Bệnh viện XYZ, dạo này công việc của Tiểu Sảnh mỗi lúc một nhiều, cô làm thực tập được tâm hai ba tháng sau đó vì quá xuất sắc nên đã được đề bạt lên làm bác Sĩ chính thức.
Khoa cô đang làm chính là đa khoa, do vậy khối lượng công việc nhiều và áp lực hơn, mấy hôm nay cô dường như thức trắng vì phải trực và phải mổ cho bệnh nhân, nhìn những sinh mạng được cứu sống và những giọt nước mắt hạnh phúc của người nhà bệnh nhân nên dù có vất vả nhưng cô cũng thấy vô cùng xứng đáng.
Hôm nay cũng đang trực như mọi lần thì nhận được cuộc gọi của lễ tân: "Alo, bác sĩ Tiểu Sảnh đang có một thai phụ đang chảy máu, tình hình có vẻ rất nguy cấp nhưng hiện tại khoa sản không có ai trực, cô mau đến cấp cứu gấp."
Cô cũng không buồn trả lời, vội dập máy chạy vội đến khoa sản, nhưng điều cô ngạc nhiên hơn cả đó chính là gặp Dương Nhất Hằng, cô sững người mất mấy giây, rồi tiếp tục vào công việc của mình.
Sản phụ mất máu quá nhiều, thai nhi cũng đã được 3 tháng, nguy cơ mất là rất cao, cô hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân này."
Tiếng trả lời từ đằng sau khiến tim cô nghẹn thắt lại, Dương Nhất Hằng nói: "Là tôi."
Cô chỉ ừ lại một tiếng, sau đó đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, sau vài giờ đồng hồ cuộc phẫu thuật cũng đã xong, cô thở phào nhẹ nhõm, may quá vẫn cứu được cả mẹ và con.
Lúc bước ra cô thấy cậu ta đang ngồi đợi ở dãy ghế chờ, thấy cô cậu ta vội đứng lên, hỏi: "Cô ấy sao rồi."
Cô nhìn cậu ta mấy giây rồi lạnh lùng đáp lại: "Bạn gái anh vẫn ổn, cả mẹ và con đều đã qua cơn nguy kịch, cũng may được cấp cứu kịp thời.
Lân sau anh nên lưu ý quan tâm vợ nhiều hơn, nếu còn tái phạm tôi e rằng sẽ không được may mắn như này đâu"
Anh ta hơi sững người đáp lại: "Vâng, tôi cảm ơn."
Lúc đi ngang qua cậu ta, Tiểu Sảnh dừng lại nói: "Vào chăm sóc cô ấy đi, trong lúc vẫn còn ý thức, cô ấy đã liên tục gọi tên anh đó."
Lúc cô chuẩn bị rời đi thì một cánh tay kéo cô lại nói: "Không phải."
Tiểu Sảnh khó hiểu, tự dưng không phải cái gì, đang tính nói thì cậu ta đã lên tiếng trước: "Cô ấy không phải bạn gái tôi, là em gái, đứa bạn trai của nó cũng tên Hằng giống tôi."
Không hiểu sau lúc đó trái tim cô như gỡ được một gánh nặng, sắc mặt cô tươi hẳn lên, cô đáp lại: "Ừ, cậu sớm vào chăm sóc cô ấy đi, nếu được gọi cả bạn trai cô ấy đến."
Lúc trở về phòng trực chả hiểu sao trái tim cô cứ đập thình thịch càng lúc càng nhanh, càng mạnh, hình như cô yêu rồi.
Sáng hôm sau cô được nghỉ về nhà ngủ một giấc, đến chiều cô lại tới bệnh viện trực, cũng có thể coi như bệnh viện chính là căn nhà thứ hai của cô.
Đến bệnh viện thì nhân viên lễ tân gọi cô lại giọng cười cười nói: "Chị Sảnh, có người gửi hoa cho chị nè?"
Cô ngạc nhiên, ai vậy, hôm nay đâu phải ngày lễ gì đâu, cô tiến đến nhận lấy là một đóa hồng đỏ chót bên trong còn có cả thiệp, cô hỏi lại: "Ai gửi đó em."
Cô nhân viên lễ tân tủm tỉm cười, đáp lại: "Là cái anh đẹp trai tối quá đó chị."
Đầu cô thâm nghĩ lại nếu là người đẹp trai thì tối qua chỉ có Dương Nhất Hằng thôi, cô mở thiệp ra xem đúng là cậu ta thật, cái chữ kí đó thì không thể nhầm lẫn được trong thiệp còn có ghi địa chỉ nhà hàng thời gian là vào tối nay.
Ban đầu cô cũng không tính đi nhưng về sau như nào lại nhờ người trực thay ca tối còn mình thì sửa soạn để đi gặp trai đẹp.
Cô đến trễ 30 phút vì cô không muốn phải chờ đợi, nhưng lúc đến thì cậu ta đã có mặt ở đó, vừa đến nơi cô đã buông giọng mỉa mai: "Dương tổng dạo này hết bận rồi nhỉ cũng đã biết đúng giờ, nhưng tôi thì bận quá làm mất bao nhiêu thời gian quý báu của anh."
Cậu ta cười đáp lại: "Không sao, tôi đợi được, cô ngồi xuống đi"
Nhìn bộ dạng không có vẻ gì là tức giận đó của cậu ta khiến cô cảm thấy bực đã vậy cô gọi nhiều món đắt tiền cho bõ cái ví tiền của cậu ta.
Nhìn một bàn đồ ăn ở trên bàn, Dương Nhất Hằng cười hỏi cô: "Cô chắc là sẽ ăn hết chứ."
Tiểu Sảnh thản nhiên đáp lại: "Không sao nếu không hết thì có thể gói về, cho cả dòng họ tôi ăn nên cậu không phải lo, cậu lo trả tiền là được rồi."
Dương Nhất Hằng cười một cái, cậu ta cười nhẹ kiểu vậy trông rất đẹp trai nhìn đúng kiểu trai ngoan nhà lành, làm bữa cơm của cô cũng ngon thêm đôi phần.
Hai người không nói gì, chỉ im lặng, chỉ có mỗi tiếng lạch cạch của dao đĩa là vang lên.
Từ đầu đến cuối bữa ăn cả hai như ăn phải hến trước khi đến đây vậy, đều im lặng một cách đáng sợ.
Kết thúc một bữa tối lãng xẹt, đúng như đã nói cô thật sự cho nhân viên gói đồ mang về, Dương Nhất Hằng bảo họ để ra xe, nhưng nhanh chóng bị cô từ chối: "Tôi cảm cũng được rồi hôm nay tôi cũng đi xe không cần phiền đến cậu.
Rất cảm ơn vì bữa tối khá ngon miệng nhưng vô cùng lãng xẹt này của anh"
Nhưng Dương Nhất Hằng đâu dễ nghe lời cô như vậy, anh vẫn hất tay cho nhân viên mang ra xe của mình để, cô cau mày nhìn cậu ta sau đó nói: "Thôi nếu cậu đã thích như vậy thì chị đây cũng không giành."
Sau đó còn khiêu khích cậu ta bằng cách xoa đầu cậu ta một cái rồi lại tặng thêm cho cậu ta một cái nháy mắt: "Chị về nha em trai."
Cô không biết hành động như vậy của cô đã vô tình gợi lên bản năng của một thằng đàn ông trong người cậu ta, cậu ta kéo cô đến chỗ bãi đỗ xe sau đó áp cô lên thân xe mà rồi hôn cô ngấu nghiến không những vậy cái tay hư đốn của cậu ta còn chạm vào ngực cô.
Tiểu Sảnh ra sức vùng vẫy nhưng không được, lúc cậu ta có ý định luôn tay vào áo cô thì cô đã dùng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ thoát khỏi cậu ta sau đó còn tặng thêm cho cậu ta một cái bạt tai kèm thêm một câu chửi: "Mẹ kiếp, cậu là đồ biến thái à."
Dương Nhất Hằng sau cú tát đau đó thì má đỏ hết cả lên, in hằn luôn 5 dấu ngón tay trên mặt khỏi nói cái tát đó đau như nào, cậu ta cười lớn một tiếng, sau đó trả lời: "Đúng rồi, tôi là tên biến thái nhưng tôi chỉ thích biến thái với chị."
Cô không chấp tính quay người rời đi thì bị cậu ta ôm lại, cô vùng vẫy muốn nhưng bị gì chặt hơn, câu ta nói: "Mẹ kiếp, tôi thích chị mất rồi, chị cũng thích tôi đúng không?"
Tiểu Sảnh nghe vậy thì trái tim cô như lạc đi mất một nhịp vậy, cô không ngờ cái tên kiêu ngạo này lại thích cô, nhưng sự kiêu ngạo của cô chỉ đánh mất một lần không thể mất lân hai, cô không thể 'ừ tôi cũng thích cậu' được mà phải để cho cậu ta nếm mùi một chút.
Cô đáp lại: "Xin lỗi, nhưng tôi không thích những cậu nhóc chưa trưởng thành."
Dương Nhất Hằng nghe vậy thì càng ghì cô chặt hơn, cậu ta thì thầm vào tai cô: "Được cho tôi cơ hội tôi sẽ chứng minh tôi trưởng thành như thế nào."
Tiểu Sảnh cười trong đầu thầm nghĩ không biết tên nhãi này chứng minh điểm đó ở mặt nào, nhưng cô chắc chắn một điều trái tim cô lúc này đang vô cùng hạnh phúc, cô vui vẻ đáp lại: "Được thôi, tôi chờ ngày đó."