Chiếc xe việt dã chạy một đoạn đường dài cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng không lớn lắm. Đây là nhà riêng của Đình Thiên, anh thích yên tĩnh nên không thuê người ở, chỉ thuê người dọn dẹp theo giờ.
Phong cách của ngôi nhà đơn giản nhẹ nhàng, lấy màu trắng sữa làm chủ đạo, không cầu kỳ hoa lệ, giống như con người của Đình Thiên vậy.
Ngay cạnh cổng có trồng một cây bằng lăng tím, sân nhà đều được trồng hoa, cây cảnh, còn có một bể cá rộng mười lăm mét vuông. Bên trong bể nuôi khá nhiều loại cá khác nhau.
Ngôi nhà này, Hạ Lâm đã đến rất nhiều lần, nó cũng là nơi cô tới học võ. Mọi ngóc ngách, từng cây cảnh ngọn cỏ, cô đều thuộc như lòng bàn tay, rõ không thể rõ hơn. Duy chỉ có phòng ngủ là chưa đặt chân tới.
Đình Thiên đưa cô lên lầu, mở cửa một căn phòng bên phía tay trái, đi vào. "Em sẽ ở phòng này, phòng đối diện là của tôi. Có gì cần cứ gọi." "Dạ, làm phiền thầy rồi." "Đừng khách sáo. Trong túi có mấy bộ đồ tôi mới mua, tắm đi rồi nghỉ ngơi. Tôi đi nấu cơm"
Trước khi đi, anh còn xoa đầu cô một cái. Định Thiên cũng không biết mình có sở thích này từ khi nào, chỉ biết từ sau khi quen Hạ Lâm, anh bắt đầu thích xoa đầu cô. Nhưng sở thích này cũng chỉ dành riêng cho cô nhóc vô tâm này mà thôi.
Còn Hạ Lâm, sau khi nghe anh nói, theo phản xạ "Dạ" một tiếng. Cho tới khi người ta khuất dạng rồi mới phát hiện ra lời nói có vấn đề. Vội vàng tới mở cái túi vải ra xem, bên trong toàn là đồ mới lại còn là hàng hiệu đắt tiền.
Hạ Lâm ngẩn tò te, khó hiểu. Dạo này thầy sao lại hào phóng một cách đột xuất vậy nhỉ?
Không phải trước đây rất keo kiệt sao. Hết tặng xe, lại mua đồ hiệu cho cô, còn cả mấy bộ. Lẽ nào thấy thoát kiếp FA rồi, cho nên tính tình cũng thay đổi theo?
Mặc dù đây là lần đầu Hạ Lâm ngủ ở nhà Đình Thiên, thể mà cô lại không thấy khó ngủ chút nào, vừa đặt mình xuống giường một lát là ngủ mất tiêu.
Sáng hôm sau vừa thức dậy xuống nhà, Hạ Lâm đã thấy ông thầy yêu quý của mình đang mặc tạp dề làm đồ ăn sáng. Hạ Lâm đơ luôn tại chỗ, quên cả lết đít.
Chà! Lần đầu cô thấy thầy lạnh lùng mặc tạp dề đấy, trông soái quá đi. Còn ngầu lòi hơn khi thấy mặc quân phục nữa ấy, ấm áp gì đâu. Giờ mà có điện thoại chụp một tấm thì tốt rồi, đáng tiếc là cô không có mang điện thoại.
Hạ Lâm còn đang chạp miệng tiếc hùi hụi, trên trán đã bị gõ một cái, đau nhe răng. Kèm theo là một giọng nói kiểu ra lệnh: "Qua ăn sáng đi, còn ngẩn ngơ cái gì"
"O!"
Hạ Lâm phồng má che trán đi qua bàn ngồi. Cho cô thu lại lời vừa nãy, thầy không
ấm áp tí nào.
Cơ mà đồ ăn sáng Đình Thiên làm rất ngon, có thể sánh ngang với đầu bếp nhà hàng cao cấp luôn. Bởi cái quy tắc khi ăn không được nói chuyện của Đình Thiên, bữa ăn cứ thể yên tĩnh đi qua.
"Thầy, lát nữa em muốn ra ngoài mua đồ". Hạ Lâm ăn xong mới lên tiếng. Cô còn cần mua ít đồ nữa cho chuyến đi nước ngoài. Mà ngày kia là cô bay rồi, giờ không mua là không kịp mất. "Tôi đi cùng em" "Hả?" Hạ Lâm nhăn nhó nhìn anh. Ai mượn thầy đi cùng chứ? Cô chỉ thông báo cho thầy biết thôi có được không? Đang muốn nói "không cần phải như thế đâu" lại bị ánh mắt nghiêm túc viết mấy chữ
"không cho phép từ chối" nuốt ngược trở lại.
Hạ Lâm đau khổ sửa lại thành: "Thế cũng được ạ" Trong lòng ảo não không thôi. Với vẻ ngoài đẹp hết phần con nhà người ta của Đình Thiên, ra ngoài không hút hết mắt gái mới lạ. Không khéo cô lại bị người ta nói, mình đi theo thầy chẳng khác nào "đỉa đeo chần hạc" mất thôi. Ôi cái đời! Thôi đành cam chịu số phận vậy!
Quả đúng như những gì Hạ Lâm nghĩ, cô và Đình Thiên vừa tới trung tâm thương mại
đã có vô số ánh mắt phái nữ nhìn anh chằm chằm, đủ các kiểu bình luận:
"Oa, anh chàng kia đẹp trai quá đi."
"Thật men-lỳ nha" "Má ơi, người gì mà đẹp dữ vậy. Cứ như ngôi sao nổi tiếng á" "Ui, ánh mắt của anh ấy kìa, hút hồn của tôi đi mất rồi." Thậm chí hai bà chị gái bán hàng vừa thấy anh bước vào lập tức bỏ qua cô gái nhỏ bé Hạ Lâm, bu lại gần Đình Thiên giới thiệu cực kỳ nhiệt tình: "Anh, anh mua gì ạ? Tiệm chúng em cái gì cũng có. Áo sơ mi, quần jean, đồ tây, vest, đồ ở nhà, đồ thể thao, áo khoác các kiểu có đủ ạ. Tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng, đảm bảo chất lượng không đâu tốt bằng." Hạ Lâm phục đến khô lời. Mấy chị à, nhầm người rồi. Em mới là người cần mua đồ này. Bị gái vây quanh nhiệt tình mời mọc là thế, Đình Thiên chẳng thấy lúng túng chút nào, vẻ mặt vẫn bình lặng như mặt hồ đóng băng. Anh nhìn Hạ Lâm, giải thích ngắn gọn: "Tôi không mua đồ, mà là cô ấy" Hai chị gái bán hàng nghệch mặt ra nhìn nhau, lại nhìn cô gái nhỏ xinh xắn đứng một bên bị mình bỏ quên. Xấu hổ đỏ cả mặt. Nhầm đối tượng rồi. Hoá ra soái ca đưa bạn gái đi mua đồ.
Không khí ngượng ngùng kéo dài được ba giây, đến giây thứ tư, sự chuyên nghiệp
của hai cô nhân viên đã trở lại. Nhanh như làn gió, vây quanh Hạ Lâm rối rít xin lỗi rồi
lại tiếp tục bài ca giới thiệu muôn thuở.