Đình Thiên thả xuống lòng bàn tay cô một chùm... chìa khóa. Học trò của anh, không
giỏi sao được.
"Ờ... đây là chìa khóa xe hơi mà." Hạ lâm kinh ngạc không thôi: "Đừng nói là thầy tặng
xe cho em nha." "Ừ, ra nước ngoài có xe riêng đi sẽ thuận tiện hơn." "Ôi thầy, thầy thật hào phóng quá đi. Nhưng mà, món quà này cũng đắt quá rồi." "Không muốn thì có thể trả lại" "Muốn, ai bảo em không muốn chứ." Hạ Lâm vội vàng giấu chìa ra sau lưng, ánh mắt nịnh nọt nhìn anh. Đây chính là chìa xe hiệu Ferrari đắt tiền hiếm có đấy, lại còn là hãng xe cô thích
nhất. Hiếm lắm mới được thầy tặng món quà có giá trị thật thế này, cô còn lâu mới
chế nó nhiều tiền.
Chứ như mấy năm trước, những món quà sinh nhật thầy tặng cô toàn là mang tính chất "phi vật thể" thôi. Năm đầu tiên, thầy tặng cô một bản nhạc piano. Năm thứ hai, thầy giúp cô đánh thắng Boss trong game SP18. Lần đó, cô vì nhiều lần không vượt cấp nổi, nhân lúc thầy trở về lập tức nhờ thầy đánh Boss hộ. Thầy không nói hai lời đã đồng ý. Sau đó, khi đánh Boss xong rồi, thầy chỉ vào chữ Bingo to đùng
trên màn hình, nói:
"Đây là quà sinh nhật tôi tặng em"
Năm thứ ba món quà còn có chút ý nghĩa, đó là một cái bánh kem to bằng... bàn
tay.
Năm thứ tư thầy lại trở về quá khứ, tặng có một bản nhạc piano qua video call. Thật
đặc biệt!
Năm thứ năm là một cái móc khoá đeo cặp hình... con hổ. Thầy cầm tinh con hổ mà
Năm thứ sáu, thầy tặng cho cô hẳn... một tấm hình thầy đang mặc quân phục, tay cầm khẩu súng qua messenger. Dáng vẻ rất khí thế, hiên ngang, cũng vô cùng soái. Nhìn thì đẹp trai thật đấy, nhưng dùng làm quà sinh nhật thì thật không thoả đáng.
Hạ Lâm gọi điện kháng cáo, Đình Thiên không những thấy có vấn đề gì, ngược lại còn
tỏ ra nghiêm túc nói:
"Hình của tôi là vô giá đấy, rất quý. Chưa một ai có vinh hạnh được tôi tặng cho đầu. Em nên giữ cho cẩn thận" Lúc đó Hạ Lâm ức chế vô cùng. Vô giá? Phải rồi, là không có giá trị nổi một hào nên
mới nói vô giá.
20
Sau nhiều lần nhận được những món quà kiểu như chơi khăm như vậy, Hạ Lâm cũng chẳng mong chờ quà cáp gì từ ông thầy vô nhân tính của mình nữa. Thậm chí lần trước sau khi nghe anh nói nếu cô đậu Oxford, sẽ tặng cô một món quà. Hạ Lâm cũng đã chuẩn bị tinh thần hết rồi. Không ngờ, món quà lần này lại đích thực là quà. Thầy cô đúng là luôn biết cách khiến người ta bất ngờ đến chết ngẹn mà. Coi như chiếc xe này dùng để an ủi tinh thần bị tổn thương suốt mấy năm nay bị anh đùa giỡn của cô đi. Còn bằng lái thì đợi qua Anh hãng thì cũng được. "Cám ơn thầy, thầy thật đáng yêu." "Em thích là được rồi." Ngừng một lát, anh lại hỏi:
"Khi em nào đi?"
"Bốn ngày nữa." "Đã làm xong thủ tục bay chưa?" "Đang làm, chắc giờ xong rồi."
Đình Thiên gật đầu, không hỏi gì nữa. Trong đầu đang tính tắt điện thoại thêm mấy ngày.
Ngày hôm sau Hạ Lâm được xuất viện, tất cả các khâu làm thủ tục xuất viện đều vẫn do Đình Thiên xoay sở.
Lúc đang dọn đồ, Hạ Lâm ngập ngừng nói:
"Thầy, thầy cho em tá túc nhà thầy mấy ngày được không?" Tới giờ cô vẫn chưa chấp nhận được chuyện mình bị bố mẹ nuôi bán cho người ta, mọi thứ trong cô vẫn rất loạn. Tạm thời cô không muốn trở về đó. Chờ khi cô bình tĩnh lại, cô sẽ về một chuyến. "Được, em muốn ở bao lâu cũng được."
Đình Thiên vừa bỏ túi thuốc của cô vào túi vừa nói. Kỳ thật, nếu cô không nói anh cũng định sẽ đưa cô về nhà mình.
Hạ Lâm vừa khoẻ lại, anh không muốn cô trở về cái hang sói đó để bị tra tấn tinh thần thêm. Cô chịu bao nhiêu năm nay là quá đủ rồi, giờ anh sẽ không đứng ngoài cuộc nhìn cô bị bọn họ hành hạ nữa đâu.
Chẳng qua à, cô sắp đi Anh rồi, muốn cô ở âu cũng không được. "Đi thôi!" Đình Thiên xách túi đồ lên, đi qua nắm lấy tay Hạ Lâm, đi ra khỏi phòng.
Hạ Lâm vẫn còn mải miết nghĩ ngợi, theo phản xạ mà vô thức bước theo anh, không hề nhận ra chuyện, tay mình đang bị nắm.