• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Thanh nhíu mày.

"Ngươi có quyền gì mà cản ta muốn đi hay ở?"

"Tại sao ngươi lại muốn trở về chứ?"

"Ta không đủ can đảm và sức lực để trải qua chuyện này thêm một lần nữa đâu. Ở bên cạnh ngươi quá nguy hiểm."

"Ta hứa sẽ không để xảy ra chuyện đó thêm một lần nào nữa đâu. Ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho Diên nhi."

"Khỏi cần. Thay vì tin vào những lời nói đó của ngươi, ta tin vào bản thân mình hơn. Cha con ta lâu nay vẫn sống ở Tân Xuân rất tốt cho đến khi ngươi xuất hiện thì đủ thứ chuyện xảy ra. Cho nên ta thấy cách tốt nhất để bảo vệ cho bọn ta khỏi nguy hiểm là ngươi để bọn ta trở về đi."

"Không. Ta không thể. Ở Tân Xuân ca các ngươi sống thế nào được. Đến một cái nhà đúng nghĩa còn không có. Ta không thể để Diên nhi tiếp tục sống một cuộc sống như thế."

"Vậy vẫn còn hơn là đi theo ngươi rồi lúc nào cũng phải thấp thỏm lo âu rằng mình có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào."

"Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra."

"Ngươi có dám đảm bảo rằng từ giờ kẻ thù sẽ không đến tìm ngươi nữa hay không?! Sẽ không nhắm vào Diên nhi nữa không?!"

Tử Hằng cứng họng. Kẻ thù của hắn rất nhiều, đường về kinh thành vẫn còn nửa chặng đường nữa, dù hắn có tự tin đến mấy cũng không thể dám chắc kẻ thù sẽ không tìm đến hắn lần nữa. Nhưng dù là vậy hắn cũng không muốn đưa bọn họ trở về. Chỉ cần đưa được Phi Diên đến kinh thành là chắc chắn an toàn rồi.

"Ta không thể đảm bảo với ngươi rằng kẻ thù sẽ không tìm đến ta nhưng có một điều ta có thể hứa với ngươi, dù có phải liều mạng ta cũng sẽ không để Diên nhi gặp nguy hiểm. Còn chuyện ngươi muốn trở về, xin lỗi ta không đáp ứng được."

"Ngươi…"

"Ngươi đang bị thương cần nghỉ ngơi thật tốt. Có chuyện gì thì để sau hẵng nói."

Nói xong Tử Hằng đứng dậy rời đi thật nhanh cứ như muốn bỏ chạy vậy. Hồng Thanh bực bội kéo chăn lên che kín cổ. Hắn biết cả nhóm đã đi một đoạn đường dài như vậy rồi bây giờ đột nhiên muốn quay về mất thời gian đến như thế nào, nhưng hắn thực sự không muốn trải qua cảm giác đau đớn và lo sợ như vậy nữa. Hắn cũng biết Tử Hằng chắc chắn sẽ liều cả mạng sống để bảo vệ cho Diên nhi, nhưng chính vì vậy hắn mới càng phải đi. Tính mạng không phải là thứ có thể dễ dàng đem ra đặt cược. Hắn không muốn nhìn thấy y phải liều mạng vì cha con hắn như vậy nữa. Nếu y không cho hắn rời đi thì hắn sẽ trốn. Trước giờ chưa có nơi nào có thể giữ được hắn cả.

...***...

Châu Tử Hằng trở về phòng trong lòng bối rối không thôi. Hắn không muốn đưa Hồng Thanh và Phi Diên trở về nhưng lại không biết phải thuyết phục ra sao. Hắn với Hồng Thanh trước giờ đều không nói nhẹ nhàng với nhau được mấy câu. Mới lúc nãy hắn sợ sẽ chọc Hồng Thanh tức giận lại ảnh hưởng đến vết thương của y nên không dám nán lại thêm. Hắn cảm thấy mình thật thảm hại.

"Chủ tử, có chuyện gì vậy?"

Nghe tiếng Danh Thần phát ra phía sau, trong đầu Tử Hằng chợt nảy ra một ý nghĩ, hay là để Danh Thần thuyết phục Hồng Thanh thử xem. Quan hệ của hai người họ rất tốt, có thể Hồng Thanh sẽ chịu nghe lời y. Nhưng rồi hắn ngay lập tức xoá bỏ đi suy nghĩ này.

Phi Diên nhà hắn cứ hở ra là lại tìm Danh Thần chơi. Hồng Thanh thì lại toàn nói tốt cho Danh Thần. Hắn còn đang muốn tranh cảm tình của thằng bé, làm sao có thể tạo cơ hội cho Danh Thần thêm gần gũi cha con Hồng Thanh chứ.

"Không có gì. Diên nhi đâu rồi?"

"Chạy đến chơi Hồng Thanh rồi ạ."

"Hồng Thanh đang bị thương, cần được nghỉ ngơi. Để thằng bé đến đó làm gì?"



"À, cái đó… là Hồng Thanh muốn như thế. Thuộc hạ đến báo với chủ tử một tiếng. Chủ tử muốn dùng bữa cùng hai người họ không?"

Tử Hằng nghe mà giật mình. Hồng Thanh nằng nặc đòi quay về, giờ lại còn gọi Phi Diên qua đó, không phải đang muốn thuyết phục thằng bé theo y về đấy chứ? Nghĩ vậy hắn vội vàng chạy qua phòng của Hồng Thanh. Sang đến nơi hắn nhìn thấy Phi Diên đang dùng ngón tay nhỏ bé của nó đút từng thìa cháo đưa vào miệng Hồng Thanh, còn cẩn thận thổi cho nguội nữa. Khung cảnh thật ấm cúng. Trong lòng Tử Hằng thầm nghĩ mình thật may mắn vì có thể gặp được đứa bé này.

"Con còn nhỏ, cầm thế này sẽ bị bỏng đấy. Để ta giúp cho."

"Vâng. Thúc giúp con cho cha con ăn đi."

"Không cần đâu. Ta tự xúc được…"

"Không. Cha không thể làm được. Cha nói cha đau không nhấc tay lên nổi mà."

Hồng Thanh: "..."

Đó là vì ta muốn được con đút cho ăn nên mới nói thế thôi. Chứ hắn thì không.

Tử Hằng nhận lấy cái chén nhỏ từ tay Phi Diên, mỉm cười nói:

"Ngươi đang bị thương, không nên cử động nhiều. Để ta đút cho."

Tử Hằng đã nói thế lại thêm Phi Diên nhìn chằm chằm bên cạnh, cho dù hắn không muốn cũng phải cho chính mình chút mặt mũi, đành ngoan ngoãn há mồm để Tử Hằng đút cho ăn.

"Ngoan lắm. Ăn hết chỗ cháo này nhé!"

"Ngươi còn nói thêm câu nữa ta sẽ thiến ngươi."

"Cha, sao cha lại khó chịu với Hằng thúc như thế? Cha là người bệnh, phải ngoan ngoãn chứ."

Hồng Thanh muốn nổi xung lên. Đó là con ruột của hắn mà, có phải con của Tử Hằng đâu, sao cứ bênh tên kia chằm chặp thế? Hắn lườm mắt nhìn Tử Hằng, ý muốn nói y đừng tưởng làm như thế này thì hắn sẽ chịu nhân nhượng mà thay đổi ý định. Tử Hằng vô tội nhún vai.

"Hằng thúc, cảm ơn thúc đã cứu cha và con. Con muốn làm gì đó đền đáp ơn của thúc."

Nghe con trai nói vậy Hồng Thanh mới giật mình. Hắn có nghe mọi người nói qua là Tử Hằng ôm hắn người đầy máu chạy đi tìm đại phu để chữa trị cho hắn, còn túc trực ở bên cạnh chăm sóc nữa. Đáng lý ra hắn cũng nên cảm ơn y một cách đàng hoàng nhưng chẳng hiểu sao hắn với Tử Hằng cứ giáp mặt nhau nói chẳng được mấy câu là lại cãi cọ. Giờ làm sao mà mở miệng cảm ơn được.

"Con muốn đền đáp ơn của ta thì đơn giản lắm. Chỉ cần con gọi ta một tiếng cha là được."

"Vâng. Cha."

Hồng Thanh nổi đoá.

"Sao con lại nhận hắn làm cha nhanh quá vậy?"

"Cha, Hằng thúc đã cứu con và cha. Có ơn thì phải trả, chính cha đã dặn con như thế mà."

"Nhưng mà…" nhưng mà cũng chính y nên cha con hắn mới rơi vào nguy hiểm. Hắn muốn nói thế nhưng không mở miệng được. Chung quy rơi vào tình huống thế này cũng đâu có ai muốn. Hắn cũng không thể cứ trách Tử Hằng được.



Tử Hằng nghe được tiếng "cha" này cảm giác vô cùng hạnh phúc. Hắn ôm lấy Phi Diên không ngừng gọi "con trai". Chuyện đã như vậy Hồng Thanh cũng không muốn cản nữa. Dù sao y cũng đã liều mạng cứu Phi Diên, cứ xem như thế này là trả ơn vậy.

"Nếu con đã gọi ta một tiếng cha rồi thì phải về sống cùng với ta nhé!"

Hồng Thanh tức giận nói:

"Châu Tử Hằng, đừng có được nước lấn tới! Chuyện đó ta vẫn chưa từng đồng ý với ngươi."

Tử Hằng vẫn ôm chặt lấy Phi Diên không buông.

"Nhưng nếu Diên nhi muốn đi cùng ta chẳng lẽ ngươi lại muốn cản sao? Lúc trước rõ ràng ngươi đã từng nói chỉ cần Diên nhi chịu đi thì ngươi cũng sẽ đồng ý mà."

"Lúc trước khác bây giờ khác."

Tử Hằng cũng nổi giận: "Hồng Thanh, ngươi lật lọng đấy hả?"

"Ngươi nói cái gì...khụ khụ…"

Hồng Thanh gập người ho dữ dội động đến vết thương chảy máu. Tử Hằng ôm lấy Hồng Thanh hốt hoảng kêu lên:

"Đại phu đâu? Gọi đại phu tới đây nhanh lên!"

Phi Diên sợ hãi bật khóc. Tử Hằng ôm lấy thằng bé trấn an, trong lòng cảm thấy rất hối hận. Hắn đã tự nhủ sẽ không chọc giận Hồng Thanh nữa, rốt cuộc vẫn cãi nhau với y, còn khiến y bị động vết thương như vậy.

Đại phu nhanh chóng băng bó lại cho Hồng Thanh. Vết thương bị động không nhiều, sau khi băng bó xong Tử Hằng đỡ Hồng Thanh nhẹ nhàng nằm xuống giường rồi để Lục Ly dẫn Phi Diên ra ngoài ăn còn mình ở lại ngồi bên giường tỉ tê với người kia.

"Ta xin lỗi. Ta không cố ý làm ngươi tức giận nhưng ta không thể chịu được khi nghĩ đến việc hai cha con ngươi sẽ rời khỏi đây. Ngươi không thể vì ta suy nghĩ lại được sao?"

Hồng Thanh nhắm mắt lại, không thèm trả lời. Cái gì mà vì y suy nghĩ lại? Châu Tử Hằng là cái gì trong đời hắn chứ?

"Ta biết là ngươi không tin nhưng ta thật sự đã xem hai cha con ngươi như gia đình mình. Thật ra ta đã có thê tử ở nhà nhưng ta cưới họ đều là vì lý do chính trị, không phải là tình cảm. Cho nên dù đã cưới nhau mấy năm ta vẫn chưa có con là bởi vì ta không muốn có con với những người mà ta không có tình cảm."

"Cha ta cưới mẹ ta là vì bắt buộc. Khi mẹ ta sinh ra ta, ông đối xử với ta rất tốt nhưng với mẹ ta thì rất lạnh nhạt. Mẹ ta vì muốn có được tình cảm của ông mà đã làm rất nhiều điều tồi tệ, cuối cùng đã phải trả giá. Còn ông ấy sau khi ta mười sáu tuổi đã rời khỏi nhà để sống với tình yêu của đời mình. Tuy ông ấy lâu lâu vẫn trở về, thi thoảng vẫn gửi thư cho ta nhưng cho đến tận bây giờ ta vẫn chưa có được một gia đình đúng nghĩa."

"Lần đầu tiên nhìn thấy Diên nhi không hiểu sao ta cảm thấy rất thích thằng bé, thậm chí xem nó như con ruột của mình mà đối xử. Ta thừa nhận ban đầu ta không ưa gì ngươi nhưng tiếp xúc cùng nhau một thời gian ta cảm thấy… cảm thấy ngươi cũng không tệ. Cho nên ta mới muốn đưa ngươi đi cùng. Chỉ cần ngươi nguyện ý ta sẽ chăm sóc cho ngươi một đời này."

Hồng Thanh hơi lúng túng. Lần đầu tiên hắn nghe Tử Hằng nói với mình nhiều như thế lại còn có vẻ rất chân thành.

"Khỏi cần. Một đại nam nhân như ta không cần phải sống dựa vào người khác."

"Ừm. Ta biết ngươi rất mạnh mẽ. Ngươi đã một mình nuôi Diên nhi nhiều năm như vậy mà. Ta đã nói hết tâm tư của mình với ngươi rồi. Ngươi có đồng ý đi cùng với ta không?"

* Lục Ly: Hiếm khi thấy chủ tử nói nhiều thế. Chắc hôm nay có bão rồi.

Danh Thần: Có khi sắp có lũ luôn ấy. Chúng ta nên báo mọi người di tản luôn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK