Ông Hoàng Tùng, bà Kim Ngọc vừa xuống xe, nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của con gái, tất tả chạy vào xem. Hai người giúp việc trong nhà cùng bà cụ Hoàng đang trong phòng niệm kinh cũng nghe thấy, lũ lượt đi tới phòng tiếp khách. "Xảy ra chuyện gì mà la hét inh ỏi thế hả?" Bà cụ Hoàng còn chưa thấy người đầu đã nghe thấy giọng. Bà Kim Ngọc vừa chạy vừa lên tiếng ngay sau đó: "Bảo Thư, con làm sao đây?" "Mẹ, bố, bà nội... chị Lâm... chị Lâm đổ nước trà nóng vào người con."
Thấy cả nhà vây tới, Bảo Thư khóc lóc kể tội Hạ Lâm. Nhìn vẻ mặt sợ hãi, yếu ớt của con nhỏ, Hạ Lâm cảm thấy nó không đi làm diễn viên thật là lãng phí. Cơ mà, nó diễn càng đạt, Hạ Lâm càng khó sống. Bởi lẽ, cả nhà ai cũng cưng chiều Bảo Thư như báu vật, chỉ cần nó nói, mọi người đều sẽ tin hết. Kết quả...
Bop!!!
Bà Kim Ngọc không nói không rằng, cũng không cần biết thực hư ra sao, vừa nghe
con gái bảo bối bị hất nước trà, đã tức giận xông tới tát thẳng vào mặt Hạ Lâm một cái đến trời đất lảo đảo. "Khốn nạn, tao nuôi mày lớn để giờ mày trả ơn vậy đó à!". Cái tát kia rất lớn, nếu không phải Hạ Lâm có chuẩn bị thì đã ngã ra đất rồi. Một bên má in rõ năm ngón tay đỏ chót, tưởng chừng máu có thể bật ra bất cứ lúc nào. Cô lặng thinh ôm lấy mặt đau rát tê tái, không nói gì.
Mà bà Kim Ngọc vừa đánh Hạ Lâm xong, bộ dạng lúc quay qua xem con gái yêu đã
khác một trời một vực, từ hung dữ như La Sát trở thành mẹ hiền, xót lòng kiểm tra:
"Đâu mẹ xem nào, con có bị bỏng không, có đau nhiều không?" Bảo Thư lí nhí: "Dạ không, may là nước đã nguội bớt nên con không sao, mẹ đừng lo." Ba vị người lớn trong nhà nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm. May mà không sao, chứ
thân con gái mà bị phỏng nữa sau này ai muốn lấy. Cho dù chỉ là nước nguội thì tội
của Hạ Lâm cũng không thể bỏ qua được. Bà cụ Hoàng xót cháu nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, bấy giờ mới gõ cây gậy xuống
sàn nhà, uy nghiêm hỏi:
"Chuyện này là sao? Bảo Thư, con nói rõ ra xem nào." Hoàng Bảo Thư tỏ ra như được tiếp thêm sức mạnh, ái ngại nhìn Hạ Lâm một lát,
mới lí nhí kể lại. "Dạ... là chuyện chị Lâm thầm mến anh Cao Danh con chủ tịch Trần ạ" Mấy người lớn nhìn nhau kinh ngạc, họ không biết con nhóc này lại quen biết cậu Cao
Danh cơ đấy. Chắc là quen từ trước lúc cậu Cao Danh được nhà họ Trần đón về.
Bảo Thư vẫn tiếp tục: "Bà ơi, lúc đó con thật sự không biết chị Lâm thầm thương anh Danh đâu, nếu con biết, con sẽ không chen vào dù con biết con rất yêu anh ấy. Nhưng tại chị cứ giấu, không nói cho con biết chuyện, mà con thì lỡ yêu anh Danh ngay từ lần đầu gặp mặt rồi. Nên lúc anh Danh tỏ tình, con đã nhận lời. Sáng nay lúc anh Danh tới đón con đi chơi, chị Lâm thấy vậy liền tức giận mắng con cướp bạn trai của chị. Con nói con không có cướp, chị liền cầm ấm trà đổ vào người con."
Nói xong lại khóc rấm rứt.
Nhìn con nhỏ đổi trắng thay đen, Hạ Lâm ngán chả muốn nhìn. Đã cướp người yêu của cô rồi còn la làng, dựng chuyện. Nó không thấy mệt à? Bộ dạng này của Bảo Thư chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, ông Hoàng Tùng tức
giận đập bàn: "Hồ đồ! Tao không ngờ lòng dạ mày lại xấu xa vậy đấy. May mà em không sao đấy, bằng không tạo xé xác mày ra. Mày nghĩ với thân phận của mày xứng làm bạn gái cậu Danh sao mà muốn cướp với em. Cái vị trí đó chỉ có Bảo Thư mới hợp mà thôi, hơn nữa người cậu Danh thích là Bảo Thư, không phải mày. Mày bớt tơ tưởng đi."
Bà Kim Ngọc cũng lên tiếng mắng mỏ: "Lần này mày quá đáng lắm rồi đấy. Nhà họ Hoàng nhận nuôi mày lớn lên không phải để chờ ngày mày phản tác đầu nghe chưa. Nhà họ Trần là chỗ nào chứ, cỡ như mày làm gì có cửa bước vào đấy. Mày ngừng ngay cái giấc mộng ảo tưởng viển vông ấy
ngay cho tao. Đừng có mà tìm cách phá hoại tình cảm của em, tao mà biết mày giở
trò là biết tay tạo. Muốn bước vào nhà họ Trần phải là dòng máu chính thống như Bảo Thư mới có thể gả vào thôi... Ngoan ngoãn nghe lời, thì ba mẹ còn tìm cho mày mối
tốt gả vào, chứ không thì đi làm ăn mày con ạ".
Nói thôi còn chưa đủ, mẹ nuôi còn dùng sức dí thẳng ngón tay với cái móng dài vào trán cô, tưởng như nó sắp đậm sâu vào thái dương Hạ Lâm vậy.
Bảo Thư thấy vậy hả hê lắm, con nhỏ thích nhất chính là nhìn thấy đứa con hoang này bị hành hạ. Sướng muốn điên luôn ấy. Phen này thì xem mày còn muốn giành bạn trai với tạo không. Hai người giúp việc lâu năm, cô Thuỷ và chị Ý trong nhà thấy vậy cũng chẳng nỡ nhìn, thật thương cho cô Hạ Lâm quá đi. Chỉ có con nhỏ đi theo Bảo Thư là hả hê như chủ thôi.
Kèm theo đó là những lời răn đe cùng cảnh cáo các kiểu cứ ùn ùn bay vào tại Hà Lâm, so với bão lũ cấp mười còn đáng sợ hơn.
Cả ba người họ đều cảm thấy cô là một mối nguy hại cho việc phát triển tình cảm của đôi trai tài Trần Cao Danh và gái sắc Hoàng Bảo Thư. Răn đe thôi còn chưa đủ, bà
cụ Hoàng còn phạt Hạ Lâm nhịn đói ba bữa, nhất luôn cô trong phòng, không cho ra
ngoài trong vòng hai tuần tới.
Mà Hạ Lâm từ đầu tới cuối chẳng hé môi cãi lại nửa lời. Cô đã quá quen với cảnh này
rồi, ban đầu còn cảm thấy ấm ức chứ giờ chẳng còn cảm giác gì. Để mặc họ dạy bảo
một hồi sẽ xong thôi. Chứ mà cãi lại, hình phạt còn nặng hơn.
Vừa hay trong thời gian này cô cũng chẳng muốn ra ngoài, nhốt thì nhốt, đây cũng không phải lần đầu cô gặp tình cảnh này. Vả lại kỳ thi Đại học cũng đã kết thúc, cô chẳng có việc gì để ra ngoài cả.
Nói mới nhớ, nếu ba mẹ nuôi cô mà biết cô giầu họ thi vào trường bên Anh quốc thì
họ sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Hạ Lâm không muốn tưởng tượng ra cảnh tượng ấy chút nào.
Tính đến hôm nay, Hạ Lâm bị nhốt vừa tròn mười ngày. Mười ngày cách ly với thế giới
bên ngoài, mười ngày cô một mình tự gặm ngấm nỗi đau khi bị người yêu phản bội. Không có một ai hỏi han, không một ai chia sẻ, an ủi. Chỉ có sự cô đơn bầu bạn cùng.
Có chăng là lâu lâu có sự viếng thăm ác ý của Bảo Thư.