Trương Linh Nhi và Giang Ly đi cùng một chỗ nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Mà hai đương sự lại chẳng có phản ứng gì cả.
Mãi đến khi hai người đi đến cổng trường, Giang Ly tự mình mở cửa xe cho Trương Linh Nhi, Trương Linh Nhi thẹn thùng ngọt ngào nói với cậu một tiếng, "Cảm ơn."
Giang Ly tri kỷ đóng cửa lại giúp cô ta, còn nói, "Mai gặp lại."
Trương Linh Nhi đỏ mặt, "Mai gặp lại."
Lên xe rồi, Trương Linh Nhi ngượng ngùng bụm mặt, mãi nửa ngày sau mới phản ứng lại. Sao họ tách ra nhanh vậy? Sao không dẫn mình ra ngoài?
Bên kia, Giang Ly đưa cô ta lên xe xong thì mới về xe mình.
Người ở cửa thấy một màn này, đôi mắt lập loè bát quái.
"Đi thôi."
Chú Vương đáp, "Được, thiếu gia."
Cô biết sẽ thế nào?
Tâm tình Giang Ly rất khẩn trương, muốn biết phản ứng của cô, lại sợ nhìn thấy phản ứng của cô, tâm tình rối rắm này khiến tâm thần cậu không yên.
Về Giang gia, Giang Ly thật sự làm được như lời mình nói, giữa hai người không hề còn hành động thân mật nào nữa.
Giang Ly sắc mặt lạnh nhạt, nhưng khoé mắt lại luôn chú ý phản ứng của Bắc Vũ Đường, thấy cô trước sau vẫn nhìn tv, mày nhíu lại.
Cô nhất định còn chưa biết tin mình và một cô gái khác đi chung, ừ, nhất định là vậy.
Giang Ly tự an ủi mình như thế.
Mãi đến khi dùng bữa chiều xong, mãi đến khi cô đi tản bộ bên ngoài về, cậu vẫn không chờ được cô truy hỏi mình về cô gái kia.
Tim Giang Ly hơi chìm xuống.
Chẳng lẽ cô thật sự không quan tâm mình nữa sao?
Nghĩ đến khả năng này, tim Giang Ly co chặt.
Có lẽ, có lẽ... Cô còn chưa biết.
Giang Ly tự thôi miên chính mình.
Ba ngày liên tục, Giang Ly và Trương Linh Nhi ở Học viện ra vào có đôi, người trước đó còn ôm thái độ hoài nghi giờ đều nhìn ra manh mối, hai người này có gian tình.
Đái Hiểu Nguyệt thừa dịp nghỉ ngơi giữa tiết giữ chặt Trương Linh Nhi, "Linh Nhi, cậu và Giang Ly là sao thế?"
"Tớ và Giang Ly chỉ là bạn bè bình thường, cậu đừng nghe người bên ngoài nói linh tinh." Trương Linh Nhi giải thích.
"Thật vậy sao?" Đái Hiểu Nguyệt nghi hoặc nhìn cô ta.
Mắt cô ta còn chưa mù, cô ta thấy rõ ánh mắt Trương Linh Nhi mỗi lần nhìn Giang Ly, hoàn toàn không giống bạn bè bình thường, mà giống như người đang yêu.
"Đương nhiên là thật." Trương Linh Nhi một mực chắc chắn, "Hiểu Nguyệt, chẳng lẽ cậu cũng không tin tớ?"
Đái Hiểu Nguyệt cười ha hả, "Sao có thể chứ. Linh Nhi, cậu và học trưởng Âu là một đôi, cậu nên ít đi cùng Giang Ly đi, tránh để học trưởng Âu hiểu lầm."
Trương Linh Nhi nghe vậy, tức khắc không vui, "Hiểu Nguyệt, chẳng lẽ tớ và Âu Thượng Kiệt yêu đương thì không thể làm bạn với bạn trai khác sao? Hơn nữa, tớ và Âu Thượng Kiệt còn không phải người yêu."
Đái Hiểu Nguyệt nghe cô ta nói vậy, khoé miệng mím chặt.
Nghe cô ta chính đáng phủ định quan hệ với Âu Thượng Kiệt như vậy, đôi tay Đái Hiểu Nguyệt không tự giác nắm chặt thành quyền.
Đái Hiểu Nguyệt thật sự thấy không đáng thay học trưởng Âu, Trương Linh Nhi như vậy không xứng có được tình yêu của hắn.
Nếu cô ta đã không biết quý trọng học trưởng Âu, vậy để học trưởng Âu hoàn toàn hết hy vọng, nhân tiện thấy rõ gương mặt thật của cô ta đi.
Đái Hiểu Nguyệt nghĩ thông suốt, không hề khuyên nữa, "Linh Nhi, là tớ nói sai, tớ xin lỗi cậu."
Trương Linh Nhi thấy Đái Hiểu Nguyệt đã xin lỗi thì cười nói, "Lần này tha thứ cho cậu. Nhưng Hiểu Nguyệt à, sau này đừng nói vậy nữa. Giờ là thời đại văn minh chứ không phải cổ đại, có nam nữ đại phòng."
"Ừ, ừ. Tớ biết rồi. Sau này tớ sẽ không bao giờ nói nữa." Đái Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm đáp lời, "Cậu xem, đó là ai?"
Trương Linh Nhi nhìn theo ngón tay cô ta qua, thấy Giang Ly đang đi về phía họ.
"Có thể đi chưa?" Giang Ly nhàn nhạt nói.
Trương Linh Nhi thẹn thùng gật đầu, "Được rồi."
Đái Hiểu Nguyệt nhìn theo hai người rời đi.
"Tối nay có rảnh không?" Giang Ly đột nhiên hỏi.
"Có."
Trương Linh Nhi thấy cậu không nói chuyện nữa thì nói, "Cậu muốn dẫn tôi ra ngoài sao?"
"Ừ." Giang Ly nhàn nhạt lên tiếng.
Đôi mắt Trương Linh Nhi sáng ngời.
Mấy ngày nay họ đều chỉ đi lại trong trường, chưa từng đi chung ra ngoài.
"Đúng rồi, cô gái cậu thử sao rồi?" Trương Linh Nhi tâm tình tốt hỏi.
Cô ta vừa nói xong thì cảm giác độ ấm xung quanh giảm mạnh, hơi thở áp lực đè nén từ bên cạnh phát ra.
Trương Linh Nhi nghiêng đầu nhìn Giang Ly, thấy cậu trầm mặt, lúc này mới nhận ra là mình vừa nói bậy.
"Xin... Xin lỗi."
Giang Ly không nói gì cả, bước chân đột nhiên nhanh hơn, Trương Linh Nhi chạy chậm mới theo kịp bước chân cậu.
Giang Ly dẫn theo Trương Linh Nhi tới một nhà ăn couple, Trương Linh Nhi nhìn thấy nhà ăn trống không, trong lòng khẽ động.
Nhà ăn couple này nổi tiếng nhất thành phố, muốn hẹn trước rất khó.
Cô ta và Âu Thượng Kiệt cũng từng tới đây ăn, chẳng qua lúc ấy hắn không làm lớn như Giang Ly, trực tiếp bao cả nhà ăn thế này.
Hoa hồng đỏ, huân hương, nến, rượu vang,... Bên ngoài là vạn ngọn đèn dầu lộng lẫy, trước mắt là chàng trai mê người, tâm tình Trương Linh Nhi rất tốt, chỉ là sâu trong lòng lại có một cái gai chọc phá.
Nếu... Nếu tất cả không phải diễn kịch thì hoàn mỹ biết bao.
Giang Ly đi đến bên cạnh Trương Linh Nhi, cầm di động, "Cười một cái."
Trương Linh Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười.
'Tách', tuấn nam mỹ nữ xuất hiện chung trong một khung ảnh.
Giang Ly chụp xong, đi thẳng, Trương Linh Nhi vừa chìm trong bầu không khí ngọt ngào vì cậu lạnh nhạt rời đi mà trở nên hụt hẫng.
"Cô muốn ăn gì thì cứ gọi, tiền đều tính vào tài khoản của tôi."
Trương Linh Nhi thấy Giang Ly đi đến cửa nhà ăn, cuống quýt đứng dậy, "Cậu đi đâu?"
Giang Ly lãnh đạm nhắc nhở một tiếng, "Trương tiểu thư, cô đừng quên cô tới đây làm gì."
Một câu này khiến khuôn mặt Trương Linh Nhi trắng bệch.
Cô ta ngơ ngác nhìn cậu rời đi.
Giang Ly rời đi, không vội về nhà mà ngồi nghỉ chân ở quảng trường.
Cậu lấy di động ra, đăng bức ảnh vừa rồi lên vòng bạn bè.
Như vậy chắc cô sẽ thấy chứ!
Cùng lúc đó, trên bàn cơm Giang gia, Bắc Vũ Đường nhìn vị trí của Giang Ly, "Thiếu gia đâu?"
Giang tẩu đáp, "Nghe lão Vương nói, thiếu gia hôm nay dẫn một cô bé đi ăn cơm, tối nay sẽ không ăn cơm nhà."
Bắc Vũ Đường sửng sốt, hai giây sau mới đáp, "À."
Bắc Vũ Đường ăn một miếng, từ từ nhai nuốt, chỉ cảm thấy vô vị.
Cô lấy di động ra, mở vòng bạn bè, khi thấy ảnh chụp bên trên thì đứng bật dậy, đầu gối đập vào bàn, cơn đau từ đầu gối truyền đến, nhưng cô bất chấp, tất cả lực chú ý đều đặt trên bức ảnh kia.
Sao hai người họ lại ở bên nhau?!
Giang tẩu nghe được tiếng động, thấy bát canh rơi xuống đất, một bàn chảy đầy nước canh, trên người phu nhân cũng dính không ít.
"Phu nhân, cô không sao chứ?" Giang tẩu vội cầm khăn giấy lau cho cô, lại thấy lực chú ý của phu nhân đều đặt trên di động.
Phu nhân làm sao vậy?!
"Tôi không sao." Bắc Vũ Đường nói xong thì đi ra ngoài.
Giang tẩu thấy đầu gối cô đỏ thì vội nhắc nhở, "Phu nhân, đầu gối cô bị thương."
Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn thoáng qua, "Vết thương nhỏ thôi, không sao. Tôi ra ngoài một chuyến."
Bắc Vũ Đường tới gara, chú Vương đang bảo dưỡng xe thì thấy cô tới.
"Phu nhân muốn đi xe? Đi đâu vậy?" Chú Vương buông công cụ định chuẩn bị xe.
"Chú Vương, tôi tự mình lái là được."
Bắc Vũ Đường lấy chiếc xe bình thường nhất, một đường đi vội, đến nội thành, nhìn thấy ánh đèn nghê hồng lập loè, nhìn người đi người tới trên phố. Cảm giác nôn nóng vừa rồi đột nhiên bình ổn lại.
Cô không lái xe đến nhà ăn kia, mà dừng ở con phố bên cạnh.
Cô ngồi trên xe, do dự không biết nên xuống không, cuối cùng vẫn xuống xe, chậm rãi bước về phía nhà ăn.
Tới nhà ăn, cô cũng không tiến vào.
Một đôi tình lữ đi từ trong ra, còn lẩm bẩm.
"Không biết là ai lại đặt bao hết. Anh còn nghĩ hôm nay nhất định sẽ ăn được. Bực thật." Chàng trai vẻ mặt đầy tiếc nuối.
"Giám đốc nhà ăn này cũng lạ, người đặt bao đã đi hết rồi mà còn không chịu cho chúng ta ăn, có tiền cũng không biết kiếm." Cô gái nũng nịu oán giận.
"Đúng vậy."
Cô gái tò mò, "Theo anh là ai đặt bao hết nhỉ?"
"Ai biết được, nhất định là kẻ có tiền không có chỗ tiêu, ăn chơi trác táng." Chàng trai phun tào, giọng nói mang theo đố kỵ.
Đôi tình lữ kia đi qua bên cạnh Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường nhìn họ rời đi, đứng ở cửa nhìn thoáng qua rồi cũng rời đi.
Cùng lúc đó, Giang Ly vẫn luôn trốn ở chỗ tối nhìn hướng nhà ăn, thấy Bắc Vũ Đường xuất hiện thì hưng phấn không thôi, kích động đến mức gân xanh trên trán nổi lên.
Cậu nỗ lực khống chế cảm xúc mênh mông trong lòng, nhịn lại dục vọng muốn lao ra.
Cô nhất định đã thấy, nhất định đã thấy!
Giang Ly rất kích động, cả người đều rơi vào trạng thái hưng phấn.
Phương thức này quả là đúng, muốn biết đối phương có để ý đến mình không, tìm một người thử một lần, thật sự sẽ biết.
Giang Ly âm thầm yên lặng quan sát nhất cử nhất động của cô, nhìn cô đứng trước cửa, nhìn cô ảm đạm xoay người rời đi. Tâm trạng của cậu cũng biến chuyển theo cảm xúc của cô.
Bắc Vũ Đường chậm rãi đi về, Giang Ly không nhanh không chậm theo sau.
Bắc Vũ Đường đi trước như có cảm ứng, cũng không quay đầu, đến một cửa hàng thì khom lưng ra vẻ nhặt đồ, khoé mắt lại liếc về phía sau, quả thực thấy bóng người lén lút cách đó không xa.
Đối phương phản ứng rất nhanh, lập tức dùng dòng người che giấu chính mình, nhưng vẫn bị Bắc Vũ Đường nhìn thấy.
Tuy không thấy rõ diện mạo người nọ, nhưng bóng dáng người đó lại rất quen thuộc.
Không phải thằng nhãi Giang Ly kia thì còn là ai.
Bắc Vũ Đường coi như không biết gì, tiến vào một trung tâm mua sắm. Giang Ly thấy cô vào thì cũng tung ta tung tăng theo sau.
Dọc đường đi, cô cứ mua mua mua, cố ý dẫn cậu đi một vòng, mà Giang Ly đi sau lại không thấy mệt, còn càng lúc càng hưng phấn. Trong sách nói, có một số cô gái lúc tức giận đều thích mua mua mua.
Giờ cô như vậy, còn không phải chứng minh cô đang tức giận, đang ghen tị sao.
Bắc Vũ Đường không biết suy nghĩ của cậu, nếu biết, nhất định sẽ nôn ra máu mất.
Cô nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay, cảm thấy đã đủ rồi thì về xe.
Cô trở lại Giang gia được một lúc thì tiếng ô tô ở cửa truyền tới. Bắc Vũ Đường đi đến trước cửa sổ, xốc một khe hở, thấy Giang Ly từ trên xe xuống, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Bắc Vũ Đường buông rèm, Giang Ly dưới tầng như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn tầng hai, không thấy Bắc Vũ Đường, nhưng lại nhìn thấy tấm rèm còn chuyển động, tâm tình càng thêm tốt.
Giang tẩu thấy cậu về, tâm trạng có vẻ không tệ thì thấy kỳ quái, "Thiếu gia."
"Ừ."
Giang Ly đi tới trước cửa phòng Bắc Vũ Đường, đứng một lát rồi mới vào phòng bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, Giang Ly lãnh đạm chào hỏi cô như bình thường, hai người dùng bữa, toàn bộ bữa ăn không nói lấy một câu. Đến khi tới trường, Giang Ly vừa xuống xe, Trương Linh Nhi đã đi đến bên cạnh cậu.
"Giang Ly, hôm qua cậu ném tôi lại như vậy, rất mất phong độ." Trương Linh Nhi nũng nịu nói, khiến người ta có cảm giác không phải đang chất vấn mà là làm nũng giữa người yêu.
Giang Ly tâm trạng khá tốt, ánh mắt nhìn cô ta cũng ấm hơn chút, "Hôm qua tôi đã nói nguyên nhân với cô rồi."
Trương Linh Nhi bị cậu chặn đến nghẹn, trong lòng rầu rĩ, mà cơn giận kia còn chưa xả được thực sự khiến cô ta khó chịu.
Giữa trưa, di động của Giang Ly vang lên, thấy Vũ Đường ở trung tâm thành phố, cậu lập tức nghĩ đến gì đó.
Cậu trực tiếp rời phòng học, giảng viên trên bục như không nhìn thấy cậu, nhắm một mắt mở một mắt với hành động của cậu. Giang Ly gọi điện cho Trương Linh Nhi, đối phương lại chậm chạp không nghe.
Giang Ly trực tiếp đi thẳng đến lớp của Trương Linh Nhi.
Bên kia, Trương Linh Nhi thấy Giang Ly gọi đến thì trực tiếp tắt máy.
Đái Hiểu Nguyệt chú ý đến hành động của cô ta, mày hơi nhích.
"Linh Nhi, cậu và Giang Ly cãi nhau à?"
"Không." Trương Linh Nhi hầm hừ nói.
Ai bảo sáng nay làm màu này, giờ tôi không nghe điện thoại của cậu đấy!
"Khẩu thị tâm phi." Đái Hiểu Nguyệt cười trêu ghẹo.
"Hiểu Nguyệt." Trương Linh Nhi tức giận.
Mười phút sau, cửa phòng học bị gõ, cửa bị đẩy ra, toàn bộ người trong phòng đều bị tiếng động ở cửa hấp dẫn, chỉ thấy một chàng trai cao ráo đang đứng ở cửa.
Đái Hiểu Nguyệt và Trương Linh Nhi thấy người nọ, đều lộ vẻ khiếp sợ.
Giang Ly nói với giáo sư, "Xin lỗi đã quấy rầy. Tôi tìm Trương Linh Nhi, trong nhà cô ấy có chút việc cần cô ấy về."
Giáo sư biết hai người là người trong các đại gia tộc, tất nhiên sẽ không làm khó, nhìn Trương Linh Nhi, "Trương Linh Nhi."
Trương Linh Nhi trong lòng khiếp sợ, rời khỏi phòng học trong ánh mắt của mọi người, dù ra khỏi phòng học, cô ta vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
"Cậu... Sao cậu lại tới đây?" Trương Linh Nhi giật mình nhìn cậu.
Chẳng lẽ vì mình không nhận điện thoại của cậu nên cậu mới chạy tới?!
Nếu đúng vậy thật thì......
Trong lòng Trương Linh Nhi có chút ngọt ngào.
Giang Ly không nói lời vô nghĩa với cô ta, "Đi theo tôi."
"Đi đâu?
"Lát cô sẽ biết."
Đến trung tâm thành phố rồi, khuôn mặt Trương Linh Nhi vẫn ngây ngốc, nhưng cô ta cũng sẽ có đáp án ngay thôi.
"Chúng ta tới đây làm gì?" Trương Linh Nhi nghi hoặc nhìn cậu.
Đột nhiên, Giang Ly nắm tay cô ta, thân thể Trương Linh Nhi khẽ run, khiếp sợ nhìn cậu, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng.
"Cậu... Cậu..." Trương Linh Nhi hơi giãy giụa, muốn rút tay ra.
Giang Ly ý thức được, thấp giọng nói, "Đừng nhúc nhích."
Cậu đột nhiên cúi người, tới gần cô ta, khoảng cách hai người rất gần, cô ta có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, tim không tự giác đập nhanh hơn.
Giang Ly không chú ý đến sự khác thường của cô ta, giờ khắc này, toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt trên người Bắc Vũ Đường.
Khi thấy Bắc Vũ Đường đi về phía này, cậu lập tức thu hồi tầm mắt, vờ như không biết gì cả.
Bắc Vũ Đường đi từ trong cửa hàng ra, liếc mắt đã thấy đôi tuấn nam mỹ nữ ven đường. Từ góc độ của cô nhìn qua, hai người thân mật kề sát nhau. Cô không nhìn thấy biểu cảm của Giang Ly, nhưng lại nhìn thấy biểu cảm của Trương Linh Nhi.
Trương Linh Nhi thẹn thùng đứng đó, vừa nhìn đã biết là rơi vào bể tình, cô ta không kháng cự Giang Ly tới gần, chứng minh cô ta có ý với Giang Ly.
Một cái liếc mắt ngắn ngủi đã để cô nhìn ra manh mối này.
Trương Linh Nhi thích Giang Ly?!
Đúng là gặp quỷ rồi.
Bắc Vũ Đường nhìn Giang Ly nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trương Linh Nhi, tựa như muốn vén tóc ra sau tai cho cô ta, động tác thân mật, vừa nhìn đã biết là một đôi tình lữ đang yêu đương cuồng nhiệt.
[Ký chủ, thấy cảnh này, chẳng lẽ cô không đi ngăn cản Giang Ly à? Đừng quên là nhiệm vụ của cô là ngăn cản Giang Ly yêu Trương Linh Nhi nhé.]
Hôm qua vừa thấy hai người ở chung, cô thật sự hoảng sợ, nghĩ là lịch sử sẽ tái diễn, nhưng khi thấy đồ ngốc kia vòng vèo lượn lờ theo sau cô, bộ dáng cười ngây ngô kia, cô cũng đã nhận ra mục đích thật của cậu.
"Yên tâm, cậu ấy sẽ không." Bắc Vũ Đường chắc chắn nói.
Nếu giờ cô tiến lên ngăn cản, không phải đang giúp cậu, mà là đang hại cậu.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Nếu mình cho cậu hy vọng, đến khi đi rồi, cậu là người tổn thương sâu nhất.
Tình yêu của cậu, cô không thể nhận, cũng không dám nhận.
Giang Nghĩa sắp rời khỏi cậu, mà không lâu sau đó cô cũng sẽ rời khỏi cậu, giờ càng ôn nhu với cậu, đến khi hai người thân này lần lượt rời cậu mà đi, đó mới là tàn nhất nhất.
Bắc Vũ Đường cực kỳ hiểu các làm của Giang Nghĩa, chỉ có khiến cậu áp lực, cậu mới nhanh chóng trưởng thành. Bọn họ rời đi cũng mới yên tâm được.
Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Đúng lúc này, một chiếc xe xa hoa dừng bên đường đối diện, một người bước xuống. Người nọ mặc vest phẳng phiu, khí vũ hiên ngang, lúc này đang nổi giận đùng đùng tiến về phía đối diện.
Giang Ly đưa lưng về phía Bắc Vũ Đường nên không biết tình huống của cô.
Sao cô còn chưa tới đây nữa?!