Kiều Tâm nghe vậy, tâm trạng của cô trùng xuống, đúng vậy cô lại quá phận nữa rồi, cô có là gì của anh đâu mà có quyền hỏi những thứ này, cô mỉm cười đáp: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi như vậy."
Trần Lăng Dực cau mày: "Cuộc hẹn chiều nay cô đã chuẩn bị xong chưa."
Kiều Tâm đáp lại: "Tôi vừa mới nhận được thông báo, nên vẫn chưa chuẩn bị gì, ăn xong tôi sẽ đi ngay."
Trần Lăng Dực: "Thôi khỏi, cô chỉ cần quần áo chỉnh tề là được."
Kiều Tâm thắc mắc chả nhẽ quần áo của mình lúc này không chỉnh tê, cô nhìn lại mình một lượt, cô thấy ổn mà, sau đó cô đáp lại: "Vâng, việc ...
việc lúc sáng cho tôi xin lỗi, tôi không nên nổi cáu với anh."
Chân mày của Trần Lăng Dực lúc này mới giãn ra, anh đáp lại: "Hôm nay tôi đã nghe quá nhiều lời xin lỗi từ cô rôi, đừng để tôi phải nghe thêm bất kì lần nào nữa."
Mấy chữ cuối được anh nhấn mạnh khiến cô không khỏi nổi da gà.
Hai người lại tiếp tục rơi vào bầu không khí trầm lặng, nếu như là trước kia cô đã bày đủ trò rồi, nhưng thời gian thay đổi con người thay đổi, cô đâu còn là Hứa Kiều Tâm của ngày trước nữa.
Trần Lăng Dực chỉ ăn có mỗi một bát cơm, sau đó đứng dậy đi về phía bàn tiếp tục làm việc, khi đi còn để lại một câu cho cô: "Ăn hết không được chừa lại một miếng nào."
Nhìn những khay đồ ăn trên bàn, cô có chút uể oải, cô không dám lên tiếng phản đối, đồ ăn rất hợp khẩu vị của cô nhưng lượng thức ăn như vậy thì là quá sức so với dạ dày của cô rồi, không những vậy bình thường cô ăn đã rất chậm rồi, để ngốn hết chỗ này chắc cô phải ở trong này với Trần Lăng Dực hơn tiếng đồng hồ mất.
Do muốn ăn thật nhanh nên cô ăn cùng lúc nhiều thứ hậu quả là cô bị mắc nghẹn, nước trên bàn thì đã hết, muốn uống nước thì phải ra ngoài, nhìn thấy biểu hiện bất thường của cô anh chạy đến hỏi: "Kiều Tâm, cô sao vậy."
Cô bị nghẹn đâu có nói được đâu, cô phải làm hành động chỉ tay vào cố, anh thấy vậy vội chạy ra ngoài, anh trở lại với chục chai nước trên tay, anh luống cuống chạy đến đưa cho cô, cô câm lấy uống 1 ngụm dài gần hết chai nước, tý nữa thì cô bị tắc thở vì nghẹn.
Lúc này cô mới quay ra nhìn anh, trên tay anh lúc này vẫn là một đống chai lọ, anh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt anh không được tốt, cô tưởng tại mình chưa ăn hết thức ăn nên cô lại ngồi xuống tiếp tục công việc dở dang này, bỗng anh bước đến ném phăng đôi đũa trên tay cô xuống đất, sau đó anh nói: "Đi ra ngoài."
Kiều Tâm : "Nhưng tôi chưa...."
Trần Lăng Dực lần này tức giận thực sự, anh quát: "Tôi bảo cô đi ra ngoài."
Cô lúc này còn kinh hãi hơn lúc nãy mình bị nghẹn, vội vã đi ra ngoài, vẻ mặt đó của anh khiến cô cảm thấy sợ, lúc trước khi cô mặt dày đeo bám anh, anh cũng chưa từng bày ra bộ mặt đáng sợ như vậy với cô, cùng lắm là chỉ phớt lờ cô đi và tiếp tục giải bài tập của mình.
Bên ngoài khung cảnh có chút hỗn loạn, giờ là tâm nghỉ trưa nên không có ai ở đây, nhìn sơ qua tưởng chừng như vừa có người vừa lục lọi ở đây xong vậy.
Chỗ tủ để đựng đồ uống cho khách bị mở tung ra, chai nước cứ thế lăn nong nóc giữa sàn.
Cô nghĩ anh lấy nước cho của khách làm gì, chả phải vẫn có nước trong bình đó sao, cô nhớ lại lúc nãy gương mặt anh đã luống cuống như nào, nếu A Bính ở đây chắc chắn anh ta sẽ không tin đó là tổng giám đốc cao ngạo của bọn họ, anh luống cuống như vậy là do cô sao, anh vẫn quan tâm đến cô ư, cô lắc đầu chắc không phải đâu, ai gặp phải chuyện như vậy cũng luống cuống như nhau thôi, phản ứng của Trần Lăng Dực cũng như bao người bình thường khác thôi.
A Bính vừa hãy cũng tới, gương mặt đầy cảm thán: "Ở đây vừa có động đất sao?"
Kiều Tâm cười: "Động đất đến độ như này thì anh đâu còn đứng ở đây được."
A Bính: "
Haha cô ăn cơm chưa, có muốn đi ăn cùng không?"
Kiều Tâm ngạc nhiên: "Chẳng phải hôm nào anh cũng về nhà ăn cơm của vợ anh sao?"
A Bính cười: "Ai tung ra tin nhảm này vậy, tôi cũng đâu rảnh đến mức đó, giờ nghỉ trưa của công ty chắc đủ thời gian để tôi chạy về nhà xong lại chạy đến đây."
Kiều Tâm nghĩ vậy là Trần Lăng Dực lừa mình sao, mình đúng là ngu mà bị anh dắt mũi, cái lý do chuối như thế mà cũng tin cho được, cô đáp lại: "Vậy hả do tôi nhâm, anh đi đi, nãy tôi ăn rồi."
A Bính nghe cô nói vậy, cũng không nói nhiều nữa ừm một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài luôn, cũng may cho cô cơn nói nhiều của anh ta lúc này không bộc phát, không xem chừng anh ta sẽ hỏi vặn vẹo đến khi nào cô nói ra người đã nói ra điều này mất.
Cô dọn dẹp lại một lúc, ngồi tiếp tục xử lý văn kiện, cô đã rút kinh nghiệm lần trước nhất định không được để xảy ra sai sót gì.
Cuộc hẹn với đối tác sắp đến, cô dặm lại trang điểm, tô son đậm hơn ban sáng một chút đề phòng lát nữa có ăn uống thì cũng không bị lem hết.
Lúc sáng cô đi giày thể thao đến, vì phép lịch sự trang trọng, cô đã mượn đôi giày cao gót của một người đồng nghiệp, dáng cô vốn đã thon mảnh đi giày vào càng thêm khí chất, cô chỉ mặc đồ công sở bình thường cũng đã rất sexy quyến rũ, khiến người ta không khỏi liếc nhìn thêm cái nữa.
Đương nhiên cũng có một số người bàn tán về năng lực của cô, họ nghĩ cô được vào đây làm là do quyến rũ Trần Lăng Dực, cô cũng không để tâm nhiều, miệng đời mà đâu thể nào ngăn cản họ bàn tán.
Cô đã chuẩn bị xong hết, nhưng chờ mãi mà chưa thấy anh gọi để đi, A Bính nói cuộc hẹn vào lúc 4h chiều mà giờ đã 4 giờ kém rồi, đây còn là cuộc hẹn quan trọng nữa chứ, nếu đến muộn thì có phải quá vô lễ rồi không, cô có chút sốt ruột, không nhịn được cô tiến tới gõ cửa phòng.
Sau 3 tiếng gõ cửa vang lên nhưng không thấy ai trả lời, cô lại tiếp tục gõ vẫn không thấy động tĩnh gì, cô có chút hoảng hốt, không kìm được mà gọi tên anh luôn "Trần Lăng Dực anh có trong đó không."
Cô liên tục đập cửa.
Cánh cửa phòng lúc này mới được mở ra, Trần Lăng Dực với gương mặt ngái ngủ, anh nói: "Cô ồn ào cái gì?"
Cô nhìn thấy anh, lúc nãy tâm trạng cô như bị tảng đá đè nặng giờ như được trút xuống, cô thâm thở phào nhẹ nhõm, đáp lại anh: "Sắp đến giờ hẹn mà không thấy anh ra, tôi chỉ muốn gọi anh..."
Trần Lăng Dực tỏ ý không muốn nghe, cắt lời cô: "Đi pha cho tôi tách cafe."
Kiều Tâm: "Vâng, nhưng tôi sợ không kịp."
Trần Lăng Dực: "Tôi bảo cô làm gì thì làm đấy đi."
Ly cafe được đưa đến, cô thấy anh vẫn nhàn nhã thưởng thức không có ý gì gọi là gấp gáp, mặc dù đã sắp đến giờ hẹn.
Anh nhấp một ngụm nhỏ, nói: "Tôi không vội thì cô vội cái gì."
Đúng vậy tổng giám đốc còn không vội thì vị trí thư kí như cô vội gì cơ chứ, nhưng đây là lần đầu tiên cô được tham gia những cuộc hẹn cao cấp như thế này nên cô có chút khẩn trương.
Cô đáp lại anh: "Vậy tôi ra ngoài trước, có gì anh gọi tôi."
Trần Lăng Dực nhìn đồng hồ lúc này đã là 3h50 phút, vậy chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ hẹn, anh nói: "Không cần, cô chờ luôn ở đây đi đồng hồ chỉ đến số 11 chúng ta sẽ xuất phát."