Tiền Minh Hạo nghe cô nói thế, đáy mắt hiện lên nét hung ác.
Cô nói hắn là cặn bã, tốt lắm, vậy hắn sẽ bắt cô nằm dưới thân cặn bã, trở thành món đồ chơi dâm loạn của hắn.
Tiền Minh Hạo rất chấp nhất với Bắc Vũ Đường, không phải là yêu thích, mà là trả thù và phá huỷ.
“Chậc chậc, hơn một năm không gặp mà em nói năng sắc bén hơn hẳn. Nhưng mà, anh thích.” Tiền Minh Hạo cười tủm tỉm, ánh mắt không chút kiêng nể đánh giá Bắc Vũ Đường.
Hắn hoàn toàn coi Bắc Vũ Đường trở thành đồ vật mà hắn sở hữu.
Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, cũng không nói mấy đề tài vô dụng với hắn.
Tiền Minh Hạo thấy cô phải đi, lập tức cản cô, “Ấy, đừng vội đi như vậy chứ. Vất vả lắm mới gặp nhau, để anh trai khoản đãi em một lần đi.”
“Tiền Minh Hạo, mày muốn chết thì tiếp tục ngăn cản đi.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.
Tiền Minh Hạo nhìn cô cười, không hiểu sao lại thấy lành lạnh. Cảm giác bất an đó nhanh chóng bị hắn đè xuống. Trong mắt hắn, Bắc Vũ Đường là một người mặc hắn nắn bóp.
Cho dù cô có lợi hại thì cũng không thoát được lòng bàn tay của hắn.
Tiền Minh Hạo không sợ chết châm chọc, “Được, anh cũng muốn xem em khiến anh chết thế nào.”
Bắc Vũ Đường không nói gì, dùng hành động để nói chuyện.
Tiền Minh Hạo chỉ cảm thấy loá mắt, sau đó mùi khánh hương ập vào mặt, chưa chờ hắn phản ứng lại, mặt đã bị đấm bốn đấm mạnh, cuối cùng đấm bay hắn ra ngoài, ngã mạnh trên đất.
Tiền Minh Hạo không phải cao thủ võ công gì, càng không phải người mạnh mẽ, hắn ngã trên đất, đau cuộn tròn người, đau đớn rên rỉ.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Lần sau còn dám cản đường tao, tao sẽ dẫm nát đầu mày.”
Tiền Minh Hạo phẫn nộ nhìn cô, ánh mắt oán độc nhìn bóng dáng cô dần biến mất trước mặt hắn.
Bắc Vũ Đường, mày chờ cho ông, ông nhất định phải khiến mày sống không bằng chết!
Bắc Vũ Đường về đến nhà, mẹ Bắc nghe được tiếng động, từ phòng bếp ló đầu ra, “Đường Đường về rồi à con.”
“Vâng ạ. Mẹ nấu gì mà thơm vậy?” Bắc Vũ Đường đặt balo xuống, tung ta tung tăng đi vào bếp, nhìn thịt viên vàng rực trong nồi, lập tức cảm thấy đói.
“Thơm quá, con muốn ăn.” Bắc Vũ Đường không chút che giấu việc mình đang thèm.
Mẹ Bắc thấy cô như con mèo nhỏ đói bụng, cười nhạo một tiếng, “Nhịn một lát, lát nữa là được ăn.”
Bắc Vũ Đường vội gật đầu.
Cô muốn giúp, lại bị mẹ Bắc đuổi ra khỏi phòng bếp.
“Đi đi đi, con về phòng làm bài tập đi.”
Bắc Vũ Đường lưu luyến về phòng, khi đóng cửa lại, nụ cười của cô nhạt đi, lấy di động trong túi ra, gọi cho một dãy số.
“Tiêu gia, em có việc cần anh hỗ trợ.”
Vị Tiêu gia này là trùm của bang phái xã hội đen lớn nhất Hàng Châu. Bắc Vũ Đường sở dĩ quen anh ta, đều là kết quả do cô cố tình tiếp cận. Khi anh ta gặp nguy hiểm, cô giúp anh ta một phen, để anh ta nợ ân tình cô.
Sau đó, Bắc Vũ Đường cố ý tiếp cận, hai người trở thành bạn bè.
Nguyên chủ kiếp trước không nơi nương tựa, không ai giúp đỡ. Đời này, cô sẽ thay đổi tất cả. Không có chỗ dựa thì cô tìm chỗ dựa, không có tiền thì cô kiếm tiền.
Điển Vi là túi tiền của cô, mà Tiêu gia chính là một chỗ dựa sau lưng của cô.
Việc Bắc Vũ Đường phải làm là khiến mình có chỗ dựa trong cả hai giới hắc bạch, như vậy mới có thể đối kháng với Tiền gia.
Hắc đạo tất nhiên là Tiêu gia, còn bạch đạo thì cần là thế lực đối địch với Tiền gia.
Bạch đạo nhìn như dễ tiếp cận hơn hắc đạo nhưng thật ra họ còn khó tiếp cận hơn hắc đạo.
Bắc Vũ Đường ít nhất còn chưa thành công ôm đùi người ta, giờ nhiều nhất là quen một người bạn. Nhưng mà, Bắc Vũ Đường chẳng sốt ruột.
Chuyện lần này còn chưa cần dùng đến thế lực bên bạch đạo, nhưng lại có thể lợi dụng thế lực bên hắc đạo.
Đầu kia điện thoại là một giọng nam, “Chuyện gì?”
Tiêu gia là một người sát phạt quả quyết, làm việc sạch sẽ gọn gàng, đồng thời cũng là một người rất nghĩa khí.
“Em cần anh cho người bảo vệ cha mẹ em.”
Tiêu gia nhướng mày, “Có người muốn đối phó với cha mẹ em?”
“Giờ còn chưa chắc chắn, nhưng em có dự cảm.”
Kiếp trước, Tiền Minh Hạo dùng cha mẹ uy hiếp cô, khi đó chỉ là uy hiếp miệng, cũng không có hành động thực tế gì. Bởi vì hắn đã đổi cách khác để bức bách cô.
Kiếp này cô tới, có một vài chuyện sẽ thay đổi. Tuy cô còn chưa biết nó sẽ thay đổi thế nào, giống như quỹ đạo kiếp trước, hắn sẽ trực tiếp giết cha mẹ Bắc, sửa chữa lời khai, bức toàn bộ Bắc gia vào đường chết.
Dù là thế nào, Bắc Vũ Đường cũng không thể để cha mẹ Bắc rơi vào nguy hiểm. Phái người bảo vệ họ là để đề phòng có chuyện xảy ra.
“Em biết là ai không?” Tiêu gia có nguyên tắc 'tiên hạ thủ vi cường'. Chỉ cần là đối thủ, nhất định phải nhổ răng nanh độc của chúng trước khi chúng cắn mình.
“Bạn học cùng trường trước kia.”
“Cần anh xử lý nó giúp em không?” Tiêu gia lạnh lùng nói.
“Cảm ơn ý tốt của Tiêu gia, nhưng chuyện này em thích tự mình xử lý.” Bắc Vũ Đường không muốn để Tiêu gia nhúng tay, cô cần phải tự ra tay giải quyết Tiền Minh Hạo.
Tiêu gia thấy cô nói thế, không nói gì thêm nữa.
Nếu đây là lựa chọn của cô, anh ta sẽ tôn trọng.
Sau khi giải quyết nỗi lo về cha mẹ, Bắc Vũ Đường có thể từ từ chơi cùng Tiền Minh Hạo.
Tiền Minh Hạo bị đưa đến bệnh viện, trong lòng nghĩ đủ loại cách tra tấn Bắc Vũ Đường, để giảm bớt đau khổ của mình. Nghĩ đến mức khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Hắn như vậy đã doạ y tá. Y tá xử lý miệng vết thương cho hắn xong thì chạy vội.
Tiền Minh Hạo dưỡng thương nhưng cũng không nhàn rỗi.
Hắn gọi cho đám đệ của mình, “Lượng Tử, giúp anh tính kế một người.”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói trêu ghẹo, “Ối chà, ai xui xẻo chọc phải Tiền ca vậy?”
“Bắc Lập Tông.” Tiền Minh Hạo lạnh lùng nói.
“Bắc Lập Tông?” Lượng Tử không nghĩ ra người này là thần thánh phương nào.
“Cha của Bắc Vũ Đường.” Tiền Minh Hạo giải thích một câu.
Nói đến Bắc Vũ Đường, trong vòng của họ có ai không biết đâu. Dù sao thì chuyện lúc đó nháo rất lớn, muốn không biết cũng khó. Lượng Tử thắc mắc, không phải Bắc gia đã rời khỏi thành phố Lâm Hải rồi sao, sao lại đụng phải Tiền Minh Hạo nữa rồi.
Lại nói, Bắc gia đúng là xui xẻo, gặp phải kẻ như Tiền Minh Hạo.
Lượng Tử tuy trong lòng đồng tình Bắc gia, nhưng mà hắn cũng sẽ không vì người không liên quan mà đắc tội Tiền Minh Hạo.
Tiền Minh Hạo là một người có thù tất báo đấy!
Chỉ cần là người đắc tội Tiền Minh Hạo thì không ai có kết cục tốt.
Tiền gia nhìn qua thì người có chức vụ cao nhất là Tiền Chấn Hào, là Thị trưởng toà thị chính, nhưng ông của hắn lại có quan hệ với người trong thành phố Tứ Cửu, hơn nữa cô của Tiền Minh Hạo còn gả cho quan quân trong bộ đội, càng khiến người ta không dám bắt nạt người nhà họ Tiền.
(Tứ Cửu thành là tên gọi chung của Cổng thành Bắc Kinh. Tứ Cửu thành chỉ bốn cổng Hoàng thành – Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn; và chín cổng nội thành. Thôi thì mọi người cứ hiểu Tứ Cửu thành kiểu như thủ đô đi nha.)
Tiền gia có từng tầng che chở như vậy, dù quan chức cấp tỉnh cũng gặp Tiền Chấn Hào cũng phải khách khí.
Tiền Minh Hạo sở dĩ có thể làm xằng làm bậy, chính là vì không ai động được vào hắn.
Bắc gia không có bối cảnh gì, chỉ là công dân bình thường, chọc phải Tiền gia như vậy thì tất nhiên là xúi quẩy rồi.
Lượng Tử bừng tỉnh nói, “À, thì ra là họ à. Tiền ca, anh muốn tính kế thế nào? Cho người lái xe đâm ông già đó liệt nửa người? Hay là bắt cóc ông già đó, bắt con bé Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?”
Tiền Minh Hạo nghe cái nào cũng thấy không hài lòng.
“Đâm tàn phế không thú vị. Anh nghe nói ông già Bắc gia kia làm gia công, mày cho người lừa lão nợ một khoản lớn đi.” Tiền Minh Hạo âm trắc nói.
Chờ đến lúc đó, hắn có thể tuỳ ý nhục nhã con bé kia.
Dám khiến Tiền Minh Hạo hắn mất mặt, hắn sẽ cho nó biết, kết quả khi đắc tội hắn là thế nào.
Lượng Tử nghe đề nghị của hắn thì đã biết hắn sẽ xử lý Bắc gia thế nào.
Aizz, Bắc gia đáng thương, nhất định sẽ bị Tiền đại thiếu gia đùa chết.
Tiền Minh Hạo ngắt điện thoại xong thì tâm tình tốt hơn nhiều, nghĩ sau này con bé kia sẽ vẫy đuôi lấy lòng mình hắn lại hưng phấn ngâm nga, chỉ là vừa nhắc lại tức, cảm thấy ngực đau, đau đến mức làm hắn nhăn mày.
Má nó, con tiện nhân kia, chờ hắn chơi chán rồi, nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết.
Tiền Minh Hạo lại gọi một cuộc cho Cục trưởng Cục công an của Hàng Châu mà hắn quen, “Cục trưởng Phó. Cháu là Tiền Trinh.”
Đối phương sửng sốt một lát, “À, là Tiền Trinh à. Thị trưởng Tiền giờ có khoẻ không?”
“Cha cháu còn khoẻ lắm.”
“Tiền Trinh, sao hôm nay lại nhớ tới chú vậy?” Cục trưởng Phó khách sáo hỏi.
“Cục trưởng Phó, hôm qua cháu tới Hàng Châu, hôm nay đã bị người ta đánh vào bệnh viện.” Tiền Minh Hạo bắt đầu tốt khổ, “Trị an của Hành Châu có phải không ổn lắm không?”
Cục trưởng Phó vừa nghe Hỗn thế ma vương này bị người đánh, lập tức hỏi, “Ai đánh cháu? Cháu nhận ra không?”
“Nhận ra, đương nhiên là nhận ra. Cô ta là học sinh lớp mười hai trường Nhất Trung của Hàng Châu, tên là Bắc Vũ Đường.”
“Chuyện này cháu cứ yên tâm, tuyệt đối không thể dung túng học sinh hư như vậy.” Cục trưởng Phó chính đáng nói.
“Vậy cảm ơn chú Phó.” Tiền Minh Hạo thấy đã đạt được mục đích, tâm tình sung sướng ngắt điện thoại.
Hừ, giờ nên thu chút lãi.
Cục trưởng Phó ngắt điện thoại thì lập tức gọi một cuộc điện thoại khác.
Chuyện này với ông ta chỉ là một chuyện nhỏ, nếu có thể cho Thị trưởng Tiền chút mặt mũi, cớ gì không làm.
Chạng vạng, cả nhà Bắc Vũ Đường đang dùng cơm chiều, cửa bị gõ vang. Mẹ Bắc đang định đứng dậy lại bị Bắc Vũ Đường giành trước một bước.
“Mẹ, để con đi mở cửa.”
Mẹ Bắc thấy cô đã đứng lên thì ngồi lại chỗ.
Bắc Vũ Đường mở cửa, thấy bên ngoài có hai người mặc đồng phục cảnh sát.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Cảnh sát kia nhìn cô gái văn nhã lịch sự trước mặt, lãnh đạm hỏi, “Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Bắc Vũ Đường không?”
“Đúng vậy. Tôi là Bắc Vũ Đường.”
“Chúng tôi là người của phân cục thứ ba Hàng Châu, có người báo nguy, cô bị nghi ngờ có liên quan đến ẩu đả. Chúng tôi muốn đưa cô đến cục cảnh sát xử lý.” Một cảnh sát lạnh băng nói.
“Tôi muốn xem giấy chứng nhận của hai người.” Bắc Vũ Đường trấn định tự nhiên nói.
Hai cảnh sát sửng sốt, không ngờ cô gái này không những không sợ hãi mà còn dám hỏi họ giấy chứng nhận.
Bắc Vũ Đường thấy hai người thờ ơ đứng đó, bình đạm nói: “Nếu các người không lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra, tôi sẽ không đi cùng các người. Ai biết các người có phải kẻ lừa đảo không chứ.”
“Này, sao cô có thể nói chuyện như thế?” Một nữ cảnh sát tức giận, không vui nhìn cô.
“Giờ nhiều người lừa đảo lắm, không thể không đề phòng.” Bắc Vũ Đường nhìn hai người, y như nhìn hai kẻ lừa đảo.
Cha mẹ Bắc nghe tiếng tranh chấp thì đi ra, vừa thấy hai cảnh sát đứng ở cửa thì kinh ngạc.
“Các người có chuyện gì không?” Cha Bắc nghi hoặc nhìn hai người.
Bọn họ thấy người lớn tới, không nói chuyện với Bắc Vũ Đường nữa, nói thẳng với cha Bắc, “Anh là cha của Bắc Vũ Đường đúng không?”
Cha Bắc gật đầu, “Đúng vậy, là tôi.”
“Chuyện là như thế này, con gái anh bị nghi ngờ liên quan đến đánh nhau, chúng tôi muốn đưa cô ấy về cục cảnh sát lấy lời khai.”
Người nọ vừa nói xong, mẹ Bắc đã lập tức nói, “Không thể nào. Con gái tôi chắc chắn không đánh ai được. Đồng chí cảnh sát, có phải các người nhầm rồi không?”
Cha Bắc cũng nói theo, “Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, con gái chúng tôi rất ngoan ngoãn, chắc chắn không làm ra chuyện như vậy.”
Cảnh sát nữ kia hừ lạnh một tiếng, “Có ẩu đả hay không, chờ về cục cảnh sát tra thì biết. Nếu con gái ông thật sự ẩu đả người khác, khiến người khác bị thương nặng, chúng tôi sẽ làm việc theo pháp luật. Còn nếu không đúng, tất nhiên sẽ không làm gì cô ấy. Giờ chúng tôi muốn đưa con gái hai người về cục cảnh sát một chuyến.”
Cha mẹ Bắc lập tức nóng nảy.
“Đồng chí cảnh sát, hai người nhầm rồi.”
“Có nhầm hay không thì về cục cảnh sát sẽ biết. Giờ chúng tôi muốn đưa con gái hai người về cục.” Nữ cảnh sát cường ngạnh nói.
Bắc Vũ Đường lúc này mới nói, “Đưa tôi đi cũng được, phiền lấy giấy chứng nhận thân phận cho tôi xem đi. Không có giấy chứng nhận, tôi sẽ không đi cùng các người. Đưa giấy chứng nhận ra.”
Bắc Vũ Đường vươn tay ra trước mặt hai người.
Nữ cảnh sát kia không vui lục túi, nhưng lục nửa ngày vẫn không tìm được, không khỏi quay đầu nhìn nam cảnh sát.
Nam cảnh sát kia có chút ngượng ngùng, “Tôi... Tôi không mang.”
Bắc Vũ Đường nhìn hai người, “Nếu hai người không mang giấy chứng nhận, vậy về lấy giấy chứng nhận trước rồi lại qua đây đi.”
Nói rồi, không đợi họ nói chuyện, Bắc Vũ Đường đã đóng cửa lại.
Hai cảnh sát nhìn cánh cửa đã đóng, đôi mắt trợn tròn, sau đó lại phẫn nộ.
“Đi! Về lấy giấy chứng nhận!” nữ cảnh sát nghiến răng nghiến lợi.
Trong nhà, cha mẹ Bắc kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường.
Nửa ngày sau, cha Bắc mới nói, “Đường Đường làm vậy có phải không tốt lắm không?”
“Bọn họ xứng đáng bị đối xử như vậy.”
Hai cảnh sát này chính là người trợ trụ vi ngược kiếp trước. Năm đó nguyên chủ rõ ràng nói cho họ là Tiền Minh Hạo giết cha Bắc, nhưng họ lại muốn cô ấy đổi khẩu cung, còn dùng thủ đoạn bức bách cô ấy.
“Đường Đường, con có đánh người không?” Mẹ Bắc lo lắng hỏi.
Bắc Vũ Đường không muốn để hai người lo lắng, trấn an, “Cha mẹ, con không sao đâu, cha mẹ cứ yên tâm.”
Về chuyện cô gặp tên cặn bã Tiền Minh Hạo, cô không định nói với họ, để họ đỡ lo. Tên cặn bã Tiền Minh Hạo, cô sẽ tự xử lý.
“Đi nào, ăn cơm tiếp thôi.”
Bắc Vũ Đường kéo cha mẹ Bắc về bàn cơm.
Cả nhà ăn cơm xong, đang xem TV, thì chuông cửa lại vang lên.
Lần này người mở cửa vẫn là Bắc Vũ Đường, cha mẹ Bắc cũng đi qua.
Hai cảnh sát kia thấy Bắc Vũ Đường, không nói hai lời giơ giấy chứng nhận ra trước mặt họ.
“Nhìn rõ chưa, đây là giấy chứng nhận. Hàng thật.” Nữ cảnh sát kia khó chịu nói.
Bắc Vũ Đường nhìn cái tay đong đưa của cô tam thong thả ung dung nói, “Cô cầm cho chắc vào, đừng lắc nữa.”
“Cô......” Nữ cảnh sát bị cô chọc cho tức điên.
Bắc Vũ Đường làm lơ lửa giận của cô ta, quay đầu nhìn nam cảnh sát, lấy giấy chứng nhận của hắn qua, cẩn thận nhìn.
Bắc Vũ Đường lúc này, trong mắt nữ cảnh sát chính là làm bộ làm tịch, cô ta không nhịn được mà châm chọc, “Cô nhìn ra được cái gì chắc. Dù là giả cô cũng không nhìn ra.”
Bắc Vũ Đường trả giấy chứng nhận cho nam cảnh sát kia, “Nói vậy thì giấy chứng nhận của các người là giả.”
“Tôi nói lúc nào?”
“Cô vừa tự mình nói. Là giả, tôi không nhịn ra được.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.
“Cô, cô......” Nữ cảnh sát tức không chịu được.
Nam cảnh sát ba phải nói, “Đình Phương, cô đừng tranh cãi nữa. Cô Bắc, cô đã xem giấy chứng nhận rồi. Nếu không có vấn đề gì, phiền cô đến cục cảnh sát với chúng tôi một chuyến.”
“Chờ một lát, tôi đi lấy một thứ.”
Bắc Vũ Đường xoay người vào phòng, cầm di động và áo khoác, nói với cha mẹ Bắc, “Cha mẹ yên tâm, con sẽ về nhanh thôi.”
Nữ cảnh sát nghe cô nói như vậy thì khịt mũi coi thường.
Cô ta biết, cấp trên đã đặc biệt dặn dò. Chuyện này dù không có cũng phải biến thành có. Đến lúc đó sẽ để Bắc Vũ Đường nếm mùi đau khổ.
“Chúng tôi cũng đi.” Cha mẹ Bắc cùng kêu lên.
“Cha, mẹ, hai người yên tâm chờ ở nhà, con sẽ về nhanh thôi. Yên tâm, con thật sự không có chuyện.” Bắc Vũ Đường nói xong, nói với hai cảnh sát kia, “Đi thôi.”
Bắc Vũ Đường lên xe cảnh sát, khi lên xe, cô lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Điển Vi.
Điển Vi thấy tin nhắn, lập tức gọi lại.
“Em có sao không?” Điển Vi quan tâm hỏi.
“Em không sao, dựa theo lời em nói mà làm.”
“Được, không thành vấn đề. Anh đã gọi luật sư, lát sẽ chạy tới. Trước khi bọn anh tới, em đừng nói gì với họ.” Điển Vi dặn dò.
“Được, em biết rồi.”
Nữ cảnh sát nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô bình tĩnh như vậy thì nhíu mày.
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường bị hai người đưa vào cục cảnh sát phỏng vấn.
Bắc Vũ Đường nhìn tư thế này, khoé môi không tự giác cong lên một độ cong trào phúng.
Chẳng qua chỉ là chuyện đánh nhau mà đã phải vào phòng thẩm vấn, không biết còn tưởng cô là tội phạm giết người phóng hoả cơ đấy.
Người thẩm vấn Bắc Vũ Đường chính là nữ cảnh sát kia.
“Có người báo nguy nói cô đánh người khác, giờ người nọ bị thương nặng, đến nay vẫn còn hôn mê không tỉnh trong bệnh viện.
****
Lời tác giả: Các bạn nhỏ đáng yêu, đừng chờ chương mới, ngày mai mới có nha~
Đêm đã khuya, các bạn nghỉ ngơi sớm đi.
Vì hôm qua vừa đi trị mặt, cần ngủ đúng giờ mới đảm bảo hiệu quả.
(Đậu má, quen ngày nào cũng ngủ muộn rồi nên quên mất.)
Giờ mới nhớ ra chuyện này.
Hôm nay không có chương mới, mai Mặc gia bù lại nha.
Nếu không được thì Mặc gia phát lì xì trong đàn Vip.
(Chương này không thu phí, không thu phí, không thu phí)