• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đóng sầm cửa phòng tắm lại, khi đã xác định giữ được khoảng cách với Đình Thiện, 

Hạ Lâm mới phát hiện tim mình đập mạnh bùm bụp. 

Mẹ ơi, doạ chết cô rồi. Thầy yêu cô? Không ngờ thật đấy. Vừa mới trở về, đã được tỏ tình. Lại còn là thầy dạy võ. Chuyện này thật vi diệu. Vi 

diệu tới mức, Hạ Lâm không dám ra ngoài đối mặt với người ta luôn. 

Đình Thiên ở ngoài căng thẳng không kém, hai bàn tay đặt trên đời nắm chặt lại, đầy 

khẩn trương. Cuối cùng hôm nay anh cũng nói ra được nỗi lòng của mình. 

Anh biết hôm nay dồn dập như vậy sẽ làm cô gái nhỏ hoảng sợ, có khi là chạy mất. Nhưng anh đã đợi mười hai năm rồi, giờ không muốn đợi thêm nữa. Nói ra được, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. 

Chỉ là... 

Liệu cô có đón nhận anh không? Hay sẽ từ chối? Suy nghĩ này khiến anh thấp thỏm không yên. 

Trước tới giờ, anh quyết định chuyện gì đều nắm chắc phần thắng. Duy chỉ có chuyện tình cảm này, anh thấy phần thắng thật mỏng manh. 

Nửa tiếng trôi qua, Hạ Lâm vẫn chưa đi ra. Đình Thiên bắt đầu sốt ruột, cô nhóc này không phải lại định trốn luôn trong đó đấy chứ? Đợi thêm một lúc, không thấy động tĩnh gì. Anh quyết định tới gõ cửa. "Hạ Lâm, xong chưa?" "Dạ... sắp sắp xong rồi." 

Còn đang rối rắm không biết phải làm sao, nghe thấy Đình Thiên gọi, Hạ Lâm giật thót, trả lời không được trôi chảy. 

Đình Thiên nhăn mày, cái gì mà sắp xong chứ, cô đã vào được nửa tiếng, thời gian này đủ để cô cạo sạch toàn thân rồi đấy. "Nhanh xuống ăn tối, tôi đói rồi." 

Giọng Đình Thiên đã lạnh đi vài phần, nghe qua đủ biết anh đang mất kiên nhẫn. Với cái tính này, Hạ Lâm biết, nếu cô còn không chịu ra, chắc chắn anh sẽ đạp cửa đi vào. Đằng nào cũng phải đối mặt, trốn được giây lát chứ đâu thể trốn tránh cả đời. Hít sâu một hơi, Hạ Lâm lấy tinh thần, tới mở cửa, bộ dạng như thể sắp ra chiến trường giết địch vậy. 

Nhìn người đang đứng trước cửa, Hạ Lâm lấy hết dũng khí, nghiêm túc hỏi: "Em hỏi thầy. Tại sao thầy lại yêu em?" "Yêu thì yêu thôi, cần gì phải có lí do. Đi ăn tối thôi." 

Anh đưa tay kéo Hạ Lâm đi nhanh ra cửa, sức của anh rất lớn, cô căn bản không chống lại được, bị kéo đi theo như một chú cún con. 

Đi được nửa đường, như nghĩ ra gì đó, Đình Thiên cong môi cười nhẹ, dừng bước, quay lại nhìn cô gái sau lưng, nói: "Nếu nhất thiết phải có một lí do, thì đó chính là..." Anh cầm bàn tay cô đặt lên ngực trái, trầm tĩnh nói: "Nơi này ngoài em ra, không thể chứa được bất kỳ bóng dáng cô gái nào! 

Hạ Lâm trợn mắt nhìn tay mình đang đặt trên ngực người ta, khắp người cô như có dòng điện chạy qua, tê liệt. Cô vội vàng rụt tay về, bối rối mặt đỏ như cà chua chín. Biến thái! Con người nghiêm túc chính trực của thầy đâu? Sao cô lại không biết, Dương Đình Thiên còn có mặt biến thái như vậy chứ? Đột nhiên cô thấy không hiểu con người của anh nữa rồi. Cô thấy hối hận khi đã hỏi anh câu đẩy quá. Hic, đây là tự đào hố chôn mình mà. Cũng may, sau đó Đình Thiên không bắt cô phải nói gì cả, cũng không làm ra hành động ám muội gì nữa. Chỉ là vẫn nắm tay cô đi tới phòng ăn thôi. 

Nhìn thấy bàn cơm, Hạ Lâm như vừa tìm được tấm bình phong che đi bộ dạng quẫn bách của mình. Vừa ngồi vào bàn là cô cứ cắm mặt vào chén mà ăn, không dám ngẩng đầu lên. 

Đình Thiên vừa gắp thức ăn cho cô, vừa thấy bất đắc dĩ. "Em không cần phải sợ như vậy, tôi sẽ không bắt em trả lời ngay. Khi nào suy nghĩ kỹ, hãy trả lời tôi." Hạ Lâm bấy giờ mới rời mắt khỏi chén cơm, cắn đũa hỏi: "Nếu em từ chối thì sao?" "Thì tôi sẽ tiếp tục theo đuổi tới khi nào em chấp nhận thì thôi." Hạ Lâm... Cứ coi như cô chưa nói gì đi! Cơ mà, như vậy cũng tốt. Ít ra cô còn có thời gian để nghĩ làm như thế nào từ chối mà không để người ta bị tổn thương, cũng không tổn thương tới quan hệ thầy trò của cô và anh. Bữa cơm cứ thế chầm chậm diễn ra. Tới cuối bữa, nhớ tới một chuyện, Hạ Lâm 

nghiêm túc hỏi: 

"Mấy năm nay, thầy vẫn đi làm nhiệm vụ mãi sao?" "Không. Tôi được bổ nhiệm làm Phó cục trưởng, thăng quân hàm Thiếu tướng, điều 

về làm ở tổng cục, không cần phải đi làm nhiệm vụ nhiều nữa. Chỉ khi nào có nhiệm vụ cấp bách, tôi mới đi" 

"Gào! Thầy lợi hại ghê" Hạ Lâm ngưỡng mộ nhìn anh, trong đầu đang tưởng tượng khi anh mặc quân phục mang quân hàm Thiếu tướng, nó oách cỡ nào. 

Được điều về tổng bộ cũng tốt, chứ thấy anh quanh năm đi làm nhiệm vụ, cô cũng thấy lo lắng lắm... Sau bữa tối, Hạ Lâm về nhà. Đình Thiên muốn đưa cô về, lại bị cô dứt khoát từ chối, đành thôi. 

Anh biết cô cần được yên tĩnh để suy nghĩ, lúc này anh không nên phá loạn tâm trí cô 

thêm.Hạt giống đã gieo xuống, bây giờ chỉ chờ ngày thu hoạch thôi. Mà cái đó... không phụ thuộc vào người gieo là anh. 

Thực tế, Hạ Lâm không về nhà. Cô chạy xe vòng vèo một hồi rồi dùng trước cổng công viên giải trí. 

Hôm nay trời mưa, lại vào buổi đêm, công viên đã vắng càng vắng hơn, không có nổi một bóng người mặc dù trời lúc này đã tạnh mưa. Cơn mưa chiều tối kéo theo không khí giảm xuống, ẩm thấp, lành lạnh. Hạ Lâm chọn một chiếc ghế đá riêng lẻ, ngồi xuống. Ánh đèn vàng bao trùm lấy không gian yên tĩnh, 

mặt cỏ ươn ướt. Những hạt mưa còn vương đầy trên những tán lá cây thi nhau rơi "tí tách" xuống mặt đất càng khiến nơi này tĩnh lặng hơn. 

Nhìn khóm tỉ muội còn ướt bên cạnh rung rinh theo cơn gió nhẹ, Hạ Lâm thở dài. Lần này là rắc rối lớn rồi đây. Những gì anh nói ở sân bay vào năm năm trước, cô vẫn còn nhớ. Khi đó cô cho rằng anh chỉ nhất thời nổi hứng thôi, đợi khi cô đi rồi lại không liên lạc, cô tin anh sẽ quên đi và tìm được một nửa kia của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK