Quý nhân kia rất thần bí, trốn rất kỹ.
Nếu Phó Nhất Bác không chủ động đi tìm, vậy nàng sẽ ở sau đẩy một cái mới được.
"Vương ma ma, đã chuẩn bị xong chưa?" Bắc Vũ Đường nhẹ giọng hỏi.
"Đều đã sắp xếp thoả đáng rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi. Ma ma xuống làm việc đi."
Vương ma ma rời khỏi phòng, Bắc Vũ Đường ngồi bên án vẽ tranh.
Đột nhiên, đầu nàng đau đớn, hình như có gì đó chui vào đầu, khiến nàng đau đến mức rơi bút xuống bàn.
Một lát sau, đau đớn biến mất, nàng cũng dần bình thường lại.
Nàng nhặt bút lên, nhìn lại bức họa trên bàn, không biết nên động bút thế nào nữa, vì nàng không biết người trước mắt.
Người này là ai?
Vì sao nàng lại vẽ người này?
Bắc Vũ Đường vịn trán, cố sức hồi tưởng lại, nhưng nàng chỉ nhớ mình chuẩn bị vẽ tranh, còn người nàng đang vẽ là ai, nàng hoàn toàn không biết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Bắc Vũ Đường ấn đầu, không ngừng hồi tưởng, nỗ lực tìm ký ức, lại không có tác dụng gì.
Nàng nhìn chằm chằm nhân vật đã vẽ được một nửa trong bức hoạ, nhìn người đó, nàng dần nhớ lại từng chút ký ức về y. Khi nàng nhớ được Tiếu Nghiêm, trái tim luôn bất an không những không bình ổn mà còn căng thẳng hơn.
"Minh, đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Bắc Vũ Đường hơi trầm xuống.
[Có lẽ đây là di chứng từ lần trục trặc trước.]
"Vì sao di chứng lại xuất hiện trên người tôi?" Bắc Vũ Đường cau mày.
[Bổn hệ thống không biết. Nhưng ký chủ yên tâm, chúng tôi sẽ tiến hành một lần kiểm tra toàn thân miễn phí cho cô. Nếu có vấn đề gì sẽ kịp thời sửa chữa.]
Tuy hắn nói vậy, nhưng không biết vì sao, nàng luôn có dự cảm chẳng lành.
Vì sao ký ức mất đi chỉ liên quan đến chàng ấy?
Bắc Vũ Đường có thắc mắc, nhưng nàng lại không thể nào lấy được đáp án từ Minh.
[Ký chủ, báo cho cô một tin tốt. Tổng bộ hệ thống vừa thông cáo, tổng bộ hệ thống kiểm tra ra hệ thống ngược tra có bug. Gần đây sẽ tiến hành tu sửa, có lẽ triệu chứng xuất hiện trên người cô là do hệ quả của việc tu sửa bug.]
"Cái gì?" Bắc Vũ Đường chấn động.
Nàng đột nhiên nghĩ đến Tiếu Nghiêm.
Chẳng lẽ chàng là bug?
Nếu ký ức vừa biến mất trong giây lát ban nãy là dấu hiệu tu sửa bug, vậy thì tất cả đều có câu trả lời.
Người đàn ông xuất hiện ở các thế giới nhiệm vụ nàng làm rất có thể là bug của hệ thống ngược tra.
Nếu hệ thống thật sự tu sửa xong, vậy có nghĩa là tất cả ký ức liên quan đến chàng sẽ biến mất khỏi đầu nàng.
Không! Không cần!
"Minh, hệ thống sẽ bắt đầu tu sửa lúc nào?"
[Chuyện này tôi cũng không biết. Có lẽ là bắt đầu từ hôm nay, cũng có lẽ là tìm được biện pháp tu sửa rồi mới bắt đầu.]
Đáp án có cũng như không này của Minh khiến nàng rất không vui.
"Cậu có thể cho tôi một đáp án chuẩn xác không?" Lần đầu tiên Bắc Vũ Đường tức giận với hệ thống.
[Ký chủ, cô thất thố.]
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, bình ổn lại, "Xin lỗi. Tôi cần cậu cho tôi một thời gian cụ thể. Làm ơn."
[Nếu vậy, bổn hệ thống sẽ hỏi ý tổng bộ giúp cô.]
"Cảm ơn."
Đợi chờ lâu dài khiến Bắc Vũ Đường cảm thấy cấp bách và lo âu.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi lại khiến nàng có cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua.
Giọng Minh lại lần nữa vang lên bên tai.
[Căn cứ theo tin tức tôi lấy được bên tổng bộ, hệ thống ngược tra sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện, sau khi kiểm tra kết thúc sẽ cùng bắt đầu tu sửa bug. Căn cứ theo số lượng các hệ thống ngược tra hiện có thì dự đoán nhanh nhất là nửa tháng sau, kiểm tra toàn diện sẽ hoàn thành.]
"Nửa tháng sau? Là thời gian ở hiện thực hay là thời gian ở thế giới nhiệm vụ?" Bắc Vũ Đường lo lắng hỏi.
[Có khác gì nhau sao?]
"Có."
[Thế giới hiện thực.]
"Cảm ơn."
[Ký chủ, tu sửa bug là chuyện tốt, để tránh các cô bị bug ảnh hưởng đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.] Minh nói.
Bắc Vũ Đường nở nụ cười khổ.
Có lẽ với những người khác là vậy, nhưng đối với nàng, nó như sét đánh giữa trời quang. Nàng không ngừng tự nhủ bản thân, có lẽ y không phải bug, tình huống vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng mà, những ngày sau đó, ký ức về y lại một lần nữa biến mất, thời gian biến mất lần này còn lâu hơn lần trước.
Bắc Vũ Đường có cảm giác gấp gáp, nàng cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này, trở về thế giới hiện thực, viết lại toàn bộ ký ức về nàng và y.
Nàng không muốn quên đi y.
Không có ký ức thì sao, nàng cần dùng cách của bản thân bảo vệ tất cả về y.
Mấy ngày nay Hồng Mai đều lo lắng khi thấy tiểu thư nhà mình không yên lòng, tâm sự nặng nề.
Nàng như vậy, mấy người Hồng Mai và Vương ma ma đều nhìn trong mắt, giống như là vì biểu tiểu thư sắp tới. Mà thái độ của Lâm thị, chỉ cần không mù đều nhìn ra được.
Lục Hà ở bên nói, "Tiểu thư đừng lo, biểu tiểu thư có tới cũng không vượt qua được người."
Hồng Mai đá một chân qua, nhỏ giọng nói, "Đừng nói mấy chuyện không hay."
Hồng Mai an ủi, "Tiểu thư, nếu người không đồng ý thì dù lão phu nhân có muốn cũng không dễ dàng gì được."
Bắc Vũ Đường ngước mắt nhìn lên, thấy hai nha hoàn đều đang lo lắng nhìn mình, nở nụ cười khổ, cũng không giải thích.
"Các em đừng lo."
Hôm sau, một nữ tử xách hành lý gõ cửa viện. Lưu ma ma nghe tiếng, mở cửa viện, thấy một thiếu phụ xinh xắn đang đứng ngoài.
"Cho hỏi ngươi là ai?" Lưu ma ma cẩn thận hỏi người trước mắt.
Tần Thi Thi nhìn phụ nhân trước mặt, cẩn thận hỏi, "Ta tìm Lâm a di, nơi này là Phó gia sao?"
Tần Thi Thi không biết Lưu ma ma nên có phần nghi hoặc.
Nàng ta nhớ nơi này là nhà a di, nhưng mà người mở cửa lại không phải a di, cũng không phải phụ nhân vừa tân hôn nên nàng ta hơi sợ, sợ a di đã chuyển nhà.
Lưu ma ma lập tức biết thân phận của người trước mặt, lạnh lùng hỏi, "Ngươi là biểu tiểu thư?"
Tần Thi Thi nhìn bà lạnh mặt, sợ hãi gật đầu, "Đúng vậy."
"Vào đi." Lưu ma ma tránh sang một bên, để Tần Thi Thi bước vào trong.
Vào viện, Tần Thi Thi nhìn tiểu viện đã thay hình đổi dạng, kinh ngạc không thôi. Nàng ta đã sớm nghe nói biểu ca cưới một thiên kim nhà giàu, hẳn đây đều do vị thiên kim kia mua.
Lâm thị ở trong nhà nghe được tiếng động, thấy Tần Thi Thi đến thì đôi mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên, thân mật nắm tay nàng ta, cười nói, "Ai ui, ta chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được con tới rồi."
Bắc Vũ Đường ngồi ở chỗ không động tĩnh, tinh tế đánh giá Tần Thi Thi, dáng người không tồi, khuôn mặt tạm được, chỉ là sắc mặt không tốt lắm. Cùng lúc đó, Tần Thi Thi cũng đánh giá nàng.
Khí thế của nàng, tư thái của nàng hoàn toàn không hợp với tiểu viện trước mắt. Nàng hẳn nên được đặt trong một căn phòng vàng son, chứ không phải một nơi đơn sơ thế này.
Tần Thi Thi nhắc nhở Lâm thị một tiếng, Lâm thị lúc này mới xoay người nói với Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, đây là Thi Thi. Con bé sẽ ở nhà ta một thời gian để chơi với lão bà này. Con nhớ phải tận tâm chăm sóc."
Bắc Vũ Đường lúc này mới đứng lên, mỉm cười nhìn qua, "Thì ra là biểu muội Tần gia. Mấy ngày nay thường nghe bà bà nhắc tới muội, hôm nay gặp quả là còn tiếu lệ hơn mấy phần."
Tần Thi Thi lộ vẻ ngượng ngùng, "Tẩu tử quá khen rồi. Muội, muội chỉ là bồ liễu sao so được với tẩu tử. Tẩu tử mới đẹp đến mức khiến người ta không rời được mắt."
Trước khi tới, Tần Thi Thi đã nghe mẫu thân dặn trước, a di muốn nàng ta làm thiếp cho biểu ca. Tiếng thiếp này tuy không dễ nghe, nhưng biểu ca là người có công danh, nếu sau này có thể làm quan thì dù có làm thiếp cũng tốt hơn là làm kế thê cho quan phu kia. (Quan phu là người goá vợ ấy)
Nàng ta đã nghe nói, giờ Phó gia tốt hơn trước kia rất nhiều.
Nhìn xem, trong nhà có nha hoàn, bà tử, còn có thể diện hơn cả nhà khá giả rồi. Thật ra, trước khi nhìn thấy Bắc Vũ Đường, nàng ta còn cảm thấy mình có thể chèn Bắc Vũ Đường xuống, thành công thượng vị.
Nhưng nhìn thấy Bắc Vũ Đường rồi, nàng ta không còn dám nữa.
"Miệng ngọt thật đấy." Bắc Vũ Đường lấy một cái vòng tay ra, kéo tay Tần Thi Thi, đặt nó lên, "Muội gọi ta là biểu tẩu, biểu tẩu cũng không có gì tốt, đây là chút tâm ý của ta, mong muội đừng ghét bỏ."
Tần Thi Thi nhìn vòng vàng đeo lên tay, cái vòng này nặng trĩu, ít cũng phải vài lượng vàng.
Tần Thi Thi chưa từng thấy thứ gì quý giá như vậy, lúc nàng ta xuất giá cũng không có đồ gì bằng vàng, quý giá nhất là một cái vòng bạc.
Giờ thấy Bắc Vũ Đường vừa ra tay đã là vòng vàng, sao nàng ta không vui cho được.
"Biểu tẩu, vật này quá quý giá, muội ngượng lắm." Tần Thi Thi nói thì nói thế, nhưng động tác lại hoàn toàn khác.
"Muội không nhận là khinh thường tẩu tử ta đấy." Bắc Vũ Đường cười nói.
Tần Thi Thi vui vẻ nhận.
Lâm thị ở bên nhìn cái vòng vàng kia mà thèm. Từ khi Bắc Vũ Đường đến nhà này, nàng không cho bà ta thứ gì cả, nhiều lắm chỉ là làm cho bà ta mấy bộ xiêm y, còn hoàn toàn không tặng trang sức.
Điều này khiến lòng Lâm thị không cân bằng, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường lại trở nên âm trắc.
Lâm thị vốn định để Phó Nhất Bác và Bắc Vũ Đường cùng sống một phòng, để một phòng cho Tần Thi Thi ở, nhưng nghĩ lại thì như vậy Tần Thi Thi sẽ không có cơ hội.
Không được, thôi để Tần Thi Thi ở cùng phòng mình đi.
Phòng bà ta đủ lớn, đặt thêm một cái giường nữa thì cũng không thành vấn đề.
Phòng cho Tần Thi Thi đã chuẩn bị xong từ hai ngày trước, chỉ chờ cô ta đến ở.
Tần Thi Thi thấy mình sẽ ở cùng phòng Lâm thị, tuy đồ mỗi người một bên, giường cũng khác nhau, nhưng nàng ta vẫn không vui, ngoài mặt lại chỉ có thể nói như vậy rất tốt, cũng tiện để nàng ta chăm sóc cho a di.
Đêm đến, Phó Nhất Bác về nhà, thấy Tần Thi Thi thì khuôn mặt tối tăm nhiều ngày tốt hơn chút ít, cũng nở nụ cười.
Tần Thi Thi nhìn nam tử thanh tú tuấn nhã trước mặt, ái mộ trong mắt không che giấu nổi, nũng nịu gọi, "Nhất Bác biểu ca."
"Thi Thi tới rồi." Phó Nhất Bác nhìn biểu muội ôn nhu trước mặt, liếc qua đã thấy ái mộ trong mắt nàng ta, không tự giác cong môi.
"Biểu ca đi thư viện học cả ngày chắc mệt rồi. Huynh huống ly trà giải khát đi." Tần Thi Thi bưng trà đến trước mặt Phó Nhất Bác.
Phó Nhất Bác nhận chén trà, thuận thế sờ mu bàn tay Tần Thi Thi, khiến nàng ta đỏ mặt, cuống quýt thu tay, thẹn thùng trốn về bên cạnh Lâm thị.
Phó Nhất Bác thấy bộ dáng kiều mị của nàng ta thì cũng ngứa ngáy, nhưng ngại giờ đang ở trước mặt nhiều người nên cũng không dám làm ra động tác gì khác người.
Lâm thị nhìn tương tác giữa nhi tử và Tần Thi Thi, ý cười nồng đậm.
Bắc Vũ Đường giống như không nhìn thấy, sắc mặt như thường.
Mấy người Hồng Mai thấy hành động của Tần Thi Thi và cô gia thì phẫn hận không thôi, cảm thấy không đáng giá thay cho tiểu thư.
Từ khi tiểu thư gả đến Phó gia, Lâm thị suốt ngày mặt sưng mày xỉa, cô gia dù nhìn thấy cũng mặc kệ, sau lại làm ra chuyện như thế, bại hoại thanh danh của tiểu thư, lại đêm đêm lưu luyến thanh lâu, hoàn toàn không còn như trước nữa.
Giờ biểu tiểu thư đến còn dám làm càn tán tỉnh như vậy trước mặt họ, hoàn toàn không để tâm đến mặt mũi của tiểu thư.
Sau bữa cơm chiều, Lục Hà và Hồng Mai đỡ tiểu thư về phòng.
Về phòng, Bắc Vũ Đường nhìn Lục Hà muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được, "Em muốn nói gì thì nói đi. Nhìn em nghẹn cả tối, nếu em không nói, ta sợ em nghẹn hỏng."
Lục Hà thấy giờ mà tiểu thư vẫn còn trêu mình được, hờn dỗi, "Tiểu thư, sao đến giờ mà người vẫn không lo lắng tí nào vậy. Giờ biểu tiểu thư tới, nhìn cô gia xem, nếu lão phu nhân muốn thì chắc chắn cô gia sẽ đồng ý."
"Tiểu thư, tiểu thư nhường cô gia đi. Như vậy thì dù yêu tinh bên ngoài hay yêu tinh trong nhà đều sẽ không còn chỗ đứng nữa."
Lục Hà chưa bao giờ biết tiểu thư có thể giận cô gia lâu đến vậy.
Trước còn nghĩ tiểu thư chỉ giận một thời gian, hết giận là được rồi, nào ngờ đến giờ tiểu thư vẫn chưa hết giận.
Tiểu thư không thèm để ý, ngay cả cô gia cũng không thèm để ý, Lục Hà thật sự rất lo.
Lục Hà kéo Hồng Mai, "Hồng Mai, ngươi giúp ta cùng khuyên tiểu thư đi."
Hồng Mai thở dài một hơi, "Tiểu thư biết phải làm gì, ngươi đừng lo suông."
Nha đầu này giờ vẫn chưa nhìn ra là tiểu thư không thích cô gia, thậm chí Hồng Mai còn cảm giác được tiểu thư ghét cô gia.
"Ta đâu có lo lắng suông, giờ tiểu yêu tinh đã nghênh ngang vào nhà rồi, chúng ta mà không làm gì thì người chịu thiệt chắc chắn là tiểu thư!" Lục Hà cau mày, bất mãn phản bác.
Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng chạm mũi Lục Hà, "Nha đầu em đừng nghĩ nhiều, tiểu thư nhà em cái gì cũng ăn, chỉ không ăn thiệt thôi."
"Nhưng mà......" Lục Hà còn muốn nói gì đó, lại bị Bắc Vũ Đường nâng tay ngắt ngang.
"Người sai không phải nữ nhân, vì sao nữ nhân phải cúi đầu trước. Nữ nhân không nhất định phải sống dựa vào nam nhân, tự bản thân chúng ta cũng sốt được rất tốt." Bắc Vũ Đường biết lời của mình quá kinh hãi thế tục, đã vượt mức rồi.
Trước kia nàng nghe cũng sẽ thấy khiếp sợ, nhưng qua quá nhiều thế giới muôn màu muôn vẻ, nàng đã không thể theo những khuôn sáo từng trói buộc mình trước đó nữa, càng không thể hạ thấp bản thân hùa theo.
Lục Hà và Hồng Mai đều trợn to mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin.
Tiểu thư vẫn còn là tiểu thư họ biết sao?
Hồng Mai phản ứng lại đầu tiên, "Tiểu thư nói đúng."
Hồng Mai nói vậy hoàn toàn là vì đây là lời của tiểu thư nhà mình, mà Lục Hà thì hoàn toàn không thể tiếp nhận cách nói này. Trong quan niệm của họ, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử là quan niệm đã ăn sâu bén rễ rồi.
Tiểu thư muốn vượt ra, đứng độc lập, hoàn toàn là kinh hãi thế tục.
Bắc Vũ Đường không muốn họ nhất định phải giống mình, sở dĩ nàng nói vậy là vì muốn họ đừng dùng khuôn sáo này để ước thúc nàng nữa.
****
"Ơ, vì sao biểu ca và biểu tẩu lại ở riêng?"
Ngày thứ hai Tần Thi Thi ở Phó gia đã phát hiện chuyện này nhưng luôn không hỏi, giờ đã thân với Lâm thị rồi mới dám mở miệng.
Vừa nhắc đến việc này, Lâm thị lầm tức sầm mặt. Bà ta cũng không trả lời mà hỏi ngược lại, "Thi Thi, lần này để con đến đây chơi, con có biết vì sao không?"
Tần Thi Thi ngượng ngùng trả lời, "Nương có bảo với con một ít."
Lôi thị kéo tay nàng ta, "Thi Thi à, a di hỏi con một việc, con cảm thấy Bác Nhi thế nào?"
"Biểu ca rất tốt, phong lưu phóng khoáng, một bụng kinh luân, là nam nhi tốt hiếm có. Biểu tẩu rất hạnh phúc, có thể làm thê tử của biểu ca." Tần Thi Thi vẻ mặt hâm mộ nói.
Lâm thị hừ lạnh.
"A di sao vậy? Có phải Thi Thi nói sai gì không?" Tần Thi Thi khẩn trương nhìn Lâm thị.
"Con không biết rồi. Biểu tẩu kia của con cũng chẳng phải thứ gì tốt. Từ lúc thành hôn đến giờ, nó vì một việc nhỏ mà cáu kỉnh với biểu ca con. Hai người đến giờ còn phân phòng ngủ. Con nói xem, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao Phó gia ta có hậu được." Lâm thị tố khổ.
Tần Thi Thi ra vẻ kinh ngạc, "A di là bà bà của biểu tẩu, là trưởng bối của tẩu ấy. A di nói thì hẳn biểu tẩu sẽ nghe lời thôi."
Lâm thị nghe vậy càng giận sôi, "Con đừng nói đến chuyện đó. Bắc thị kia ỷ mình là thiên kim nhà giàu, hoàn toàn không nghe lời lão bà như ta."
Tần Thi Thi che miệng, khiếp sợ trừng to mắt, "A di, biểu tẩu sao có thể như vậy chứ. Tẩu ấy không sợ người ngoài nói tẩu ấy bất hiếu ư?"
"Hừ, nó sợ? Nó thì sợ gì." Lâm thị cứng cổ nói.
Thật ra lúc nói những câu này, nội tâm Lâm thị rất chột dạ, còn khó chịu, vì...
N tháng trước, Bắc Vũ Đường dẫn Hồng Mai và Lục Hà tới phòng bà ta.
Khi biết nữ nhân kia sống chết không để nhi tử ngủ cùng phòng, bà ta cũng không cho nàng sắc mặt tốt. Giờ nhìn nàng dẫn theo hai nha hoàn tới, trong tay còn ôm thứ gì đó, cũng đã đoán được một hai.
Bắc Vũ Đường lại gần, cúi người chào Lâm thị, "Bà bà, con làm mấy bộ xiêm y cho bà bà, bà bà xem có hợp không. Nếu không hợp thì con sửa lại."