Ôn Mỹ Vân cho người đàn ông kia một khoản tiền, để hắn lừa Lam Yên đi, bán đến nước lạc hậu làm gái điếm.
Lam Yên vô ý nghe được họ nói chuyện, sau khi biết chân tướng, cô ấy vội vàng chạy trốn. Nhưng chưa chạy được bao lâu đã bị người của Ôn Mỹ Vân bắt được.
“Nếu không phải mọi người kịp thời đến, chị sợ chị... Chị đã bị bán đi nước ngoài rồi.” Nói đến đây, giọng Lam Yên đã không còn nghẹn ngào nữa.
Sau khi kể hết ra, hận ý dần thay thế sự yếu đuối.
“Em là một người nghe rất tốt.” Lam Yên than nhẹ một tiếng.
“Ừm.” Bắc Vũ Đường thấp giọng lên tiếng, “Ôn Mỹ Vân rất thông minh.”
“Đúng vậy. Sau khi biết sự tồn tại của chị, bà ta im hơi lặng tiếng cho người tiếp cận chị, rồi giải quyết chị.” Lam Yên thấp giọng nói, “Là chị khinh thường bà ta.”
“Cũng là do em khinh thường bà ta.”
Bắc Vũ Đường gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, lộ ra vẻ trầm tư.
Khi cô tiếp nhận cốt truyện, Tiền Chấn Hào không ngoại tình, tình cảm với Ôn Mỹ Vân rất tốt. Cô vẫn luôn nghĩ vợ chồng họ rất ân ái, nhưng giờ hẳn cô đã sai lầm một việc.
Không phải Tiền Chấn Hào không ngoại tình, mà là hắn những người từng ngoại tình với ông ta đều bị Ôn Mỹ Vân giải quyết.
Quả nhiên là có một tay!
Bắc Vũ Đường nhanh chóng suy nghĩ, “Lam Yên, em hỏi chị, thái độ của Tiền Chấn Hào với chị là gì? Là tình một đêm hay là động tâm, động tình?”
“Chuyện này......”
Không đợi cô ấy nói, Bắc Vũ Đường đã hỏi lại, “Em muốn nghe lời nói thật, biết được tin tức chính xác nhất. Việc này liên quan đến kế hoạch sau này của em.”
Lam Yên bị giọng nói trịnh trọng của cô đả động, không đáp lại qua loa, im lặng cân nhắc rồi mới nói, “Ông ta có một chút tình ý với chị, nhưng nó không sâu. Nếu không thì ông ta cũng sẽ không thả chị đi dễ dàng như vậy.”
“Em hiểu rồi.”
Lam Yên truy hỏi, “Vũ Đường, chị muốn báo thù. Em có thể giúp chị không?”
“Không, là chúng ta cùng nhau đối phó với kẻ địch chung.” Bắc Vũ Đường sửa đúng.
“Đúng vậy, kẻ địch chung.”
Lúc trước, Lam Yên vì tiền tài nên mới nhận nhiệm vụ này. Giờ cô vì báo thù cho bản thân mình, người phụ nữ kia cho đàn ông tới lừa gạt mình, tuy cô có hận nhưng không có trách.
Bởi vì mình mù, biết rõ người đàn ông kia không đáng tin, lại vẫn mơ mộng có một chỗ dựa.
Người phụ nữ kia muốn đuổi cô đi cũng không có gì đáng trách.
Cô không có oán niệm, nhưng bà ta lại muốn bán cô đến nơi đó. Đến nơi đó, chỉ có thể sống không bằng chết.
Nếu bà ta đã muốn đuổi tận giết tuyệt, vậy cô tuyệt đối không tha cho bà ta.
Bắc Vũ Đường hiểu tình huống thì nhanh chóng có kế hoạch mới, “Chị tìm một cơ hội, vô tình gặp được Tiền Chấn Hào. Gặp ông ta rồi, chị cần phải...”
Lam Yên nghe rất cẩn thận, không hề xen ngang.
Nói xong câu cuối, Bắc Vũ Đường hỏi, “Chị định giữ hay không giữ đứa bé trong bụng?”
Đứa bé này vốn là món quà bất ngờ Lam Yên tặng cho người đàn ông kia, nhưng mà trước khi tặng quà thì hắn đã tặng một món quà vô cùng 'kinh hỉ' rồi, nên bây giờ, trừ Bắc Vũ Đường, không ai biết Lam Yên có thai.
Lam Yên vuốt ve đứa bé trong bụng, có lúc cô đã muốn phá nhưng cuối cùng lại vẫn không đành lòng.
“Chị muốn giữ nó lại.”
Về sau bé sẽ sống nương tựa với mình.
“Nếu như thế, chúng ta đã có lý do cực kỳ tốt để chia rẽ vợ chồng Tiền gia, thậm chí khiến Tiền Chấn Hào và Ôn Mỹ Vân phản bội lẫn nhau.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
“Làm thế nào?” Lam Yên kích động hỏi.
“Chúng ta có thể làm như thế này......”
Lam Yên nghe xong, đôi mắt mở to, “Nhưng mà, nếu làm xét nghiệm ADN thì sẽ lộ ngay.”
“Chị yên tâm, sẽ không lâu như vậy đâu. Hơn nữa dù thật sự tới bước đó thì cũng có thể làm giả kết quả.”
Lam Yên cảm thấy kế hoạch này rất hay, là một lý do hợp lý để mình rời đi, lại có thể châm ngòi mối quan hệ giữa hai vợ chồng Tiền Chấn Hào.
Hai người nói chuyện một hồi lâu rồi mới ngắt máy.
“Chị nghỉ ngơi cho tốt. Chờ vết thương của chị lành rồi đi qua cũng không muộn.”
“Ừ, chị biết rồi.” Lam Yên đáp, “Vũ Đường, cám ơn em.”
Mạng của cô là do Vũ Đường cứu về, ân tình này, cô sẽ ghi tạc trong lòng.
“Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Ngắt điện thoại xong, Bắc Vũ Đường mới thở dài nhẹ nhõm.
Lam Yên không sao là tốt rồi.
Bắc Vũ Đường mở máy tính, đăng nhập vào trang web trong nước, nhìn thấy bài viết đăng trên các truyền thông lớn về Tiền Minh Hạo đã bị xoá bỏ. Trên mạng còn có người tung tin video đã qua chỉnh sửa, hoàn toàn là cố ý bôi đen, còn nói cho hơn ngàn vạn người dân mạng, đừng trốn sau bàn phím châm ngòi thổi gió xuyên tạc, đó chính là trái pháp luật.
Chuyện quan nhị đại chơi gái trên mạng, chuyện cậy quyền mà kiêu đều trôi qua như vậy.
Là thật là giả, không ai biết là thế nào.
Có người vững tin đó là sự thật, có người duy trì thái độ trung lập quan sát, nhưng càng nhiều là một đám nói họ bị người lừa. Mà nhìn những bình luận đó đã biết là thuê thuỷ quân rồi.
Người bây giờ còn chưa biết cái gì gọi là thuỷ quân, chỉ có những người trong các nhà mạng lớn mới biết, những truyền thông lớn bé đều đã từng làm, tất nhiên là hiểu rõ mà không nói ra.
Chuyện này nghe tưởng lớn mà kết thúc lại vô cùng nhẹ nhàng.
Bắc Vũ Đường thấy kết quả này, cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì.
Cô biết Tiền gia còn có chỗ dựa, chỉ là không ngờ chỗ dựa của họ lại lợi hại như thế. Điều này khiến Bắc Vũ Đường cảnh giác, nếu ra tay với họ thì phải một lưới diệt sạch, nếu không thì sẽ vô cùng hậu hoạn.
Tuy nói thế lực sau lưng Tiền gia không phải đối tượng trả thù của cô, nhưng cô cũng cần hiểu rõ đó là ai. Chỗ dựa không phải cả đời đều có thể dựa.
Bắc Vũ Đường cần hiểu rõ ràng, đến mức nào thì đối phương không quản người Tiền gia nữa, như vậy mới tiện hành động.
Bắc Vũ Đường nghĩ rất nhiều, viết rất nhiều kế hoạch lên vở, cuối cùng gạch tất.
Cô biết trên thế giới có một văn phòng thám tử tư rất nổi danh, chỉ cần trả đủ, đảm bảo có thể điều tra rõ ràng tổ tông mười tám đời của đối phương.
Bắc Vũ Đường tìm đến họ, thuê họ làm một việc.
Nhìn tài khoản lập tức thiếu một triệu, mày cô cũng chẳng nhăn lấy một cái. . Đam Mỹ Sắc
Làm xong hết rồi, Bắc Vũ Đường mới tắm rửa đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Bắc không định ra ngoài, Bắc Vũ Đường xung phong nhận việc đi mua hải sản, tối cả nhà làm tiệc hải sản ăn.
Bắc Vũ Đường đạp xe đạp đi trên đường, một bên là biển xanh, một bên khác là cây xanh bóng râm cùng với từng cửa hàng, club xa hoa.
Cùng lúc đó, từng chiếc du thuyền xa hoa rời khỏi đảo Nguyệt Quang, những du thuyền này đang tiến về đảo lớn nhất quần đảo Phổ Sâm.
Trên chiếc du thuyền lớn và xa hoa nhất có hai bóng người đứng trước, một người đã tóc bạc đầy đầu, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, cả người tản ra hơi thở thuộc về thượng vị giả.
Người đàn ông đứng bên cạnh ông dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt lạnh lùng, hai người đứng sóng vai, khí thế lại hoàn toàn không thua kém ông lão bên cạnh.
Lý Phật gia đã ở chung nhiều ngày với Sở Ly, cũng hiểu rõ một hai tính cách của người này, đồng thời cũng hiểu về kiến thức và sự thông minh của đối phương.
Người trẻ tuổi trước mắt có đủ tư bản để kiêu ngạo.
Lý Phật gia rất thưởng thức anh, đặc biệt là đối phương có thể còn trợ giúp mình.
“Phía trước là đảo lớn nhất quần đảo Phổ Sâm – đảo Quy Sơn. Đảo ấy nhìn từ xa có phải rất giống một con rùa biển ngàn năm không?”
“Đúng vậy.” Sở Ly đáp.
Sở Ly chẳng có hứng thú gì với việc du ngoạn, nhưng mà đối phương nhiệt tình mời anh qua đây tham quan, Sở Ly cũng không từ chối. Lần này nói chuyện với Lý Phật gia, anh đã hiểu được người này thủ đoạn lợi hại.
Là một người nếu có thể không đắc tội thì tốt nhất đừng đắc tội.
Đảo Quy Sơn là đảo du lịch, nơi này có rất nhiều du khách, vì duy trì quang cảnh, mỗi năm đều hạn chế du khách lên đảo, cũng khiến nhiều người vô cùng mong ước đến được đảo Phổ Sâm.
Khách quan có thể đến đây du lịch đều không phải người bình thường mà đều là người có nhiều của cải.
Khi du thuyền của họ còn chưa cập bờ, du khách trên đảo đều đã bị khiếp sợ. Từng du thuyền từ xa lướt đến, trên đó còn không ít bảo tiêu mặc đồ đen, các du thuyền nhỏ hơn đi xung quanh bảo vệ du thuyền lớn nhất, xa hoa nhất ở giữa.
“Đây là nhân vật lớn nào tới vậy?” Người trên bờ biển thấy vậy, kinh ngạc hỏi.
“Ai biết đâu.”
“Phô trương như vậy, người tới nhất định có thân phận không bình thường.”
Toàn bộ du khách đến nơi này đều biết đảo Phổ Sâm không phải khu du lịch bình thường, người ở đây chính là nhân vật lừng lẫy nổi danh trên bảng phú hào quốc tế. Có thể phô trương thanh thế lớn như vậy trên địa bàn của ông ta, đủ thấy thân phận người tới không phải là nhỏ.
Bến tàu đã sớm được dọn sạch, khi du thuyền dừng lại, bảo tiêu bên trên xuống, bắt đầu dọn xung quanh, người vây xem náo nhiệt ở bến tàu đều bị dọn ra cách xa một khoảng an toàn.
Khi du thuyền lớn kia cập bờ, một ông lão cùng một người đàn ông trẻ lạnh lùng đi xuống, tổ hợp này vô cùng khí thế, khiến người khác không tự giác nhìn hai người.
Du khách vây xem thấy họ, không nhịn được lấy di động ra chụp ảnh hai người, chỉ là họ vừa có ý định đó thôi đã bị bảo vệ duy trì an ninh ở bên ngăn cản.
“Phiền cất di động và camera của mọi người đi, không được chụp ảnh.” Bảo tiêu lạnh băng nói.
Có người to gan kêu gào, “Vì sao không cho chúng tôi chụp ảnh. Chúng tôi chụp ảnh phong cảnh thì làm sao?”
Bảo tiêu kia chẳng nói gì, trực tiếp lấy khẩu súng lục bên hông ra, họng súng tối om nhắm ngay người đàn ông kia. Người đàn ông kia sợ quá run cả chân lên, suýt thì ngã ngồi trên đất.
“Giờ anh có thể chụp.” Bảo tiêu lạnh lùng nói.
Như đang nói, chỉ cần dám chụp thì người bảo tiêu này sẽ bóp cò.
Người đàn ông sắc mặt trắng bệch, ấp úng nói, “Tôi... Tôi... Tôi không định chụp.”
Nói xong thì không dám ở lại nữa, chạy như bay đi mất.
Du khách xung quanh thấy vậy thì đều cất di động và camera đi, không ai muốn vì chụp mấy bức ảnh mà mất cả mạng.
Lý Phật gia và Sở Ly ngồi xe ngắm cảnh, những người khác thì đi xe khác. Dọc đường có xe cảnh sát mở đường, trước sau đều có bảo tiêu vây quanh, có thể so với lãnh đạo quốc gia đến.
Chỉ cần là người đi trên đường thấy cảnh này thì đều ghé mắt nhìn qua.
Lúc này Bắc Vũ Đường đang chọn hải sản ở quán bán hải sản, nghe xung quanh xôn xao.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua thì thấy nơi xa có xe cảnh sát mở đường, phía sau còn có mười mấy cái xe ngắm cảnh. Dù ai thấy vậy cũng biết là có nhân vật khó lường nào đó tới.
Người bình thường đều có thói quen xem náo nhiệt, tất nhiên sẽ muốn dừng chân quan sát, đánh giá đại nhân vật. Bắc Vũ Đường lại chẳng có tâm tư đó, chỉ nhìn qua một cái rồi tiếp tục chọn hải sản.
Khi xe đến gần, không chỉ du khách nghị luận mà ngay cả người sống trên đảo cũng thì thầm.
“Trước kia tôi có nghe nói có nhân vật lớn lên đảo, còn tưởng sẽ bị huỷ giữa chừng như mấy lần trước.”
“Không biết lần này là vị nào tới.”
“Quy mô lớn như vậy, địa vị của đối phương nhất định không nhỏ đâu.”
…...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, một đội ngũ tới gần siêu thị, một đoàn xe dưới ánh mắt tò mò của mọi người từ từ rời đi.
Bắc Vũ Đường chọn xong, đưa sọt cho ông chủ, “Từng này đi.”
Ông chủ còn chưa xem náo nhiệt xong thì đột nhiên bị giọng nói của Bắc Vũ Đường gọi về.
“Không chọn thêm một chút sao? Hôm nay có tôm he rất ngon.”
“Không cần, từng này là đủ rồi. Còn lại cũng gói lại giúp tôi.” Bắc Vũ Đường đưa những nguyên liệu nấu ăn mình đã chọn xong cho ông chủ.
Ông chủ thấy cô thật sự không mua thêm, không nói nhiều, nhanh nhẹn nhận đồ trong tay cô, nhanh chóng cân đo rồi tính tiền.
Bắc Vũ Đường trả tiền xong, đặt hải sản vào giỏ xe, đạp xe về biệt thự.
Lúc này, đoàn người Sở Ly đã đến một nhà ăn ngắm cảnh cách bờ biển không xa. Hôm nay cả nhà ăn đã bị bao, chỉ tiếp đãi một bàn khách. Lý Phật gia và Sở Ly ngồi đối diện nhau, vừa lúc đối mặt với biển rộng, có thể thấy được con đường ven biển, lại có thể nhìn thấy người đẹp vui đùa trên bờ cát.
Sở Ly và Lý Phật gia trò chuyện về những xu thế kinh tế thế giới mà đối phương thấy hứng thú, cùng với phương hướng phát triển trong tương lai, hai bên không mưu mà hợp. Lý Phật gia càng nói chuyện sâu với anh, càng cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi trước mặt rất được.
Đúng lúc này, Sở Ly liếc qua chiếc xe đạp xuất hiện trên đường, anh trực tiếp nhìn người lái, chỉ cần liếc qua, nhịp tim đã không chịu khống chế mà đập bình bịch.
Là cô! Là Đường Nhi của anh!
Sở Ly đột nhiên đứng lên, chạy như bay về phía tầng một. Bảo tiêu canh giữ ở cầu thang còn chưa kịp phản ứng, anh đã chạy vụt qua người họ.
Một màn bất ngờ xảy ra khiến người trong nhà ăn đều bị doạ.
Lý Phật gia nhìn chỗ ngồi đối diện trống không, đôi mắt sắc bén hiện lên nét kinh ngạc.
Người xung quanh càng mờ mịt hơn, mà Từ Mặc Đình đi theo Sở Ly đến thì bị dọa trợn tròn cả mắt.
Lúc đến đây, Từ Mặc Đình còn đang vui vẻ vì Sở đại gia không làm gì khác người. Hiển nhiên là anh chàng yên tâm sớm quá, nhìn tình huống trước mắt, anh chàng hận không thể đập cho vị đại gia kia mấy gậy.
Đậu má! Người ngồi đây là Lý Phật gia đấy!
Thằng nhãi này vậy mà lại như phát điên, đột nhiên bỏ lại Lý Phật gia chạy ra ngoài!
Lý Phật gia nhìn về phía ngoài cửa sổ thì thấy Sở Ly vội vàng nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Ông vẫn luôn nghĩ người lạnh lùng như thế, tất nhiên sẽ không có gì có thể khiến anh biến sắc, nhưng giờ, ông phát hiện mình đã sai.
Ông rất tò mò, rốt cuộc là ai hay thứ gì mà khiến người dù Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc trở nên như thế.
Không chỉ Lý Phật gia tò mò, tất cả mọi người ở đây đều tò mò vô cùng.
Sở Ly đuổi theo ra khỏi nhà ăn vẫn chậm một bước, trên con đường đã không còn bóng dáng chiếc xe đạp. Sao có thể, từ khi anh phát hiện đến lúc anh đuổi theo ra đây không đến một phút, con đường này lại là một đường thẳng, không hề có ngã rẽ, sao có thể đột nhiên biến mất?!
Khi Sở Ly tìm kiếm khắp nơi, đám người Lý Phật gia và Từ Mặc Đình cũng đuổi tới.
Từ Mặc Đình đi đến bên người Sở Ly, nhỏ giọng dò hỏi, “Sở Ly, anh đang tìm cái gì thế?”
Sở Ly không hề trả lời, toàn bộ tâm tư của anh vẫn đang đặt ở một màn vừa thoáng qua.
Sao có thể không thấy?!
Sở Ly không tin tà, bắt đầu chạy như bay về phía xe đạp đi tới, lại một lần nữa vứt Lý Phật gia chuẩn bị mở miệng ra sau đầu. Lý Phật gia nhìn bóng dáng Sở Ly đã chạy xa, nhất thời sững sờ ở đó.
Nếu không phải thấy được sự vội vàng và lo âu trên mặt anh, ông sẽ nghi ngờ thằng nhãi này là cố ý.
Từ Mặc Đình vì dọn dẹp mớ rắc rối cho Sở Ly, chỉ có thể cười làm lành, “Ngài Lý, thật sự xin lỗi.”
Anh chàng đang định dọn ra một đống lý do thoái thác, chỉ là còn chưa kịp nói đã bị Lý Phật gia ngăn cản.
“Chúng ta qua xem cậu ấy có cần trợ giúp gì không.”
Một đám người ngồi xe ngắm cảnh đuổi theo Sở Ly.
Sở Ly bên kia chạy liên tiếp mấy ngàn mét vẫn không thấy người mình muốn tìm kiếm.
Chẳng lẽ là mình bị ảo giác?!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức bị anh phủ định.
Không thể nào, anh có cảm giác, vậy đó tuyệt đối không phải ảo giác.
Chờ đến khi anh bình tĩnh lại, một chiếc xe ngắm cảnh đã dừng bên cạnh anh. Sở Ly thấy Lý Phật gia, đang định mở miệng đã thấy Lý Phật gia ra lệnh cho người bên cạnh, “Thông báo xuống, phong tỏa toàn đảo.”
Người bên cạnh cung kính đáp lại rồi nhanh chóng thông báo qua bộ đàm cho cấp dưới.
Sở Ly nói với Lý Phật gia một tiếng, “Cám ơn.”
Lý Phật gia cười tủm tỉm, “Khách khí.”
Thật ra thì ông cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào có thể khiến một người vô tình trở thành như vậy.
Hiệu suất làm việc của người dưới trướng Lý Phật gia rất nhanh, đã phong tỏa bến tàu và sân bay trước tiên. Lữ khách vốn định rời đi cũng rất bất mãn, nhưng người phụ trách trên đảo nói rằng trên đảo có phần tử khủng bố xuất hiện, cần kiểm tra.
Mọi người nghe là có phần tử khủng bố thì lập tức ngoan ngoãn phối hợp.
Đương nhiên cũng có người ỷ vào thân phận của mình mà muốn nháo loạn, nhưng cuối cùng đều tắt điện trước họng súng.
Cùng lúc đó, một đương sự khác là Bắc Vũ Đường hoàn toàn chẳng biết là vì sự xuất hiện của mình mà lại có chuyện lớn như vậy. Lúc này, một nhà ba người Bắc gia đang vô cùng khí thế nướng BBQ cạnh bờ biển.
Bên bờ biển có không ít người đang bơi, tắm nắng, đánh bóng chuyền trên cát, vân vân, nhưng chẳng có ai ngồi nướng BBQ như ba người Bắc gia cả.
Bọn họ tìm một bóng cây, đặt cái giá nướng cách đó không xa, các loại gia vị đã chuẩn bị đủ hết.
Bắc Vũ Đường đội mũ che nắng, tay cầm que nướng, thỉnh thoảng rắc gia vị lên.