Hôm sau dậy, Bắc Vũ Đường phát hiện cả người vô lực, mềm như bông.
Giang tẩu phát hiện cô không thích hợp, cuống quýt nói, "Để tôi đi gọi xe cứu thương."
"Không cần." Bắc Vũ Đường vội ngăn Giang tẩu lại, "Hẳn là nghỉ ngơi không tốt nên mới không có sức lực thôi, qua mấy ngày là được rồi. Đừng nói cho Giang Ly, không nó lại lo lắng."
Giang tẩu lo lắng nói, "Phu nhân, thật sự không sao chứ?"
Bắc Vũ Đường cười nói, "Không sao. Thân thể tôi thế nào thì tôi biết. Chị đi làm việc đi, hôm nay tôi ở trong phòng đọc sách, nếu không có việc gì thì không cần tìm tôi."
"Được, phu nhân."
Giang tẩu rời đi, Bắc Vũ Đường ngồi ở mép giường phơi nắng, bên ngoài ánh nắng ấm áp tươi đẹp, nhưng lại không thể xua tan cái lạnh trên người cô.
Cô sắp rời khỏi thế giới này, cô đi rồi, cậu sẽ tuyệt vọng đến nhường nào.
Nghĩ đến đây, tim Bắc Vũ Đường lại co chặt, đau đớn.
Cô vuốt ngực, lẩm bẩm, "Tại sao lại như vậy?"
Đã qua bao nhiêu vị diện thế giới, cô chưa từng có cảm giác này, lần này làm sao vậy?!
"Minh, có phải tôi bị bệnh gì không?"
Minh không đáp lại.
Tập đoàn Giang thị, Giang Ly đang mở họp, di động trên bàn đột nhiên đổ chuông, cậu nhìn dãy số trên đó, làm một thủ thế tạm dừng với người đang báo cáo.
Cậu cầm di động lên, ra ngoài nhận điện thoại.
Đầu bên kia là một giọng nói trầm ổn khàn khàn, "Giang tổng, tra ra là Âu Thượng Kiệt, nhưng hắn rất giảo hoạt, đã tiêu huỷ toàn bộ chứng cứ, chúng ta không thể kiện hắn."
"Tôi biết rồi. Chuyện này dừng ở đây."
Người đối diện đáp lại tỏ vẻ mình đã biết.
Âu Thượng Kiệt!
Đáy mắt Giang Ly hiện lên ánh sáng hung ác.
Cậu không cần hắn vào tù, cậu muốn hắn trắng tay, muốn hắn sống không bằng chết!
Từ ngày ấy, Giang Ly bắt đầu thả dây câu dài, bắt đầu bày bố cục, một bố cục khổng lồ, dẫn Âu Thượng Kiệt vào cục. Hôm đó, Giang Ly đang thẩm duyệt văn kiện, di động trên bàn vang lên, cậu nhìn thấy tên nhảy lên trên đó, ngẩn cả người.
Đã bao lâu rồi không thấy tên cô sáng lên trên di động của mình.
Nửa năm? Hay một năm?
Cậu chỉ cảm thấy, mình đã đợi rất lâu, lâu đến mức cậu quên cả thời gian.
Tay cậu hơi run run nhấn nút nghe, đầu bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói mềm mại của Bắc Vũ Đường.
"Ly Nhi, có thể về ăn cơm chiều cùng tôi không?"
Chữ 'được' chậm chạp không bật ra, cậu rất muốn nói được, nhưng cậu sợ, cậu không dám đối mặt với cô.
"Công ty còn việc, cô bảo mấy người Giang tẩu ăn cùng đi."
"Vậy được rồi." Giọng Bắc Vũ Đường mang theo mất mát.
Giang Ly căng thẳng, nhưng lại nhịn xúc động muốn gọi lại xuống.
Một buổi chiều, cậu không làm được gì, chỉ nhìn chằm chằm di động.
Đêm đến, khi cô ngủ, cậu lặng lẽ đến nhìn cô, chỉ cần nhìn một cái, thậm chí có ngày cậu mệt đến mức ngủ gục bên mép giường cô. Bắc Vũ Đường nhìn vẻ mặt mệt mỏi và tiều tụy của cậu, trong mắt toàn là đau lòng.
Cô vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt câu, ôn nhu miêu tả khuôn mặt cậu.
Cậu lúc này, khiến cô không thể hiểu.
Cậu lúc này, khiến cô đau lòng.
Cậu lúc này, khiến cô vô cùng rối rắm.
[Ký chủ, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô muốn rời đi hay ở lại một thời gian?]
"Ở lại một thời gian."
[Được. Nhắc nhở hữu nghị, thời gian cô ở lại vị diện này không nhiều. Sau khi hết thời gian, hệ thống sẽ tự động rút hồn của ký chủ.]
****
Khi Giang Ly thu võng, toàn bộ Âu gia rơi vào hoảng loạn. Giang Ly liên hợp với một gia tộc khác trong tứ đại gia tộc, cùng chia cắt Âu gia. Giang Ly không ngừng chèn ép Âu thị, chuyện này ồn ào huyên náo đến mức Bắc Vũ Đường ở nhà cũng biết.
Kiếp trước, cậu vì Trương Linh Nhi mà chèn ép Âu gia. Kiếp này, không có Trương Linh Nhi, nhưng cậu vẫn chèn ép Âu gia, nhưng lý do là vì báo thù.
Dường như lịch sử đã tái diễn, lại dường như tất cả đã thay đổi, trở nên khác đi.
Trương Linh Nhi và Giang Ly tách ra thì nói thật với Âu Thượng Kiệt, còn được Âu Thượng Kiệt thông cảm. Giờ gia tộc của người yêu bị Giang Ly chèn ép như vậy, người làm bạn gái như cô ta sao có thể không nóng nảy.
"Hiểu Nguyệt, tớ phải làm sao bây giờ? Tớ có thể làm gì cho Âu ca ca bây giờ?" Trương Linh Nhi nhìn Đái Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt cầu cứu.
Ánh mắt Đái Hiểu Nguyệt lập loè, "Cậu thật sự muốn giúp học trưởng Âu?"
"Đương nhiên, chỉ cần có một tia hy vọng, tớ cũng làm." Trương Linh Nhi gật đầu khẳng định.
"Tớ nhớ trước kia cậu và Giang Ly ở bên nhau là vì cậu ta thích một cô gái, đúng không?" Đái Hiểu Nguyệt hỏi.
Trương Linh Nhi gật đầu, "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Cậu tìm cô gái kia tới, khống chế cô ta, dùng cô ta để đàm phán, bắt Giang Ly tha cho học trưởng Âu." Đái Hiểu Nguyệt đề nghị.
"Như vậy là phạm tội." Trương Linh Nhi cau mày.
Đái Hiểu Nguyệt lại nói, "Linh Nhi, chúng ta cũng không làm gì cô ta, chỉ cần cung phụng cô ta ăn ngon uống tốt là được. Dù xong việc, cảnh sát có điều tra thì cũng không thể làm gì chúng ta. Tội danh giam giữ người phi pháp chỉ tính từ 24 giờ, chúng ta chỉ cần đưa người trở về an toàn trước thời gian đó thì không tính là giam giữ phi pháp."
(Nhắc nhở hữu nghị: Tiểu thuyết là tiểu thuyết, các bạn yêu đừng tưởng thật nhá. Theo pháp luật Trung Quốc, 24 giờ là tiêu chuẩn lập án. Căn cứ theo 'Hình pháp' điều 238 quy định: Giam giữ người phi pháp hoặc dùng cách phi pháp khác cướp đoạt tự do thân thể của một người, chỉ cần là thực hiện hành vi giam giữ phi pháp, bất luận thời gian là dài hay ngắn, số lần nhiều hay ít, trình độ ác liệt nặng nhẹ thế nào, đều sẽ cấu thành tội giam giữ phi pháp.)
Trương Linh Nhi do dự, Đái Hiểu Nguyệt thấy vậy, tiếp tục khuyên, "Linh Nhi, chẳng lẽ cậu trơ mắt nhìn gia tộc của học trưởng Âu sụp đổ sao? Giờ người có thể cứu học trưởng Âu chỉ có cậu."
"Nhưng mà... Nhưng mà... Tớ......" Trương Linh Nhi vẫn không thể quyết định.
"Tớ còn tưởng cậu thật sự yêu học trưởng, chỉ bảo cậu giúp anh ấy một chuyện nhỏ như vậy mà cậu đã do dự, mất công học trưởng thương cậu như vậy. Linh Nhi, nếu học trưởng biết chuyện này, nhất định sẽ rất buồn và thất vọng."
Đái Hiểu Nguyệt từng bước ép sát, khiến Trương Linh Nhi vô thố, cuối cùng căng da đầu đồng ý.
Trương Linh Nhi cuối cùng lấy được số điện thoại tư nhân của Bắc Vũ Đường, muốn định ngày hẹn Bắc Vũ Đường, lại bị cô từ chối. Rơi vào đường cùng, Đái Hiểu Nguyệt bắt đầu xui khiến Trương Linh Nhi tới Giang gia 'mời' người ra.
"Hiểu Nguyệt, như vậy là không được. Đó là bắt cóc." Trương Linh Nhi lại do dự.
Nhưng Đái Hiểu Nguyệt nói dăm ba câu, từng bước ép sát, cuối cùng Trương Linh Nhi vẫn đồng ý với đề nghị này.
Đái Hiểu Nguyệt rất nhiệt tình liên lạc người giúp Trương Linh Nhi, toàn bộ mọi chuyện đều có Đái Hiểu Nguyệt xử lý, mà Trương Linh Nhi chỉ cần phụ trách chi tiền là được.
Năm ngày sau, một đám người lặng yên tiến vào Giang gia, lặng lẽ bò lên tầng hai. Bắc Vũ Đường vì dùng thuốc nên cả người mềm như bông, lại thích ngủ, hoàn toàn không nghe được tiếng động. Mãi đến khi người đứng trước mặt cô, dùng khăn có thuốc mê bịt mũi cô lại.
Lúc tỉnh lại, cô đã xuất hiện ở một căn phòng đơn sơ, hai tay hai chân đều bị trói bằng dây thừng.
Là ai bắt cóc cô?!
Cô rất nhanh biết được đáp án.
Cánh cửa đóng chặt mở ra, hai thân ảnh tiếu lệ xuất hiện trước mắt cô.
"Là các người à." Bắc Vũ Đường nhìn Trương Linh Nhi và Đái Hiểu Nguyệt, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trương Linh Nhi có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi lại mời cô đến đây bằng cách này. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô."
Bắc Vũ Đường nở nụ cười châm chọc, "Trương tiểu thư, tôi không gặp cô thì cô gọi người bắt cóc tôi. Lại luôn miệng nói không làm gì tôi, vậy vì sao phải trói tay chân tôi lại?"
"Tôi... Tôi..." Trương Linh Nhi bị cô nói đến á khẩu.
Đái Hiểu Nguyệt mở miệng hát đệm, "Bọn tôi làm vậy cũng vì sự an toàn của cô thôi, nếu cô bị va chạm gì ở chỗ chúng tôi, đến lúc đó thì khó nói lắm."
Bắt cóc mà còn lấy lý do thanh tao ghê cơ á, lần đầu cô thấy luôn đấy.
"Về chuyện này, cô cứ yên tâm, dù tôi có làm sao thì tôi cũng sẽ tự mình chịu. Giờ các người cởi trói đi."
"Không được đâu, vì sự an toàn của cô, cứ để vậy mới tốt." Đái Hiểu Nguyệt mỉm cười, quả quyết từ chối.
"Ha hả." Bắc Vũ Đường cười châm chọc, "Tôi đột nhiên nghĩ đến một câu cực kỳ hợp với tình hình lúc này. Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết."
Đái Hiểu Nguyệt và Trương Linh Nhi bị nói đến đỏ mặt, rất tức giận.
"Sao... Sao cô có thể nói như vậy. Cô gái có giáo dưỡng sẽ không nói ra lời thô tục như vậy." Trương Linh Nhi cau mày thuyết giáo.
"Người có giáo dưỡng sẽ không làm ra chuyện bắt cóc." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Trương Linh Nhi.
"Cô......" Trương Linh Nhi rất tức giận.
Đái Hiểu Nguyệt đặt tay lên vai cô ta ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, "Bắc Vũ Đường, hôm nay bọn tôi mời cô đến đây chỉ vì muốn cô gọi một cuộc cho Giang Ly, bảo cậu ta buông tha cho Âu gia."
Bắc Vũ Đường đã đoán được đại khái mục đích họ mời cô tới đây.
"Buông tha cho Âu gia?!" Bắc Vũ Đường cong môi cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo, "Vậy ai buông tha cho Giang gia?"
"Cô có ý gì?" Đái Hiểu Nguyệt cau mày.
Trương Linh Nhi khó hiểu hỏi, "Giờ Giang Ly đang nhằm vào Âu gia, mà Âu gia lại không nhằm vào Giang gia, cô nói vậy đúng là khó hiểu."
"Nhằm vào Âu gia? Không, đó không gọi là nhằm vào. Âu gia đã làm gì, tự họ rõ trong lòng. Bằng không, cô nghĩ vì sao Giang Ly nhằm ai không nhằm, lại cố tình nhằm vào Âu gia. Họ đã thiếu nợ thì phải chịu nhận lấy quả đắng. Đừng tưởng làm chuyện xấu xong thì chỉ cần khóc lóc kể khổ là được cho qua. Trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu." Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nói.
Tai nạn xe cộ của Giang Nghĩa không phải là một sự cố bất ngờ mà là do người ta động tay động chân. Chuyện này Giang Ly không lừa cô, từ sau lễ tang cậu đã điều tra về tai nạn này.
Giờ Giang Ly bắt đầu nhằm vào Âu gia, không cần nói cũng biết hung thủ từ đâu tới.
Hai người này muốn chuyện này dễ dàng được bỏ qua? Quá ngây thơ, quá buồn cười.
Nếu không phải cô đang không có sức, cô đã sớm phất tay áo rời đi, chứ không phải ngồi đây nói lời vô nghĩa với hai người này. Muốn làm thánh mẫu, muốn làm chúa cứu thế, còn muốn cô và Giang Ly thành toàn? Mơ đi!
Trương Linh Nhi và Đái Hiểu Nguyệt đều mộng bức và khiếp sợ nhìn cô, trước giờ hai người chưa từng nghĩ lại, tất nhiên sẽ không biết nguyên nhân bên trong.
"Âu gia rốt cuộc đã làm gì? Nếu có tội gì thì lần này Âu gia đã trả giá thảm thống. Dù tội lỗi có lớn thế nào thì cũng đã trả hết. Giang Ly cũng nên thu tay." Đái Hiểu Nguyệt nhíu mày nói.
Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Trả hết? Cô đúng là ngây thơ."
Nếu Giang Ly không có bản lĩnh, không nhanh chóng khống chế được Giang thị, thì sau khi Giang Nghĩa đột ngột ly thế, công ty sẽ rung chuyển, mà xí nghiệp và gia tộc đối địch sẽ nhân cơ hội cướp đoạt cái bánh kem Giang thị này.
Tập đoàn Giang thị kiếp trước chính là ví dụ sống sờ sờ. Đến lúc đó, Giang Ly không chỉ mất đi người thân, mà còn mất cả tâm huyết mấy thế hệ của Giang gia.
Đám trẻ con miệng còn hôi sữa này lại muốn nói mấy câu cho qua?
Đái Hiểu Nguyệt nhìn cô mỉm cười, mày nhăn chặt, cảm thấy cô như vậy cực kỳ chói mắt."
"Cho cô một giờ suy nghĩ. Sau một giờ, chúng tôi sẽ lại tới tìm cô." Đái Hiểu Nguyệt ném lại một câu như vậy rồi kéo Trương Linh Nhi ra khỏi phòng.
Bắc Vũ Đường thử giãy giụa, thử cởi trói, đáng tiếc, thuốc còn chưa hết tác dụng, cả người cô hoàn toàn vô lực. Nếu đã không làm được gì, cô cũng không uổng phí sức lực.
Giờ cô chỉ cần nguyện Giang tẩu mau phát hiện mình mất tích.
Một giờ trôi qua, cửa phòng lại bị mở ra, lần này chỉ có Đái Hiểu Nguyệt tiến vào.
"Bắc Vũ Đường, suy nghĩ thế nào?"
"Cô từ bỏ đi. Dù cô có trói tôi bao lâu, tôi cũng sẽ không bảo cậu ấy buông tha Âu gia."
"Chẳng lẽ cô không sợ tôi làm gì cô?" Đái Hiểu Nguyệt híp mắt, nguy hiểm nhìn cô.
Bắc Vũ Đường trấn định nhìn cô ta, không chút sợ hãi.
Đái Hiểu Nguyệt cúi người lại gần trước mặt cô, đè thấp giọng, lạnh lùng uy hiếp, "Vừa rồi chúng tôi không chạm vào cô, tiền đề là cô phối hợp với chúng tôi. Nếu cô đã không phối hợp, vậy chúng tôi chỉ có thể dùng cách khác. Chỉ là cách này sẽ khiến cô bị thương, cũng có lẽ sẽ để lại sẹo trên khuôn mặt cô đấy."
"Nhìn khuôn mặt xinh đẹp này xem, nếu bị huỷ thì tiếc lắm." Đái Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng vỗ mặt cô.
Bắc Vũ Đường không chớp mắt, bình tĩnh tự nhiên, khiến Đái Hiểu Nguyệt tức giận.
'Bốp', mặt Bắc Vũ Đường bị cô ta đánh lệch sang một bên.
Đái Hiểu Nguyệt bóp cằm cô, khiến cô đối diện mặt mình, "Thu cái mặt đó của mày lại. Mày chẳng qua là một con tiểu tam bán sắc mà thượng vị. Mày câu dẫn già, lại câu dẫn trẻ, đừng giả vờ thanh cao ở đây với tao."
"Nếu mày không đồng ý, có tin tao lan truyền chuyện này ra, khiến mày và tiểu tình nhân của mày thân bại danh liệt không?"
Bắc Vũ Đường lãnh đạm nhìn cô ta, "Tuỳ cô."
Đái Hiểu Nguyệt nhìn cô mà giận dữ. 'Bốp'. 'Bốp'. Lại hai cái tát dừng trên mặt Bắc Vũ Đường, gương mặt trắng nõn dần hiện lên vết đỏ, thậm chí có dấu hiệu sưng lên.
"Nếu mày đã rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, vậy đừng trách tao không khách khí." Nói rồi, Đái Hiểu Nguyệt xoay người rời đi.
Bắc Vũ Đường cũng không lo lắng, nếu chút tai tiếng như vậy mà Giang Ly không xử lý được thì sao chấn trụ được những cổ đông của Hội đồng quản trị chứ, thậm chí bọn họ rải lời đồn còn khiến Giang Ly tìm được cô dễ hơn ấy.
Đái Hiểu Nguyệt ra tới, Trương Linh Nhi vội vàng hỏi, "Sao rồi, cô ta đồng ý chưa?"
Đái Hiểu Nguyệt lắc đầu.
Trương Linh Nhi sắc mặt ảm đạm, "Tớ đi nói chuyện với cô ta."
Đái Hiểu Nguyệt vội ngăn cản, "Không cần đi, cô ta đã hạ quyết tâm không giúp chúng ta."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Giờ chỉ còn một cách, chúng ta dùng điện thoại gọi cho Giang Ly, bảo cậu ta là Bắc Vũ Đường nằm trong tay chúng ta, muốn cứu cô ta thì phải từ bỏ Âu gia." Đái Hiểu Nguyệt trầm giọng nói.
"Thật sự phải làm vậy sao?"
"Chỉ có thể như vậy. Bằng không, chúng ta làm thế này cũng uổng công."
Cùng lúc đó, Giang tẩu bưng trà bánh lên cho phu nhân như ngày thường, gõ cửa mãi không thấy đáp lại. Hai giờ sau, vẫn không thấy đáp lại.
Giang tẩu sợ xảy ra chuyện, đẩy cửa ra, kinh ngạc phát hiện trong phòng không có người.
Giang tẩu bị dọa sợ.
Cô ấy và chú Vương tìm trong ngoài nhà một lần không thấy Bắc Vũ Đường, mà di động, túi tiền, chứng minh của cô đều ở nhà, nhưng cô lại đã biến mất không thấy.
"Có lẽ nào phu nhân ra ngoài không?"
Chú Vương lắc đầu phủ định, "Không thể nào, tôi luôn chăm hoa ngoài sân, nếu phu nhân ra ngoài thì nhất định tôi sẽ nhìn thấy."
"Vậy... Chẳng lẽ là bị bắt cóc?!" Giang tâu hoảng sợ và lo lắng nói.
Chú Vương gật đầu, "Chắc là vậy rồi."
Giang tẩu vội lấy điện thoại gọi cho Giang Ly, chỉ là điện thoại gọi mãi không ai nghe.
Cô ấy vội đến mức đi qua đi lại trong phòng khách, lẩm bẩm, "Sao lại không nghe, sao lại không nghe."
Chú Vương cũng sốt ruột, nhưng thấy Giang tẩu như vậy thì vội an ủi, "Thiếu gia chắc đang bận, không nhìn thấy, nhìn thấy rồi nhất định sẽ nghe."
Giang tẩu đã gọi hai mươi phút mà không ai nghe, quay đầu nói với chú Vương, "Giờ anh đến công ty, tôi ở nhà tiếp tục gọi."
Chú Vương gật đầu, xoay người rời đi.
Khi Giang tẩu gọi điện, Đái Hiểu Nguyệt dùng một số điện thoại không đăng ký gọi vào dãy số tư nhân của Giang Ly, chỉ là tình huống giống Giang tẩu, không ai nghe.
Khi Đái Hiểu Nguyệt bực bội chuẩn bị gọi lại, Trương Linh Nhi hét lên một tiếng, "Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, không ổn rồi!"
"Sao thế?" Giọng Đái Hiểu Nguyệt không tốt.
Trương Linh Nhi đang quan tâm tin tức trên di động, không chú ý thái độ bất thường của Đái Hiểu Nguyệt.
"Cổ phiếu Âu gia giảm mạnh, sụp đổ rồi." Trương Linh Nhi khẩn trương nói.
Đái Hiểu Nguyệt cũng nhìn tin tức, thấy trong video, các cổ dân vây lấy Âu Thượng Kiệt, tim co chặt.
"Linh Nhi, cậu có thể bảo người nhà cậu giúp Âu gia không?" Đái Hiểu Nguyệt vội vàng hỏi.
Trương Linh Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ, chua xót nói, "Hiểu Nguyệt, cậu cũng biết mà, chuyện trong nhà, tớ không thể làm chủ. Trước đó tớ đã cầu xin ông, nhưng mà ông không đồng ý."
Đột nhiên, Đái Hiểu Nguyệt cầm dao nhỏ trên bàn đi vào phòng.
Trương Linh Nhi thấy vậy, "Hiểu Nguyệt, cậu cầm dao làm gì thế?"
Đái Hiểu Nguyệt không để ý đến Trương Linh Nhi, thô lỗ đẩy cửa ra.
Bắc Vũ Đường nhìn Đái Hiểu Nguyệt cầm dao, đoán được đại khái cô ta muốn làm gì. Vừa rồi hai người nói chuyện bên ngoài, cô đều nghe được.
Dao trong tay Đái Hiểu Nguyệt kề cổ Bắc Vũ Đường, "Rốt cuộc mày có gọi hay không?"
Trương Linh Nhi vào tới thì thấy cảnh này, thực sự hoảng sợ.
****
PS: Nhắc nhở hữu nghị, mấy vị diện sau sẽ khá đặc biệt. Sẽ khác với các vị diện trước.
Có một số bạn sẽ nghi hoặc vì sao lại thay đổi.
Mặc gia chỉ có thể nói, khi hệ thống xoá ký ức của Vũ Đường, có nghĩa là cô ấy đã vượt qua vòng khảo nghiệm đầu tiên, mà giờ là vòng khảo nghiệm thứ hai.
Kết thúc vòng khảo nghiệm này, quyển sách kết thúc!
Suýt thì quên, hôm qua đã nói rõ, không phải tôi giận nên mới nói vậy. (Aizz, hiểu lầm to quá.)
Mặc gia không giận, Mặc gia không giận, Mặc gia không giận!
Aizz, các bạn não động còn lợi hại hơn cả Mặc gia nữa.
Hôm qua tôi nói hai vấn đề kia chỉ là vì muốn giải thích hiểu lầm cho các bạn, để các bạn hiểu rõ thôi.
Bởi vì tôi thấy đại đa số mọi người còn chưa quay lại giả thiết nhân vật ban đầu.
Các bạn mà hiểu lầm tính cách của nhân vật thì chắc chắn đọc sẽ không thoải mái. Mấy vị diện sau đều tương đối khác biệt, các bạn phải chuẩn bị tốt tâm lý.