Nếu không có vụ tai nạn năm xưa, nếu bố vẫn còn sống thì chắc có lẽ cuộc sống của hai mẹ con chắc sẽ không khổ sở như vậy, vì thế anh rất hận, rất hận kẻ nào đã gây tai nạn cho bố anh rồi bỏ trốn, anh nhất định sẽ truy tìm bằng được kẻ đó, anh sẽ
khiến kẻ đó phải trả giá đắt.
Định bắt tay vào nấu nhưng vấn đề cần phải giải quyết trước mắt là phải sửa bóng đèn, chả biết mọi lần cô nấu ăn như nào với cái bóng đèn hỏng này hay ban tối cô không ăn, nghĩ đến đó thôi trong lòng anh đã dâng lên cảm giác khó chịu rồi.
Nấu ăn xong xuôi hết mọi thứ, anh tiến đến phòng ngủ, anh gõ cửa nhưng bên trong vẫn không có tiếng nào vọng ra, anh đành gọi cô: “Kiều Tâm, Hứa Kiều Tâm, em đang làm gì trong đó vậy?”
Anh dám chắc là cô đã nghe thấy rồi, nhưng chả qua cô vẫn đang giận dỗi nên không muốn đáp lại anh mà thôi, anh quá hiểu cái tính giận dỗi kiểu này của cô. Nếu anh chỉ nhẹ nhàng gọi như vậy thì anh đảm bảo có đến sáng mai cô cũng không ra, cuối cùng anh phải dùng biện pháp mà đối với anh đó là mạnh, anh lớn tiếng: “Hứa Kiều Tâm nếu em không ra ngoài, anh sẽ phá cửa vào bên trong đó, lúc đó em có chống cự cũng vô ích, không biết nhỡ lúc đấy anh nổi hứng.” và quả nhiên chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng ngủ của cô cũng được bật mở, nhìn gương mặt của cô thì vẫn có vẻ đang vẫn còn rất giận, cô nói: "Anh ồn ào cái gì, tôi có chân tôi tự ra được, anh không cần phải gọi”.
Trần Lăng Dực liếc nhìn một lượt căn phòng của cô, anh đáp lại: “Đồ ăn anh nấu xong rồi, em ra ăn đi không có nguội, không được ngon”
Cô bước qua người anh, đi đến phòng khách cô đã gửi thấy mùi thơm ngào ngạt rồi, đây hình như là mì bò, đúng lúc cô cũng đang thèm cái món này, bụng của cô đương nhiên cũng hưởng ứng nhiệt tình nó cũng đang sôi réo ùng ục.
Anh lặng lẽ đi vào bếp, bưng hai tô mì bò to đùng ra, lúc này anh mới để ý trời thì khá là nóng nhưng cô lại mặc quần dài áo dài, anh liền hỏi: “Em mặc đồ trông dày quá vậy, không thấy nóng sao?”.
Lúc này cô mới nhìn bộ đồ ngủ hình con thỏ cute trên người mình, cô đáp lại: “Tôi không, bình thường tôi vẫn mặc vậy mà tôi còn đang lạnh hết cả người lên đây” Thực chất đây là bộ đồ ngủ cô mua để dành cho mùa đông mặc, bên trong còn có một
A
.
lớp nhung mỏng nữa, trời này thì cũng đã là mùa thu rồi, nhưng để mặc những bộ quần áo như thế này thì cũng không thích hợp. Mà quần áo mùa hè của cô đa số là đồ hai dây và áo sát nách, cô sợ nếu mặc những cái đó liệu anh có giống mấy nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình mà nổi hứng với cô, nên cô mới quyết định lôi bộ
này ra mặc.
Anh cười thầm, sau đó đi đến vị trí cái quạt ẩn tắt đi, thấy vậy cô liền ngăn cản: “Sao
anh tắt đi làm gì vậy, bật lên cho tôi” Anh tiến về phía cô, nói: “Chả phải vừa rồi em kêu lạnh đó sao” Cô đành cố chịu đựng vậy, ai mượn vừa nãy kêu lạnh làm gì, đúng là cái mồm hại cái thân. Vẫn chưa hết, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô nãy giờ, chả nhẽ cô mặc đồ
kín đáo như này mà vẫn còn hứng được sao, chả nhẽ anh cô đơn bao nhiêu năm
qua nên hôm nay quyết định làm "thịt" có ở đây. Anh càng lúc càng tiến lại gần cô
hơn, anh đưa tay về phía cô, cô vội hét lên: “Trần Lăng Dực anh định làm gì vậy?” Dù cô hét lên như vậy nhưng anh cánh tay của anh vẫn tiếp tục hành động, cô vội nhắm tịt mắt lại, anh vòng tay qua phía sau cô cổ, cô có cảm giác hình như anh vừa giật một cái gì đó ở áo mình.
Cô từ từ hé mắt đã thấy anh cầm một mảnh giấy gì đó trên tay, biểu cảm của anh hình như đang cố nhịn cười anh, anh dõng dạc đọc to: “Đồ ngủ mùa đông hình con thỏ siêu cute” Nhưng về sau cũng không nhịn được mà bật cười lớn, cô thấy vậy thì ngượng đỏ hết cả mặt, tiến tới bịt miệng anh, nói: “Không cho anh cười, không được cười” Thể nhưng, lời nói của cô lúc này là vô tác dụng đối với anh, cô càng nói vậy anh càng cười lớn hơn. Cô đành phải tức giận hét lớn: “Trần Lăng Dực nếu anh còn cười nữa thì anh đi ra khỏi nhà cho tôi, ngay lập tức
Nghe vậy thì anh cũng cố kìm nén cảm xúc của mình lại, cô bé này đúng là luôn làm cho anh phải tức giận nhưng cũng có lúc làm cho anh cười không chịu nổi, anh bình tĩnh lại cảm xúc của mình, anh hỏi cô: “Kiều Tâm trời đang nóng sao em lôi đồ mùa đông ra mặc chi vậy, em nhìn em xem mồ hôi tứa ra hết rồi kia kìa”
Kiều Tâm ngại đỏ hết mặt, nhưng vẫn đáp lại: “Thì sao, bộ đồ này tôi mới mua, hôm nay tôi muốn mặc nó bộ không được hả? Chỉ là tôi thấy tôi mặc đẹp quá nên quên mất chưa cắt tag thôi, có gì đáng cười đây, anh mới là cái đồ vô duyên đấy”. Trần Lăng Dực lại dơ tấm mác áo lên, anh nói: “Vậy hả sao trên tờ mác này lại ghi là
em mua vào ngày 12/6 nhỉ, mùa hè đi mua đồ mùa đông thì anh nghĩ chỉ có là sản phẩm đó đang được giảm giá thôi”.
Cô giật lại tờ mác rồi ném vào thùng rác: “Điều đó đầu nói lên điều gì, tôi mua lúc nào là chuyện của tôi, tôi mặc lúc nào đó cũng là chuyện của tôi, anh thắc mắc tò mò làm gì?”
Trần Lăng Dực đáp lại: “Vậy có vẻ anh hơi nhiều chuyện rồi, chả qua anh thấy em đang tứa hết mồ hôi nên anh có ý tốt muốn nhắc nhở em thôi. Mà anh nói trước, em mặc cái gì trong mắt anh cũng thành sexy quyến rũ hết nên khỏi che chi cho mất công. Anh cũng đã từng nói rồi nếu anh muốn thì dù em có mặc trăm lớp quần lớp ảo cũng không ngăn cản được anh đâu”.
Cô nghe anh nói vậy thì tự giác chạy về phòng thay ra bộ đồ hai dây ở nhà, biết vậy cô khỏi thay đồ cho rồi, đúng là không nên tin mấy tình tiết trong tiểu thuyết mà. Hai người cứ nói chuyện giằng co một hồi thì mì cũng đã bị nguội, lúc cô ra phòng khách lần nữa thì thấy anh đang đi vào lại chúng.
Nãy mải phân bua với anh nên cô cũng không để ý, nhìn phòng khách mọi ngày đều có chút bừa bộn, cô toàn để dồn đến cuối tuần rồi dọn một thể nhưng hôm nay lại ngọn ngàng ngăn lắp đến lạ thường, từ những quyển sách, lọ hoa,...đều được anh sắp xếp một cách tinh tế, nhìn thuận mắt đến lạ thường.
Lúc này cô mới để ý bóng điện phòng bếp hình như đã được anh sửa lại rồi, cô tiến đến hỏi: “Sao anh biết chỗ tôi cất bóng đèn mà thay chúng thế”
Trần Lăng Dực tay vừa thoăn thoắt đảo mì, vừa đáp lại cô: “Tôi đâu có thay, bóng này vẫn chạy tốt, nó chỉ bị lỏng ở chân một chút, tôi vừa xoáy lại nó lại sáng”
Cô gật đầu, nói: “Ừm, vậy thì cảm ơn anh nhé, tôi đang tính gọi thợ vào để thay, may có anh sửa dùm”
Tay anh đảo mì bỗng khựng lại một chút, sau đó anh nói: “Tôi không cần em cảm ơn, tôi không phải người ngoài, lần sau nếu hỏng cái gì thì gọi tôi đến”
Kiều Tâm xua tay đáp lại: “Ngoại trừ mấy đồ điện này ra thì mấy thứ khác hỏng tôi đều tự biết sửa, không cần phiền đến anh”