Hồng Mai tiến lên nói, "Lão phu nhân, chúng ta không nhầm. Chúng ta tận mắt thấy Thi Thi cô nương bị bọn cướp mang đi."
Sắc mặt Lâm thị rất khó coi.
Đến khi Bắc Vũ Đường về phòng, Lâm thị mới kéo Phó Nhất Bác đi hỏi chuyện.
Khi nghe Phó Nhất Bác nói Tần Thi Thi bị bọn cướp thật đoạt đi thì lập tức gào khóc than thở.
Bắc Vũ Đường ở phòng bên cạnh nghe được rành mạch.
"Đều tại tai tinh kia! Nếu không phải tại nó, Thi Thi sẽ không xảy ra chuyện."
Lâm thị hoàn toàn ghi hận Bắc Vũ Đường, trút toàn bộ lỗi lầm lên đầu nàng.
"Thi Thi số khổ của ta phải làm sao bây giờ. Huhu... Thi Thi ơi, số con khổ quá."
"Nương đừng khóc nữa." Phó Nhất Bác bị bà ta khóc đến phiền.
Lâm thị nắm lấy tay hắn, "Nhất Bác, chuyện này không thể cho qua như vậy. Thi Thi cũng vì chuyện này mà bị bắt, chúng ta không thể để con bé chịu không."
"Nương muốn làm thế nào?"
"Làm như những gì chúng ta đã bàn, bỏ xuân dược rồi cho du côn đến. Trước lúc đó, ta sẽ mời hàng xóm tới bắt gian." Lâm thị âm ngoan nói.
Phó Nhất Bác nghĩ nghĩ, cũng gật đầu.
Tần Thi Thi vì chuyện này mà không còn, nếu cứ cho qua như vậy, chính hắn cũng không cam lòng.
Hai người cúi đầu thì thầm, hoàn toàn không biết bên ngoài có hai người đang đứng.
Vừa rời khỏi sương phòng kia, sắc mặt Hồng Mai đã trầm xuống, "Tiểu thư, họ lại muốn hại người. Thật quá đáng giận! Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Tương kế tựu kế."
Nàng còn chưa ra tay, họ đã xuống tay với nàng trước.
Nếu họ đã tìm được đường chết, sao nàng có thể không cho chứ?
Ba ngày sau, Lâm thị đối xử vô cùng ân cần với Bắc Vũ Đường.
"Đây là canh gà ta hầm cho con, thời gian này con ở am cầu phúc, vất vả cho con rồi. Nhìn mặt con cũng gầy mất bao nhiêu rồi này. Mau uống ít canh gà bổ thân thể đi." Lâm thị bưng một bát canh đặt trước mặt nàng.
Bắc Vũ Đường thuận thế tiếp nhận, lại lệnh cho Hồng Mai bưng một bát canh nữa đến, "Bà bà cũng uống đi."
Lâm thị cũng nhận, đôi mắt nhìn chằm chằm bát canh gà trong tay nàng, "Con uống mau đi, lạnh thì uống không ngon nữa."
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Đột nhiên, phía sau có tiếng động, Lâm thị theo bản năng quay đầu lại.
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường đổi chỗ hai bát canh.
"Hồng Mai, sao em lại bất cẩn như vậy." Bắc Vũ Đường mắng.
Hồng Mai cúi đầu xin lỗi, "Tiểu thư, là nô tỳ không tốt."
Lâm thị khó có khi không lên tiếng răn dạy, rộng lượng nói, "Một cái bát thôi, không quan trọng. Con mau uống canh gà đi, lạnh thì không ngon."
"Bà bà nhìn con uống, con ngượng lắm không uống được."
Lâm thị chỉ muốn nàng uống nhanh hơn nên nói, "Vậy hai chúng ta cùng uống."
Bà bà tức phụ hai người mỗi người nâng một bát canh gà, uống cạn sạch.
Uống xong, tâm tình Lâm thị rất tốt, ngồi chờ thuốc phát tác, nhưng chờ mãi, mí mắt của mình bắt đầu đánh nhau.
'Ầm' một tiếng, bà ta ngã xuống.
Hồng Mai và Vũ Đường dọn bà ta về phòng, thuận tay cởi xiêm y của bà ta ra, đắp chăn đàng hoàng, sau đó đốt huân hương thôi tình trong phòng, "Gọi Phó Nhất Bác tới."
"Lục Hà đã đi gọi, chắc sắp đến rồi."
Không đến nửa chén trà nhỏ, Phó Nhất Bác đã vội vàng gấp gáp trở về.
Vũ Đường tiến lại, "Nhất Bác, không biết nương bị làm sao mà đột nhiên ngã xuống, ngươi mau đi qua xem đi."
Phó Nhất Bác không nghi ngờ nàng, vội vàng vào phòng Lâm thị. Sau khi hắn vào, Bắc Vũ Đường nâng tay chém xuống bổ lên cổ hắn khiến hắn mềm oặt ngã xuống.
Cởi áo ngoài của Phó Nhất Bác rồi vứt lên giường xong, mấy người ra khỏi phòng.
Hai khắc sau, hàng xóm láng giềng được mời tới uống trà.
Bắc Vũ Đường tự mình chiêu đãi, "Thưa các thẩm thẩm, để ta bảo Hồng Mai đi xem bà bà ngủ trưa đã tỉnh lại chưa."
"Được."
Mấy người đều là người ba hoa có tiếng, nhưng trước mặt Bắc Vũ Đường thì vẫn rất khách khí.
Đột nhiên, tiếng thét chói tai ở phòng bên cạnh truyền đến. Bắc Vũ Đường áy náy nhìn mấy người, "Ta đi qua xem sao." Nói xong, nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Mấy người lập tức đi theo.
Khi đến trước cửa phòng Lâm thị, Vũ Đường ra vẻ quát to, "Hô to gọi nhỏ cái gì?"
Hồng Mai chỉ tay vào phòng, "Lão phu nhân... Lão phu nhân......"
"Sao vậy?" Vũ Đường cau mày, cất bước đi vào.
Mấy phụ nhân tò mò đi vào theo, đi vào rồi, tất cả mọi người đều trợn to mắt, chỉ thấy Lâm thị và Phó Nhất Bác đang ngủ cùng giường, xiêm y hỗn độn.
"Trời ạ!"
"Đồi phong bại tục!"
Mấy phụ nhân khiếp sợ không thôi, vội vàng bịt mắt lại.
Bắc Vũ Đường vội mời họ ra ngoài, vẻ mặt khẩn cầu, "Mong các vị đừng lộ chuyện này ra ngoài. Thật sự là......"
Nói rồi, Vũ Đường bắt đầu gạt nước mắt.
"Ta vẫn luôn nghĩ tướng công không thích ta nên mới phân phòng ngủ với ta, nào ngờ, thì ra... Thì ra......"
Mấy phụ nhân đều thính tai, lập tức nắm được trọng điểm.
"Hai phu thê phân phòng?" Một phụ nhân mập mạp khiếp sợ hỏi.
Vũ Đường không nói gì, chỉ yên lặng chảy nước mắt, Hồng Mai ở bên đáp, "Tiểu thư nhà ta đúng là số khổ. Ngay sáng hôm sau ngày thành hôn đã bị lão phu nhân nói, bảo tiểu thư đừng quấn lấy cô gia, thậm chí ngày thứ hai còn bắt hai người họ tách ra ngủ. Tiểu thư hiếu thuận, không dám cãi lời lão phu nhân nên chỉ có thể phân phòng. Đến tận bây giờ vẫn mỗi người một phòng."
"Các ngươi không biết đâu, tiểu thư nhà ta chỉ cần hơi thân cận với cô gia thôi là lão phu nhân lại răn dạy, dần dà tiểu thư không dám đến gần cô gia nữa. Cuộc sống hằng ngày của cô gia đều do một tay lão phu nhân chiếu cố, không chịu để tiểu thư và chúng nô tỳ chạm một ngón tay."
"Hồng Mai, đừng nói nữa." Vũ Đường đúng lúc lên tiếng ngăn cản, còn quay đầu nói với mấy người, "Để các vị thẩm thẩm chê cười rồi. Hôm nay trong nhà xảy ra chuyện này, Vũ Đường không tiện giữ các thẩm thẩm lại lâu, hôm khác nhất định sẽ tới cửa bái phỏng."
Mấy người đều nhìn nàng bằng ánh mắt đồng tình.
"Tức phụ Phó gia, ngươi là người tốt."
"Aizz, ngươi nhớ bảo trọng."
Tiễn họ đi xong, Hồng Mai tắt huân hương thôi tình trong phòng Lâm thị đi.
"Đánh thức họ dậy."
Hồng Mai và Lục Hà tiến lên, đẩy tỉnh hai người. Phó Nhất Bác và Lâm thị mơ màng tỉnh lại, vừa nhìn thấy người bên cạnh thì giật mình trợn tròn mắt.
Bắc Vũ Đường đứng trước mặt họ, nhìn họ từ trên xuống, "Bà bà không chịu để tức phụ thân cận với tướng công, thì ra bà bà mới là người bên gối của tướng công."
"Bắc Vũ Đường, ngươi đừng có nói bậy!" Lâm thị tức giận nói.
Phó Nhất Bác cuống quýt xuống giường, cả quá trình nghiêng ngả lảo đảo. Chuyện này thật sự đã khiến hắn bị kinh hách.
"Nói bây?" Bắc Vũ Đường cong môi, "Sự thật rành rành trước mắt."
Bắc Vũ Đường duỗi tay, Hồng Mai lập tức lấy ra một thứ.
Bắc Vũ Đường đặt tờ giấy trước mặt Phó Nhất Bác, "Ký tên lên, ta có thể coi như hôm nay không nhìn thấy gì."
Phó Nhất Bác nhận tờ giấy trong tay nàng, ba chữ thình lình đập vào mắt – 'Thư hợp ly'.
"Ngươi... Ngươi muốn hợp ly? Tuyệt đối không thể nào!" Phó Nhất Bác tức giận nói.
Giống như nguyên chủ kiếp trước, Phó Nhất Bác lập tức từ chối.
"Nếu ngươi đã vào Phó gia, thì sống là người Phó gia, chết là ma Phó gia. Tuyệt đối không có chuyện hợp ly!"
Tiền đồ của hắn còn chưa tới tay, sao có thể hợp ly được.
Còn cả của hồi môn của nàng cũng chưa vào tay, sao có thể thả nàng đi.
Bắc Vũ Đường không tức giận, mỉm cười nhìn hắn, "Ngươi không đồng ý cũng không sao, giờ ta sẽ gọi người tới nhìn mẫu tử hai ngươi ngủ chung một chiếc giường. Ta đếm đến ba, sau ba, nếu ngươi còn không ký tên, ta lập tức đi gọi người."
"Ngươi......" Phó Nhất Bác tức không chịu được.
Lâm thị trợn mắt, giận dữ nhìn nàng, "Đồ độc phụ!"
Vũ Đường không để ý tới sự tức giận của họ, chậm rãi hô, "Một."
Phó Nhất Bác tức đổ bừng mặt, "Ngươi đừng mơ."
"Hai."
"Bắc Vũ Đường, đồ tiện nhân! Ngươi dám hại chúng ta." Lâm thị muốn nhào lên đánh Bắc Vũ Đường, lại bị Vương ma ma và Lưu ma ma ấn xuống.
"Ba."
Phó Nhất Bác nhìn chằm chằm nàng.
Bắc Vũ Đường không sợ thù hận trong mắt, "Xem ra ngươi chọn vế sau. Hồng Mai, Lục Hà, đi gọi người đến, gọi càng to càng tốt."
"Vâng, thưa tiểu thư."
Hai nha hoàn xoay người rời đi.
Thấy họ sắp đẩy cửa phòng ra, Phó Nhất Bác cuối cùng không nhịn được nữa, "Từ từ."
Phó Nhất Bác nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, "Ngươi nhất định phải làm vậy sao? Chúng ta tốt xấu gì cũng là phu thê."
Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Ta đâu dám làm thê tử của ngươi. Ngươi trăm phương nghìn thế thú ta vào cửa, ngươi nghĩ là ta không biết chắc. Mẫu tử hai ngươi hợp mưu muốn đẩy ta vào chỗ chết, ngươi nghĩ là ta không biết chắc?"
Theo lời nàng nói, Lâm thị và Phó Nhất Bác đều kinh ngạc trừng to đôi mắt.
"Ngươi... Ngươi đã biết hết?" Phó Nhất Bác giật mình hỏi.
Vũ Đường cười xinh đẹp, "Ngươi nói xem?"
"Đừng coi ta là người ngu, không phải ai cũng ngu đâu."
Phó Nhất Bác không còn lý do, suy bại, "Ta ký."
Hồng Mai lập tức đưa bút cho hắn.
Phó Nhất Bác ký tên mình lên thư hợp ly.
"Ngươi vừa lòng rồi chứ?" Phó Nhất Bác ném thư hợp ly lên người Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường xem qua rồi từ từ gấp lại.
"Được rồi. Chúng ta không quấy rầy chuyện tốt của hai người nữa. Hồng Mai, Lục Hà, Vương ma ma, Lưu ma ma, chúng ta đi."
Các nàng rời đi, tiếng nhục mạ của Lâm thị lập tức từ trong phòng truyền ra.
"Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm sao?" Hồng Mai hỏi.
"Thu thập hành lý, rời đi."
Nàng không muốn ngốc thêm một giây phút nào ở nơi chướng khí mù mịt này nữa.
"Vâng."
Bốn người bắt đầu sắp xếp lại đồ.
Đến khi Phó Nhất Bác và Lâm thị ra tới thì thấy họ đã sắp xếp bao lớn bao nhỏ rồi. Lâm thị không ngừng mắng mỏ thậm tệ.
Bắc Vũ Đường thật sự không nghe nổi nữa, "Nếu ngươi còn dám mắng thêm một câu, có tin giờ ta sẽ ra ngoài nói ra gièm pha của mẫu tử hai người, để mọi người đều biết không?"
Lâm thị lập tức tắt tiếng.
Mấy người sửa sang khoảng chừng hai canh giờ mới xong, chỉ còn ít khăn trải giường và chăn đệm là không dọn ngay được.
Hồng Mai không muốn để mấy thứ này lại cho hai mẫu tử Lâm thị, "Tiểu thư, còn mấy thứ không tiện dọn đi, để lần sau qua dọn ạ?"
Lần sau tới, chỉ sợ Lâm thị sẽ không mở cửa cho họ.
Bắc Vũ Đường nhìn chăn đệm mới tinh và một ít đồ vật nhỏ, cũng không muốn tiện nghi cho mẫu tử Phó Nhất Bác.
"Dọn mấy thứ này tới cửa, ta có cách xử lý."
"Vâng."
Lâm thị thấy mấy người định dọn cả chăn đệm mới tinh đi, vội ngăn cản, "Các ngươi định làm gì? Đó đều là của ta!"
Bắc Vũ Đường cười nhạo nhắc nhở, "Lâm thị à, xem ra trí nhớ của ngươi không tốt lắm. Mấy thứ này đều do ta tiêu tiền mua. Nếu là ta mua thì chúng đương nhiên là của ta."
Nàng lại nhìn y phục Lâm thị đang mặc, "Còn xiêm y ngươi đang mặc, ta sẽ không lấy về, coi như ta tặng cho ngươi đấy. Còn đồ vật khác, của ta thì ta sẽ lấy đi, không phải của ta thì ta không thèm."
Lâm thị và Phó Nhất Bác nhìn mấy chủ tớ như châu chấu quét qua các phòng, chỉ cần là đồ tốt đều bị dọn ra ngoài.
Vương ma ma gọi xe ngựa tới, một đám người tự nhiên dọn toàn bộ hành lý lên xe ngựa, còn những đồ vật không thể mang đi thì chất đống ở cửa.
Hàng xóm xung quanh nghe được động tĩnh thì sôi nổi đi ra, thấy như vậy thì rất tò mò.
"Phó gia tức phụ, ngươi định làm gì?" Có phụ nhân hỏi.
Những người này còn chưa biết chuyện của mẫu tử Lâm thị nên thấy khó hiểu.
Bắc Vũ Đường cười nói, "Ta và Phó Nhất Bác đã hợp ly, tất nhiên phải rời khỏi nơi này."
"Hợp ly?!!"
Hàng xóm xung quanh vây xem náo nhiệt đều trợn tròn mắt.
"Đang êm đẹp sao lại hợp ly?" Có người khó hiểu.
"Phu thê cãi nhau là khó tránh, đừng vì chút việc nhỏ mà như vậy." Có người bắt đầu muốn giúp hoà giải.
Lâm thị đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, sợ nàng nói ra lời không nên nói.
Bắc Vũ Đường cười cười, "Có một số việc không phải cãi nhau xong là xong, chỉ có thể nói ta không có phúc khí làm tức phụ của Phó gia. Các vị thẩm thẩm, thời gian này Vũ Đường được mọi người chiếu cố, cảm thấy vô cùng cảm kích. Mấy thứ ở đây, nếu mọi người cần dùng, lại không chê, thì tặng mọi người."
Lời vừa nói, phụ nhân xung quanh đều sáng mắt.
Mấy thứ kia còn mới, không ít thứ đều là đồ tốt.
"Bắc tiểu thư, ngươi thật sự định cho chúng ta?" Có phụ nhân không chắc lắm hỏi lại.
"Tất nhiên là vậy. Các thẩm thẩm thích gì thì cứ lấy."
Mọi người lập tức qua đoạt, dù cần hay không, cướp được ôm vào lòng là tốt rồi. Đảo mắt, đống đồ trước cửa đã bị mọi người tranh cướp hết.
Lâm thị đứng bên nhìn mà lòng đau vô cùng, nhưng ngại là Bắc Vũ Đường còn ở đây nên không dám nói gì, chỉ có thể oán hận trừng Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường dẫn theo mấy người Hồng Mai rời đi, các nàng trực tiếp ngủ trọ lại một khác điếm.
"Tiểu thư, vì sao người không về?" Vương ma ma hỏi.
"Chờ thêm một thời gian nữa rồi về."
Vương ma ma thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi Bắc Vũ Đường rời khỏi Phó gia, Lâm thị vẫn tức điên.
Hôm sau, bà ta quyết định ra ngoài huỷ hoại thanh danh của Bắc Vũ Đường, nói nguyên nhân hợp ly là do nàng hồng hạnh xuất tường (Ngoại tình). Nhưng bà ta không ngờ, sau khi nói xấu Bắc Vũ Đường xong, những phụ nhân không những không nói gì thêm mà còn dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.
Một phụ nhân không nghe được Lâm thị bôi nhọ Bắc Vũ Đường thêm nữa nên nói thẳng, "Bắc tiểu thư có hồng hạnh xuất tường hay không thì ngươi tự biết. Còn ngươi, ngăn không cho tức phụ thân cận với nhi tử, còn kéo nhi tử lên giường mình, đúng là khiến người ta ghê tởm. Nếu ta là ngươi thì đã sớm xấu hổ tự sát luôn rồi, sao còn rêu rao khắp nơi thế này."
Nói xong, phụ nhân kia đứng dậy đi thẳng.
Những người còn lại cũng đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nhìn Lâm thị bằng ánh mắt khinh thường.
"Các ngươi đứng lại! Các ngươi nói cho rõ ràng!" Lâm thị trực tiếp ngăn phụ nhân vừa lên tiếng lại.
Vị phu nhân kia thấy bà ta đến giờ còn giả hồ đồ thì cũng không giấu, nói rõ ràng rành mạch, "Hôm qua có rất nhiều người nhìn thấy chuyện tốt của ngươi và nhi tử của ngươi. Hôm nay ngươi lại dám vác mặt tới đây, tức phụ của ngươi vì sao rời đi, ngươi còn không biết à? Giờ còn đổi trắng thay đen trước mặt chúng ta, ngươi nghĩ chúng ta đều là kẻ ngốc chắc?!"
Lâm thị đần người, mãi một lúc lâu sau khi các phụ nhân rời đi mới hồi thần. Bà ta xấu hổ không dám ở ngoài nữa. Trên đường về nhà, một chậu nước bẩn đột nhiên hắn qua, vừa lúc hắn lên người bà ta.
Lâm thị đang muốn nổi đoá thì lại nghe phụ nhân đối diện cười nói, "Ai ui, ta còn tưởng là ai, thì ra đây là Lâm thị không biết xấu hổ câu dẫn cả nhi tử của mình."
Lâm thị dù tức cũng không dám tranh cãi, chật vật trốn về nhà.
Chuyện về Lâm thị và Phó Nhất Bác nhanh chóng truyền khắp đường rộng ngõ hẹp, mọi người đều biết. Phó Nhất Bác bị đuổi ra khỏi thư viện, người đạo đức suy đồi, không màng luân thường đạo lý như thế, thư viện cũng không dám giữ.
Dù Phó Nhất Bác cầu xin thế nào, thư viện vẫn quyết tâm đuổi hắn đi.
Lâm thị và Phó Nhất Bác hoàn toàn thành chuột chạy qua đường, chỉ cần là người biết bọn họ, thấy họ đều sẽ nhổ nước miếng.
Lâm thị và Phó Nhất Bác không thể sống ở trấn trên, chỉ có thể về thôn quê ở.
Mới đầu người trong thôn còn không biết, nhưng ngày thứ ba sau khi họ về, chuyện này cũng đã lan truyền khắp thôn. Người trong Phó gia nghe chuyện này, trực tiếp trói lâm thị và Phó Nhất Bác lại, dẫn họ đi một vòng quanh thôn rồi kéo ra giữa sông tròng lồng heo.
Bắc Vũ Đường luôn chú ý nên đã biết trước kết cục cuối cùng của họ.
Một tuần sau khi Phó Nhất Bác và Lâm thị chết, Bắc Vũ Đường nhận được thư của Tri Liễu. Nội dung thư là kết quả xử quyết Tạ Thi Mính.
Nha hoàn bên người Tạ Thi Mính vì giữ mạng nên khai ra chuyện thuê sát thủ.
Sau khi bắt được sát thủ, án kiện này cũng coi như xong.
Tạ Thi Mính vì sát hại một nhà Tiền gia, lại giết nhũ mẫu, hành vi tội ác tày trời, nên bị phán tử hình, một tháng sau hỏi trảm. Tất cả mọi người ở phủ Vân Châu cũng biết được thân phận của Tạ Thi Mính và Tiền Tri Liễu.
Chuyện này khiến toàn bộ phủ Vân Châu đều oanh động.
Tạ Thi Mính sau khi bị nhốt vào đại lao thì phát điên, cả ngày nói năng lung tung, nói mình là thiên thần, lại nguyền rủa Tạ gia. Tạ đại nhân vốn còn cho người chăm sóc nàng ta, cuối cùng cũng mặc kệ nàng ta ở trong lao.
Không còn Tạ đại nhân chăm sóc, cuộc sống trong lao của Tạ Thi Mính có thể đoán được.
Ngày Tạ Thi Mính bị trảm, Bắc Vũ Đường rời khỏi thế giới vị diện này.
****
Roro: Thứ hai tui mới quay lại nghen (ㆁωㆁ)