• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Thanh không ngờ là mình lại bị phát hiện nhanh như vậy. Nhìn trang phục của kẻ kia hắn đoán y là một vị quan khâm sai nào đó. Nhưng người này không phải đã biến mất từ sáng rồi sao, thế nào mà giờ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, trông bộ dạng đầy sát khí của y có phải là đang có ý định giết hắn không?

Sự xuất hiện của Châu Mộ Văn khiến Hồng Thanh hoảng sợ, giật mình đánh rơi cái túi đang cầm trên tay. Những thứ hắn vừa cho vào túi lăn lông lốc trên sàn. Mộ Văn nhìn thấy chúng khá là ngạc nhiên.

"Người của ta tìm không thấy vậy mà ngươi lại có thể tìm thấy chúng một cách dễ dàng. Chuyện này nên giải thích thế nào nhỉ? Ngươi đã luôn rình mò trong phủ huyện lệnh lâu rồi phải không?"

Hồng Thanh lập tức quỳ xuống dập đầu kêu lên:

"Oan quá! Đại nhân a, oan quá! Suốt mấy năm ở đây Ngọc công tử đã rất nhiều lần dùng quyền lực ăn cướp bảo vật, trang sức quý giá của dân Tân Xuân. Nghe tin toàn bộ gia sản của Ngọc Chương sẽ bị sung công, bọn thảo dân sợ mất đồ một cách vô ích. Rất nhiều thứ ở đây là bảo vật, là cả gia tài của bọn thảo dân cho nên thảo dân mới liều lĩnh vào phủ trộm đồ. Xin đại nhân xem xét."

Mộ Văn nghiêng đầu nhìn Hồng Thanh một hồi, sờ cằm hỏi tiếp:

"Ngươi vẫn chưa nói làm sao ngươi biết đồ được giấu ở đây?"

"Thảo dân tình cờ nghe lén được Ngọc công tử nói chuyện. Thảo dân vốn làm nghề nhặt rác trên phố nên chuyện này cũng là rất bình thường."

"Bình thường à?"

Tình cờ nghe được chuyện công tử nhà quan giấu đồ ăn cắp. Bình thường thế nào được. Nhưng cái dáng vẻ nhìn thẳng vào hắn mà hai tay vẫn còn run rẩy kia khiến hắn cảm thấy khá hứng thú. Nếu giết luôn thì hơi tiếc.

"Theo cách mà ngươi nói ta có thể hiểu là ngươi đến đây chỉ đơn giản là muốn thay dân Tân Xuân lấy lại đồ đã mất, không phải ý muốn ăn trộm."

"Vâng. Đúng là như vậy."

"Được. Xem như ta chấp nhận lý do đó của ngươi. Nhưng việc ngươi giả làm quân lính đột nhập vào phủ lấy đồ cho dù có biện minh thế nào thì vẫn là phạm pháp, cần phải bị trừng phạt. Ta cho ngươi hai lựa chọn: một là để một cánh tay ở đây, hai là ta giam ngươi vào nhà giam nhốt ba năm rồi thả ra."

"Không được." Hồng Thanh la lên gần như ngay lập tức. Hắn không thể ngồi tù. Phi Diên vẫn còn nhỏ, hắn đi tù rồi thằng bé phải làm sao? Còn chặt tay thì… hắn sợ đau lắm. Hơn nữa mất một tay rồi thì sao làm việc được nữa.

"Tại sao không được? Ta không giết ngươi mà cho ngươi hai lựa chọn là ta đã khoan dung lắm rồi. Vậy mà ngươi thẳng thừng gạt đi như vậy. Ngươi không cần mạng nữa?" Vừa nói Mộ Văn vừa nhấc thanh kiếm lên khiến Hồng Thanh hoảng sợ.

"Đại nhân, liệu thảo dân có thể xin một lựa chọn khác không?"

"Ngươi còn dám trả treo với ta?"

"Thảo dân không dám."

Hồng Thanh dập đầu không dám ngẩng lên. Mộ Văn mỉm cười trả kiếm vào bao rồi hỏi tiếp:

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Hồng Thanh thấy người kia đã thu kiếm, cho rằng mình có cơ hội, vội vàng nói:

"Thảo dân có thể làm trâu làm ngựa hầu hạ cho đại nhân. Thảo dân rất giỏi, việc gì cũng có thể làm được cả."

"Ồ, việc gì cũng làm được?"

Cảm thấy mình nói hơi quá Hồng Thanh muối mặt chữa lại: "Gần… gần như là thế ạ. Do nhà thảo dân rất nghèo nên mỗi ngày đều phải làm đủ thứ việc để kiếm tiền trang trải cuộc sống."

Mộ Văn sờ cằm quan sát Hồng Thanh. Người nghèo mà khôn lõi và liều mạng như tên này, hắn là mới thấy lần đầu.



"Đại nhân, thảo dân vẫn còn một đứa con trai năm tuổi cần chăm sóc. Cho nên đại nhân có thể sai thảo dân làm gì cũng được nhưng có thể cho phép thảo dân mỗi ngày có một khoảng thời gian để về chăm sóc con được không?"

"Rốt cuộc là ta ra điều kiện hay là người ra điều kiện đây? Ngươi được quyền yêu cầu nhiều thế sao?"

Hồng Thanh liền dập đầu.

"Đại nhân, con của thảo dân còn nhỏ dại không ai chăm sóc. Tội nghiệp lắm! Mong đại nhân thành toàn."

Mí mắt Mộ Văn giật giật. Hắn cảm thấy mình đang bị tên này xoay vòng vòng. Hắn túm lấy cổ áo Hồng Thanh kéo lên để y đối mặt với mình.

"Mặt ngươi cũng dày quá nhỉ, còn dám mở miệng cầu xin ta? Bây giờ ta đổi ý rồi. Ta muốn lấy mạng ngươi."

Hồng Thanh hoảng hồn, vội gào lên:

"Đại nhân tha mạng! Thảo dân không dám nữa. Người muốn thảo dân làm gì cũng được. Thảo dân không có ý kiến gì nữa."

"Muộn rồi. Ta đã cho ngươi quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Bây giờ ngươi hết cơ hội rồi."

Mặt Hồng Thanh sợ hãi trắng bệch, miệng ú ớ nói không nên lời.

Đúng lúc này một người khác từ bên ngoài chạy xộc vào rồi quỳ xuống trước mặt Mộ Văn, nói giọng khẩn thiết:

"Cầu xin người tha cho hắn. Tội của hắn cứ để thuộc hạ chịu thay."

Hồng Thanh trước đó đã bị doạ sốc đến không nói nên lời, bây giờ nhìn thấy sự xuất hiện của người kia càng khiến hắn bàng hoàng không thốt nên câu.

"Ta đang nhìn thấy cái gì thế này? Một tên trộm nhỏ lại khiến cho ảnh vệ Danh Thần đích thân cầu xin thế này, lại còn sẵn sàng chịu tội thay nữa."

Danh Thần chắp tay cúi đầu nói:

"Thuộc hạ và hắn xác định có chút quen biết. Trong vụ án lần này hắn cũng đã góp công không ít. Xin thế tử nể tính hắn có công phá án mà tha cho hắn. Thuộc hạ đảm bảo sẽ không để hắn tái phạm lần nữa."

Mộ Văn nhìn Hồng Thanh không khỏi ngạc nhiên. Một tên nhặt rác cũng có công phá án à? Người này càng lúc càng khiến hắn bất ngờ.

"Thôi được rồi. Nếu Danh Thần đã đứng ra đảm bảo vậy thì ta không làm khó hắn nữa, mất công biểu ca lại mắng ta tàn nhẫn, thiếu kiềm chế thì phiền lắm."

Hồng Thanh ngẩn người. Vị kia còn gọi Tử Hằng là biểu ca. Vậy thì chắc thân phận thật sự của Tử Hằng phải lớn lắm. Hắn còn đang ngẩn người thì chợt thấy Danh Thần dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn nhanh chóng rời đi. Hồng Thanh vội vàng gom lại mấy đồ trang sức bị rơi vãi cho vào túi.

Danh Thần: "..."

Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn có tâm tư nghĩ đến mấy thứ đó kia à.

"Tạ ơn thế tử tha tội."

Sau đó Danh Thần đứng dậy kéo Hồng Thanh ra ngoài. Mộ Văn nhìn theo, cảm thấy rất thú vị và tò mò.

***

Danh Thần gần như nhấc bổng Hồng Thanh lên chạy như bay ra ngoài phủ. Sau khi bảo đảm cả hai đã an toàn, hắn mới yên tâm thả Hồng Thanh xuống. Sau đó nắm lấy hai vai y mà mắng một tràng:



"Ngươi bị điên à? Sao lại chạy vào đây làm gì? Ngươi có biết người này nguy hiểm như thế nào không? Không dễ tính như chủ tử của bọn ta đâu. Sẽ bị giết thật đó."

"Ta cũng không ngờ lại bị phát hiện nhanh thế..."

"Ngươi còn dám nói thế à? Ngươi có biết lúc nãy nguy hiểm như thế nào không? Nếu ta không đến kịp thì ngươi đã chết rồi. Lúc ấy Diên Diên phải làm sao chứ?!"

Nhìn vẻ mặt lo lắng đến phát điên của Danh Thần, Hồng Thanh không khỏi cảm thấy áy náy. Đây không phải lần đầu hắn đột nhập nhà quan hôi của nhưng đa phần đều thành công, chưa từng rơi vào tình trạng nguy hiểm như vậy nên hơi chủ quan. Lần này quả thật là nhờ Danh Thần xuất hiện kịp thời nếu không còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

"Ta xin lỗi. Lần sau ta sẽ không như thế nữa. Nhưng mà tại sao ngươi lại tình cờ xuất hiện ở đây vậy?"

"Còn không phải do ngươi cứ thích làm mấy chuyện liều lĩnh như vậy à? Lần trước là giả phụ bếp lấy trộm đồ ăn, lần này kê khai tài sản sung công, chủ tử là sợ ngươi không nhịn được lại muốn thó trộm cái gì. Chủ tử bận không đi được nên mới bảo ta đi kiểm tra xem ngươi có ở yên trong nhà không. Quả nhiên… ngươi đúng là không sợ chết gì cả."

"Ta đã chết qua một lần rồi, còn gì đáng sợ hơn nữa sao?"

"Gì cơ?"

"Không có gì."

Tuy câu nói đó Hồng Thanh nói khá nhỏ nhưng Danh Thần vẫn nghe được rất rõ ràng. Trong quá khứ Hồng Thanh có lẽ đã phải gánh chịu rất nhiều uất ức và tủi nhục nên mới có chấp niệm sâu với chuyện kiếm tiền đến thế. Hắn muốn ôm lấy đôi vai gầy nhỏ bé kia an ủi y một chút. Tay giơ lên nhưng lại chẳng dám chạm vào. Hắn ý thức được chủ tử tuy xấu miệng như thế nhưng đối với Hồng Thanh vẫn thật sự quan tâm, nếu không đã chẳng sai hắn đi tìm canh chừng y. Hắn vẫn là nên giữ khoảng cách một chút.

"Ngươi mau trở về đi. Đừng để Diên Diên lo lắng."

"Ừm. Hôm nay cảm ơn ngươi. Lúc nào có thời gian ta mời ngươi bữa cơm nhé."

"Không cần. Ta sợ lấy của ngươi bữa cơm, ngươi lại liều lĩnh đi nơi khác trộm tiền."

"Ngươi làm như chỗ nào ta cũng trộm vậy. Hôm nay là tai nạn thôi."

Danh Thần lườm mắt nhìn hắn.

"Ta biết rồi. Sau này không đi trộm nữa." Chỉ lừa tiền thôi. Chung quy con người vẫn cần tiền đề sống mà.

...***...

Buổi chiều Tử Hằng trở về nghỉ ngơi. Từ sau khi Ngọc Chương bị bắt giam Tử Hằng chuyển vào ở trong dịch quán để tiện làm việc. Mộ Văn đến gặp hắn để báo cáo công việc. Vẻ mặt của Mộ Văn ngoài dự đoán lại khá vui vẻ. Tử Hằng nhìn biểu đệ của mình cảm thấy rất quái lạ.

"Hôm nay có chuyện gì vui vậy?"

"Đúng là có chuyện vui. Hôm nay đệ đã gặp được một tên khá thú vị. Không phải biểu ca đã biết rồi sao?"

"Biết cái gì?"

Mộc Văn chỉ cười, ánh mắt nhìn Tử Hằng đầy ẩn ý khiến Tử Hằng rất khó chịu. Buổi trưa Danh Thần trở về đã báo cáo với hắn toàn bộ sự việc. Hắn còn đang định xong việc phải qua tìm Hồng Thanh mắng cho y một trận. Sao lại có thể đùa giỡn với mạng sống của mình như thế. Nhưng thái độ của Mộ Văn khiến hắn cảm thấy khó hiểu. Không lẽ tên thú vị mà thằng nhóc này nói tới là Hồng Thanh?

"Đệ tốt nhất đừng nên có chủ ý gì với y. Đó không phải là người đệ có thể dây vào đâu."

"Vì sao? Vì đó là người của biểu ca à?"

* Không. Là tẩu tử của ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK