• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm đó, Hồng Thanh bước ra ngoài ăn tối cùng Tử Hằng và Phi Diên như mọi khi, nhưng nhất quyết không chịu nói chuyện riêng với Tử Hằng. Tử Hằng thấy y còn giận nên không dám đòi hỏi gì. Suốt bữa ăn Tử Hằng chăm sóc cho Hồng Thanh rất chu đáo, gắp cho hắn những món mà hắn thích nhất. Hồng Thanh lại đem chúng gắp cho Phi Diên ăn. Tử Hằng không dám làm gì nữa.

Sau bữa cơm, Hồng Thanh đuổi Tử Hằng ra ngoài để một mình chơi với con trai. Hắn ôm Phi Diên ngồi lên đùi mình, vuốt tóc thằng bé dịu dàng hỏi:

"Con rất thích cha nuôi sao?"

"Rất thích ạ. Cha nuôi đối xử với con rất tốt."

"Vậy con nhất định phải nghe lời cha nuôi, phải học thật tốt, ăn thật khoẻ, thật ngon có biết không?"

"Con vẫn luôn như vậy mà. Sao cha phải dặn dò như thể con lười lắm vậy?"

Hồng Thanh bật cười xoa đầu nó:

"Con đúng là rất lười biếng, chỉ muốn làm điều mình thích thôi. Nhưng nếu con muốn tiến bộ thì phải học những thứ khác nữa, cũng không được bướng bỉnh. Biết chưa?"

Phi Diên nhìn chăm chăm Hồng Thanh một hồi rồi hỏi:

"Hôm nay cha làm sao thế? Sao lại dặn dò con cứ như là chuẩn bị đi đâu xa thế?"

"Thật sao? Ta chỉ cảm thấy Diên nhi của ta lớn rồi nên không thể chiều chuộng giống như trước nay nữa."

"Con mới năm tuổi, đâu đã là người lớn."

"Được rồi. Đừng cứ trả treo với cha nữa. Có muốn học vẽ không?"

"Có. Lâu rồi con chưa học vẽ với cha."

Chơi với Phi Diên mệt rồi, Hồng Thanh ôm thằng bé giao cho Tử Hằng để y đưa con đi ngủ.

"Sao ngươi không ru con?"

"Ngươi không phải là cha nuôi của Diên nhi à, cũng phải học cách ru con chứ. Yên tâm, con nó buồn ngủ rồi. Ngươi vỗ vỗ một hồi nó sẽ ngủ thôi."

Đúng như Hồng Thanh nói hai mắt của Phi Diên đã lim dim. Tử Hằng vỗ lưng nó một hồi nó đã thiu thiu ngủ.

"Thanh nhi, ta …"

"Ta hiện không có chuyện gì muốn nói với ngươi. Ngươi chăm sóc Diên nhi cho tốt là được."

Nói xong Hồng Thanh trở về phòng. Tử Hằng nhìn thái độ của lạnh lùng của y mà buồn vô cùng. Ngày mai bọn họ sẽ khởi hành trở về cung. Hắn phải tìm cách làm hoà với Hồng Thanh mới được.

...***...

"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Danh Thần hỏi lại lần nữa trước khi đưa Hồng Thanh rời đi.

"Nghĩ rất kỹ rồi. Ta sẽ không quay đầu lại đâu."



"Nhưng còn Diên Diên thì sao? Ngươi nỡ xa thằng bé sao?"

Hồng Thanh hơi cúi đầu, hai bàn tay siết chặt.

"Không sao. Không có ta bên cạnh nó cũng sẽ sống tốt thôi. Ta cũng không cần ngươi phải hoàn toàn đi cùng ta. Ta chỉ muốn nhờ ngươi đưa ta rời khỏi nơi này thật xa, đến một nơi mà Tử Hằng không thể tìm thấy. Sau đó ngươi có thể trở về."

"Không được. Ta đã quyết định đưa ngươi đi thì ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho ngươi. Chừng nào lo được cho ngươi một cuộc sống ổn định thì ta sẽ trở về."

Hồng Thanh sững sốt.

"Danh Thần, thực ra ngươi không cần vì ta mà làm thế này. Là ta đã liên lụy đến ngươi."

"Không phải vì ngươi đâu. Ta làm như vậy là vì chính bản thân mình. Không phải bị liên lụy. Đừng nói những lời thế này nữa. Nếu ngươi đã quyết định rồi, ta sẽ đưa ngươi đi."

Buổi tối hôm đó, nhân lúc Tử Hằng đang rủ ngủ Phi Diên, Danh Thần đưa Hồng Thanh đã cải trang làm quân lính rời khỏi tiểu viện một cách dễ dàng.

Sáng hôm sau Tử Hằng đến phòng gọi Hồng Thanh dậy như mọi khi nhưng hắn đứng ngoài cửa gọi hoài mà không thấy y trả lời. Hắn cảm thấy không ổn liền phá cửa chạy vào. Hắn không thấy Hồng Thanh đâu, toàn bộ quần áo và tiền bạc trong phòng đều đã được thu dọn. Trên bàn còn có một tờ giấy nhỏ viết những dòng chữ nắn nót:

"Ta giao Diên nhi lại cho ngươi. Ngươi nhất định phải chăm sóc con thật tốt. Ta đã suy nghĩ kỹ, ta không thể theo người trở về được. Cho nên ta sẽ ra đi. Ngươi đừng đi tìm ta. Ta không về lại quê cũ đâu."

Sự bàng hoàng của Tử Hằng còn chưa dứt, Lục Ly đã chạy vào hớt hải nói:

"Chủ tử, Danh Thần đưa Hồng Thanh bỏ trốn đêm qua rồi."

Tử Hằng tức giận, cầm cả cái bàn ném thẳng ra ngoài cửa. Danh Thần là thuộc hạ thân tín của hắn gần mười năm, vậy mà dám đem thê tử chưa cưới của hắn bỏ trốn. Đúng là nuôi ong tay áo.

"Báo cho Mộc Văn chia người đi tìm khắp nơi cho ta. Bằng mọi giá phải tìm người về đây. Nếu không ta sẽ đem hắn nhốt chặt trong cung, không cho ra ngoài nửa bước."

"Vâng."

...***...

Do thời gian rời đi khá gấp rút vì ngày hôm sau phải lên đường về cung nên Danh Thần không đưa ra được tuyến đường chạy trốn chi tiết, chỉ đơn giản là đi về phía nam, gần quê cũ của Hồng Thanh. Dự định của hắn là để Hồng Thanh trốn ở nơi đó một thời gian cho đến khi không bị hoàng thượng truy tìm nữa thì sẽ về nhà.

Bọn họ khởi hành trong đêm nhưng nghỉ tại một khách điếm gần cổng thành rồi đợi đến sáng sớm mai cùng nhau phi ngựa ra khỏi thành.

Hai người sau khi ra khỏi cổng thành thì trùm một cái khăn kín đầu che giấu dung mạo phi thẳng về phía Nam như đã bàn.

Người của Mộc Văn phân ra các nơi toả ra tìm, Tử Hằng cùng Lục Ly theo phía Nam tìm kiếm. Hắn không tin Hồng Thanh không về lại quê cũ nhưng để không bị hắn tìm thấy thì có lẽ sẽ trốn gần đó. Vì không yên tâm giao Phi Diên cho ai nên hắn cũng ôm thằng bé theo.

Ngày hôm ấy trời đang nắng bỗng nhiên mưa như trút nước. Tử Hằng buộc phải trú vào một khách điếm gần đấy. Hắn đoán chừng Hồng Thanh cũng không dám chạy trong thời tiết thế này.

"Phụ thân, cha của con sao lại bỏ đi vậy? Cha không cần con nữa sao?"

Tử Hằng không dám nói cho Phi Diên biết sự thật, chỉ bảo với thằng bé là đưa nó đi tìm cha. Nhưng Phi Diên là đứa thông minh, đi cả đoạn đường xa như thế nó cũng đoán được nguyên nhân rồi. Lúc vừa đến khách điếm nó ôm Tử Hằng vừa khóc vừa hỏi có phải cha bỏ đi rồi không. Tử Hằng đau đớn không nói nên lời chỉ ôm lấy thằng bé cố sức an ủi.

"Cha không bỏ con đâu. Hắn có việc gấp phải đi nên tạm thời giao con lại cho ta. Nhưng mà ta lo hắn đi ra ngoài gặp chuyện nên mới đi tìm thôi."



"Phụ thân nói dối. Nếu cha thực sự không bỏ con thì trước khi đi phải nói cho con biết là đi đâu chứ. Đằng này chính phụ thân còn không biết cha đã đi đâu. Vậy thì đúng là cha đã bỏ con rồi."

"Thảo nào đêm qua cha cứ ôm con dặn dò đủ thứ. Hức. Con đã nghi là có chuyện gì đó mà. Sao cha lại bỏ con đi chứ? Cha không cần con nữa sao?"

"Không đâu. Cha con thương con nhất, sao có thể không cần con được. Để ta bắt hắn về cho con hỏi tội nhé, được không?"

Phi Diên gật đầu lia lịa. Tử Hằng xót xa lau hai má đẫm nước mắt của thằng bé. Hắn càng giận Hồng Thanh nhiều hơn. Sao y có thể nhẫn tâm để Phi Diên lại mà đi cơ chứ? Y không thương thằng bé sao? Y không biết được rằng thằng bé còn cần y hơn cả là một người cha nuôi như hắn sao? Cho dù có hận hắn, ghét hắn thế nào cũng không nên bỏ lại con đẻ của mình mà đi như vậy chứ?

...***...

Đúng như Tử Hằng phán đoán, Hồng Thanh không thể đi trong thời tiết như vậy. Hai người phải thuê một phòng trọ ở tạm. Sở dĩ phải thuê một phòng vì nhà trọ chỉ còn đúng một căn phòng này, bọn họ còn đang gấp.

Hồng Thanh đứng bên trong nhìn ra ngoài cửa sổ mưa như trút nước mà lòng cũng đau như cắt. Mới chỉ xa con có nửa ngày mà hắn đã nhớ nó đến không thể chịu nổi. Trong lòng bộn bề lo lắng không biết thằng bé thế nào? Sau khi ngủ dậy không nhìn thấy hắn thì có khóc không, có đòi đi tìm hắn không? Rồi Tử Hằng có dỗ được nó hay không? Trời mưa rồi còn sấm sét ầm ầm như thế này Phi Diên của hắn có sợ không? Có bị dính mưa hay không?

"Nếu hối hận rồi thì để ta đưa ngươi về."

Hồng Thanh nổi giận quay lại nói với Danh Thần đang đứng phía sau:

"Ta không có hối hận. Ta đã quyết định đi rồi thì sẽ không quay trở lại đâu."

Danh Thần lấy tay áo chấm nước mắt đang chảy giàn dụa trên mặt Hồng Thanh, mỉm cười nói:

"Chỉ được cái mạnh miệng. Xem ai khóc như con mèo rồi này."

Hồng Thanh lúc này mới phát hiện ra là mình đã khóc. Không biết từ lúc nào mặt đã ướt đẫm. Hắn bị hành động chùi nước mắt của Danh Thần làm cho kích động, lập tức khóc oà lên như đứa trẻ. Danh Thần liền ôm chầm lấy hắn vỗ về.

"Ngươi… nói ai là mèo hả? Hức…"

"Rồi rồi. Là ta sai. Ngươi không phải mèo, là mỹ nhân khóc được chưa?"

"Mỹ nhân cái đếch. Hức. Ta là nam nhân."

"Ừ. Là nam nhân khóc."

Danh Thần phì cười. Nhớ con đến thế này sao có thể nói bỏ là bỏ được. Hắn đoán chắc rằng sẽ chẳng bao lâu Hồng Thanh sẽ không nhịn được mà đòi trở gặp con thôi. Khi đó hắn sẽ rất vui lòng đưa y trở về dù biết đó có thể là đường chết. Hắn khi đã quyết định đưa Hồng Thanh trốn đi cũng đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu sự phẫn nộ của chủ nhân rồi. Hắn chỉ là… chỉ muốn làm một chỗ dựa đáng tin cậy khi Hồng Thanh cần tới mà thôi, một nơi mà y có thể thoải mái trút bỏ mọi đau buồn. Như lúc này chẳng hạn.

"Khóc xong chưa? Trời cũng gần ngớt mưa rồi đấy. Muốn tiếp theo làm gì nào?"

Hồng Thanh lau nước mắt. Hắn khóc xong đúng là đã cảm thấy thoải mái hơn nhiêù. Nhưng sau đó cũng đã khiến hắn nhận ra vài vấn đề. Hắn suy nghĩ mình để Phi Diên lại như vậy đi có ổn hay không? Hay là quay về đưa con cùng đi? Hắn nghĩ đến đó vội lắc đầu. Giờ mà quay lại chắc chắn không thể đi được, hơn nữa còn khiến Danh Thần gặp nguy hiểm. Đến lúc này Hồng Thanh mới thấy hối hận. Hôm qua vì quá xúc động mà không suy tính kỹ càng mọi chuyện. Giờ muốn đi không nỡ mà về cũng không được. Hắn oán giận nhìn Danh Thần. Một kẻ đứng ngoài như y lẽ ra phải tỉnh táo hơn hắn chứ.

"Ngươi chiều ta quá rồi đấy."

Danh Thần phì cười đáp.

"Ta dĩ nhiên là chiều ngươi rồi."

* Biết là bỏ đi không được mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK