A Bính tỏ ra khó hiểu, con gái người ta có làm gì anh đâu mà anh cư xử như vậy, đúng là người khó hiểu nhất trên đời này chính là Trần tổng. A Bình đang tính lái xe
rời đi thì bị anh gọi lại: “Khoan đã lên phòng làm việc giúp tôi lấy một số đồ trước
đã."
A Bính gật đầu, mà phải công nhận hôm nay sếp đỉnh thật, dù đã tăng giá cao hơn dự định rất nhiều nhưng bên kia vẫn vui vẻ niềm nở kí hợp đồng. Thế mà ban đầu làm anh cứ lo sợ hợp đồng lần này sẽ không lấy được, anh đúng là lo bò trắng răng mà.
Trần Lăng Dực bước vào phòng làm việc của mình, nhìn căn phòng có chút lạ dường như đã bị ai đó lục lội, anh hốt hoảng bước tới ngăn kéo nơi chưa tập hồ sơ, quả thật là có người động vào, anh tức giận gọi xuống phòng bên dưới để chất vấn: “Hôm nay, lúc tôi không ở đây, ai dám tùy tiện vào đây lục lọi đồ đạc vậy”
Người ở tầng dưới nghe giọng anh như vậy thì có chút sợ hãi vội vàng nói: “Có... có văn kiện mà hôm qua phòng bên dưới nhờ sếp kí, hôm nay phải cần gấp nên có nhờ thư kí Hứa vào tìm hộ ạ” Trần Lăng Dực giọng thêm vài phần phẫn nộ: “Sao, cô nhờ thư kí Hứa lấy hộ?” Bên kia lắp bắp trả lời: “Vâng... vâng ạ.” Trần Lăng Dực ngay lập tức đập vỡ cái cốc thủy tinh sứ bên cạnh, tiếng vàng truyền đến đầu dây bên kia khiến bộ phận tầng dưới đứng run rẩy hết với nhau, vội vàng lên tiếng: “Bọn em xin lỗi đáng ra em không để thư kí Hứa lấy lộ, làm giám đốc giận”.
Anh cúp máy, đầm vào tường mấy cái để xả giận, hồ sơ này bị động vào tức là cô cũng đã xem được rồi à, anh tức giận gọi lại vào số vừa rồi, anh dõng dạc nói: “Lần sau chuyện của ngày hôm qua thì giải quyết trong hôm qua đừng để đến khi cần gấp thì mới tìm đến, tháng này cả bộ phận của tầng dưới bị trừ hết nửa tháng lương và sẽ không nhận được bất kì đồng tiền thưởng nào” Rồi anh cúp máy đánh rầm một cái, A Bính ở bên ngoài nghe được tiếng đập vỡ loảng xoảng thì cũng không dám vào
C1
nữa.
Lúc Trần Lăng Dực đột ngột mở cửa ra khiến anh ta giật nảy hết cả mình, anh nói: “Đồ sếp nhờ tôi mang..” chả kịp để cho anh ta nói hết câu thì đã bị Trần Lăng Dực chặn họng, anh quát lớn: “Cút”
Rồi sau đó anh xuống dưới hầm lấy xe, lần này anh đi một con khác, hình như là
kiểu dáng đời mới nhất bây giờ, anh tăng tốc chạy thẳng đến nhà Kiều Tâm nhưng khổ một nỗi là Kiều Tâm cô không có ở nhà, anh dường như phát điện chả nhẽ cô đã
biết anh đang âm thầm điều tra lại nhà cô hay sao.
Anh cứ đứng ngây ngốc ở đó đợi cô về, anh lại mang thuốc lá ra hút, nhưng chết tiệt hút gần hết nửa bao rồi vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu. Một lúc sau anh nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt từ đằng sau, anh vội chạy ra, cô cũng đứng hình mất mấy giây, cô không ngờ anh lại đến đây chả phải vừa rồi anh vẫn còn đang vui vẻ bên người phụ nữ khác sao.
Anh thấy cô thì không nhịn được tiến tới ôm cô vào lòng nhưng bị cô dãy dụa cự tuyệt, anh lên tiếng: “Em hiểu lầm rồi thực sự mọi chuyện không như em nghĩ đâu.”
Kiều Tâm thắc mắc chả nhẽ lúc cô đứng ở bên kia anh cũng nhìn thấy cô sao, vậy mà anh vẫn cố tình vui vẻ với người phụ nữ khác, giờ còn đến giải thích đúng là muốn trêu người cô đây mà, cô vẫn muốn đẩy anh ra, cô nói: “Anh thôi đi, làm những trò như vậy rồi còn muốn đến giải thích nữa sao, một vừa hai phải thôi chứ, chả phải tôi đã nói với anh rồi sao tìm người phụ nữ khác đi buông tha cho tôi nhưng hình như tôi lại xem thường anh quá, anh tài giỏi như vậy đương nhiên là thích làm một
lúc hai việc rồi.”
Trần Lăng Dực lúc này mới ngớ ra, không hiểu cô đang nói gì cả, anh hỏi lại: “Ý em là sao anh không hiểu?”
Kiều Tâm hất tay anh ra, lớn giọng nói: “Anh không hiểu thì đi tìm người phụ nữ mà lúc nãy anh cười nói vui vẻ đó, rồi anh sẽ hiểu.”
Não của Trần Lăng Dực lúc này mới bắt đầu đang loát, hình như anh và cô đều có xích mích nhưng hai người lại không cùng một vấn đề, mỗi người một ý nghĩ khác nhau, anh muốn cho chắc nên hỏi một cách khéo léo: “Vậy không phải là do em nhìn thấy hồ sơ gì đó sao?”
Kiều Tâm lúc này tức giận bừng bừng hận không thể cho anh một cái bạt tai, cô nói
lại: “Anh muốn nói gì cơ, hồ sơ gì ở đây, anh đừng có mà đánh trống lảng”
Nghe cô nói như vậy thì anh dám chắc cô không hề đụng tới hồ sơ tài liệu kia, có lẽ do anh đã quá nóng vội rồi, anh đáp: “Anh không hề đánh trống lảng, anh và cô gái kia hoàn toàn không có mối quan hệ gì cả?” Kiều Tâm vùng vằng nói: “Không có mối quan hệ gì mà sao hai người lại thân thiết
như vậy, cười cười nói nói tình chàng ý thiếp vô cùng ăn ý, người ngoài nhìn vào mà bảo đó không phải đối tình nhân thì tôi chết liền. Cũng đúng thôi người ta nhã nhặn hiền dịu như thế tôi làm sao có thể sánh được.”
Anh cười một tiếng, sau đó anh nhìn cô bằng ánh gian manh, anh nói: “Em như vậy là đang ghen sao?”
Kiều Tâm khựng lại, cô hiện tại là đang ghen hay sao, không đúng cô chẳng qua là đang bất bình trước hành động của anh mà thôi, miệng nói yêu cô thích cô mà sau lưng cô lại đi cười nói với một người phụ nữ khác, cô chỉ là đang muốn vạch trần bộ
mặt giả dối của anh thôi, cô đáp lại: “Ghen gì vậy, trong từ điển của tôi dường như sẽ không có từ này.”
Trần Lăng Dực không khỏi bật cười, có lẽ cô đã quên mỗi khi cô đuối lý thì cô sẽ nói câu này để làm anh tức mà không làm gì được, lúc trước vì quá mải mê giải bài tập mà anh không chú ý đến cô, lúc đó anh hỏi cô là giận à thì cô sẽ trả lời: “Hứ, giận là gì, nó không có trong từ điển của tớ" Lúc cô nói câu đó là anh biết cô giận anh thật, cũng như bây giờ cũng vậy cô nói cậu đó tức là cô đang ghen thật.
Khóe môi anh cứ thế nhếch lên, thiếu điều nhếch luôn đến mang tai, thấy Trần Lăng Dực không trả lời mình mà cứ người ngây ngốc, cô càng giận hơn, cô nói: “Đi về mà cười với chị váy trắng kia đi, đừng đấy đây tưởng tượng mà cười một mình, đồ điên”
Nói rồi cô trực tiếp bước thẳng vào trong nhà, nhưng đã bị anh kéo tay lại, anh nói: “Em hiểu lầm anh cái gì cũng được nhưng tình cảm của anh dành cho em thì không thể nào nhầm được đâu, đừng có ghen vô cớ như thế?
Trái tim cô lại bị hụt mất một nhịp rồi, lời nói của anh qua tại người khác có thể rất sến sẩm nhưng qua tại cô thì nó có một sức sát thương vô cùng lớn, nếu cô là nhân vật trong game thì chính là mỗi lời nói của anh nói ra cô sẽ hết phân nửa bịch máu.
Cô gạt anh ra giọng không vui chút nào nói: “Tôi không bao giờ làm cái gì mà không có cớ nhé, chính mắt tôi nhìn thấy chứ tôi cũng đâu có rảnh mà bịa ra câu chuyện này để mà gây sự với anh, làm ơn đi, công việc ở công ty đã đủ khiến tôi đau đầu rồi, tôi cũng không thích hành hạ bản thân mình đến mức bịa chuyện để đi gây sự đầu đặc biệt là gây sự với anh”