Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vào căn phòng Kiều Tâm cũng không bất ngờ lắm, cô đã quá hiểu cái tính cách này của Tiểu Sảnh, những bức hình được dán rất đẹp mắt không hề có chút phản cảm nào, cô xem còn thấy vô cùng hút mắt, cô thốt lên: "Rốt cục, cậu phải chỉ bao nhiêu thời gian tiền bạc để có được công trình đồ sộ này vậy?"

Tiểu Sảnh cười: "Sao, thấy ưng không, cậu thích thì hôm nào rảnh mình sẽ giúp cậu tác nghiệp một bộ, thân hình cậu cũng đẹp lắm đó."

Kiều Tâm từ chối vội: "Thôi, mình chụp xong cũng chả dám nhìn."

Tiểu Sảnh khẽ đáng nhẹ lên vai cô một cái: "Nhỏ này, thân hình đẹp là phải biết chiêm ngưỡng chứ."

Kiều Tâm cười đáp lại: "Thôi nói vấn đề của cậu đi, có chuyện gì mà để đích thân tiểu thư Tiểu Sảnh nghênh đón tôi về cung thế này."

Tiểu Sảnh bĩu môi nói: "Làm như bình thường mình không đón cậu ý."

Kiều Tâm: "Không trêu cậu nữa, thế cậu nói xem có chuyện gì."

Tiểu Sảnh: "Đó, mải tám chuyện mà quên mất nhiệm vụ chính."

rôi Tiểu Sảnh lấy trong ngăn tủ ra tấm ảnh rồi đưa cho cô xem Kiều Tâm cầm lấy nhìn một lúc rồi nói: "Ơ, đây chẳng phải là tên lân trước ở quán bar đã giúp đỡ cậu sao? Có vấn đề gì về hắn ta hả?"

Tiểu Sảnh trả lời: "Cậu có thấy cậu ta rất quen không, có phải là đã từng gặp ở đâu rôi không?"

Kiều Tâm đáp lời: "Mình thì chưa từng gặp cậu ta, lân gặp đầu tiên là lần đi bar với cậu đó."

Sau đó gương mặt Tiểu Sảnh tỏ ra rất đăm chiêu.

Cô hỏi lại: "Sao đấy, cậu ta có liên quan gì đến chuyện cậu định nói hả."

Tiểu Sảnh: "Đúng, hôm nọ mình có gặp cậu ta, tự dưng cậu ta nói chuyện kiểu như đã quen biết mình từ rất lâu rồi, kiểu như đã từng tiếp xúc với mình khoảng thời gian rất dài, không những vậy còn tỏ ra rất hiểu tính cách của mình nữa nhưng mình mới gặp cậu ta mới được có mấy lần"

Nghe vậy Kiều Tâm lại càng sốt sắng, lo lắng cho Tiểu Sảnh hơn: "Lẽ nào cậu ta là kẻ biến thái thích theo dõi người khác."

Tiểu Sảnh lắc đầu phản bác ngay lập tức: "Không phải đâu, mình nghĩ cậu ta không phải loại người như vậy"

Kiều Tâm đáp lời: "Vậy tại sao, tại sao anh ta lại biết rõ về cậu như thế, hay cậu thử nhớ lại coi có phải anh ta là một trong số những người cậu đã từng qua lại."

Tiểu Sảnh lắc đầu: "

Tuyệt đối không phải, cậu ta ít tuổi hơn mình, những người qua lại với mình trước giờ cũng lắm là bằng tuổi thôi, mình nhớ cậu ta có nói với mình câu này "Cô vẫn như vậy, vẫn kiêu ngạo như trước", điều đó chứng tỏ cậu ta phải học cùng trường đại học với mình."

Kiều Tâm không hiểu, hỏi lại: "Sao cậu lại suy đoán vậy.' Tiểu Sảnh bắt đầu giải thích: "Cậu nghĩ xem, đây không phải bạn cấp 3 của chúng ta, khối mình năm đó có hơn 200 bạn, chả nhẽ cả mình với cậu lại không thể nhớ hết và lúc đó mình cả ngày chỉ cảm cúi vào học, không hề để ý đến ai.

Chỉ còn trường hợp còn lại là học cùng đại học, vì lúc đó mình đã lột xác khỏi hình tượng con mọt sách nên cậu ta nhận định mình là kiêu ngạo thì cũng cho là hợp lý."

Kiều Tâm nói: "Vậy chả nhẽ cậu ta đã mến mộ cậu từ lúc đó và bây giờ mới bắt đầu xuất hiện."

Tiểu Sảnh: "Mình cũng đã nghĩ đến trường hợp đấy nhưng nếu chỉ là người thích thâm thì sẽ không thể nào hiểu rõ mình như vậy, mình đâu phải loại người nhìn một phát là nhìn rõ ra bản chất tính cách đâu."

Kiều Tâm: "Vậy cái này không phải, cái kia cũng không phải, rốt cục cậu ta là nhân vật thần bí nào"

Tiểu Sảnh nói: "Mình đã cho người đi điều tra vê cậu tra về cậu ta nhưng cũng được một số thông tin rất ít ỏi chả thấm vào đâu, mà điều quan trọng nhất là hình như cậu ta cũng biết mình có sở thích chụp hình bán nude thì phải.

Ngoài cậu ra thì mình đâu có kể với ai đâu, tại sao cậu ta lại biết"

Kiều Tâm cũng trở lên nghi hoặc, não bộ của cô bắt đầu nảy số, hình như cô đã phát hiện ra được một điều gì đó rồi, sau khi suy đi nghĩ lại nhấm tính thời gian thì đúng luôn vào thời điểm đó, cô nói: "Cậu có cách thức liên lạc với cậu ta không."

Tiểu Sảnh đáp: "Có chứ, thông tin điều tra được về cậu ta ở hết trong đó đó, cậu lấy ra mà xem, sao phát hiện ra gì à."

Kiều Tâm: "Không mình chỉ tò mò đôi chút thôi."

Sau đó cô nhanh chóng chụp trộm lại số điện thoại của cậu ta, vì việc này cô không chắc chắn lắm nên hiện tại cô không muốn cho Tiểu Sảnh biết, cô nghĩ việc này nhất định có liên quan đến bố mẹ của Tiểu Sảnh.

Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa thì trời cũng đã tối khuya, Tiểu Sảnh bảo cô ở lại ăn cơm, cô cũng rất sẵn lòng, trước kia dù gì hai người nhà bọn họ cũng rất thân thiết, từ đợt cô về đây cô cũng chưa qua thăm hỏi lần nào, nay nhân tiện chào hỏi luôn thể.

Bố mẹ của Tiểu Sảnh đi làm chưa về, nên cô và Tiểu Sảnh phải ngồi đợi, hôm nay anh Tiểu Sảnh đi sinh nhật bạn cũng không có ở nhà, như vậy càng tốt bởi trước kia anh Tiểu Sảnh có từng theo đuổi cô nhưng cô không đồng ý, nếu giờ gặp mặt chắc cũng có chút ngượng ngùng.

Ngôi đợi một lúc thì bố mẹ Tiểu Sảnh cũng về, nhìn thấy Kiều Tâm bọn họ mừng quýnh lên, niềm nở chào hỏi: "Ôi, Kiều Tâm đấy phải không cháu, sao giờ cháu mới đến đây thăm bác.

Đâu, lại đây để bác xem nào"

Cô cũng niềm nở đáp lại sự nhiệt tình của hai bác, bác gái sờ người cô nói: "Chắc ở bên đấy cháu phải chịu cực nhiều rôi, trông cháu gây quá"

Kiều Tâm đáp lại: "Đâu ạ, cháu vẫn thế ấy chứ, chắc nhiều năm không gặp bác chỉ nhớ đến hình ảnh cháu mập mạp hồi học cấp 3 đúng không ạ."

Bác gái nhìn vẻ hiểu chuyện của cô mà thương xót, bầu không khí đang vui vẻ trở nên có chút lúng túng, Tiểu Sảnh muốn phá vỡ nó nên nói: "Ăn cơm thôi,đói rồi."

Và đương nhiên Tiểu Sảnh bị một cái lườm nguýt từ bác gái kèm thêm lời nói: "Con nhỏ này, có tin tao vả vào mồm m mấy cái không, gần 30 tuổi rồi mà ăn nói xấc xược y như mấy đứa ngoài đường, ngoài chợ.

Mày phải học Tiểu Tâm đây nè ăn nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ dễ nghe."

Tiểu Sảnh cũng không vừa đáp lại: "Vâng con vậy đó."

Thấy tình hình căng thẳng, Kiều Tâm đành phải giải vây: "Được rồi, tính của Tiểu Sảnh bác biết rồi mà, thôi mọi người mau ra ăn cơm thôi, bụng chá réo suốt từ nãy rồi này."

Bác gái lại tủm tỉm cười: "Chỉ có cháu là hợp tính bác, giá như cháu là con dâu bác thì có phải tốt không "

Tiểu Sảnh bĩu môi: "Gì, mẹ nói đùa đấy à, ai dám gả cho lão điên nhà mình, trừ khi đầu óc người đó có vấn đề"

Bác gái trong bụng một cục tức lúc nãy vẫn chưa nuốt trôi giờ lại thêm cục nữa, nên nói lại: "Mày nói gì hả, sao mày lại nói anh mày như vậy, muốn gia đình này không có con cháu nối dõi à ."

Kiều Tâm lắc đầu, cô vừa mới giải vây xong thì đâu lại vào đó, nhìn vẻ mặt bất lực của bác trai mà cô có thể đồng cảm một phần nào đó, có lẽ bác đã quá quen với hình ảnh trước mặt.

Bác tiến lại gần cô, vỗ nhẹ vai một cái: "Ra ăn cơm thôi cháu .

Là đủ hiểu những cuộc cãi vã như thế này là diễn ra thường xuyên, thường nhật và mỗi ngày .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK