• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu con nói, ba mẹ sẽ đồng ý sao?" "Nếu mày có khả năng, sao chúng tao lại không đồng ý". "Sao cũng được." Hạ lẫm nhún vai, cô không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện dông dài này nữa: "Hôm nay con về là chỉ muốn thông báo cho mọi người biết thôi. Đến giờ con phải đi rồi" 

Hoàng Tùng giận không kém, đập bàn quát lớn: "Ai cho mày đi hả? Mày nghĩ cái nhà là chợ đấy phỏng? Muốn ở thì ở muốn đi thì đi? 

Đừng quên, mày sống thành người được tới ngày hôm nay là nhờ chúng tạo chăm 

bẵm từng chút từng chút cả đấy, không có chúng tao xác mày đã bị chó gặm đi lâu rồi. Giờ mày muốn ăn cháo đá bát hả?" "Vậy giờ ba mẹ muốn gì?" Hạ Lâm cảm thấy rất mệt mỏi. Như chỉ chờ có thế, mẹ Ngọc nhanh miệng tính toán: "Nếu mày đã hỏi thì tao cũng không ngại nói. Tính từ ngày tao nhặt mày về cho tới giờ, mày ngốn cũng không ít tiền của nhà họ Hoàng. Cộng thêm tiền lãi nữa, là sáu mươi tỉ. Chỉ cần mày trả được sáu mươi tỉ, mày có thể đi." "Sáu mươi tỉ?" Mẹ còn có thể tuyệt tình hơn không? Bà đã trắng trợn không chút lưu tình thì cô đây cũng không cần nhịn nữa. Nháy mắt, giọng của cô bỗng trở nên sắc bén vô cùng: "Mẹ nuôi à, mẹ đã quên mình đã bán con cho Triệu Thái Tú rồi sao. Cho dù con chưa bị thất thân thì cũng không thể thay đổi sự thật này đâu. Dù con có là món đồ quý như 

báu vật thì cũng chỉ có thể mua bản một lần thôi. Làm người đừng nên tham lam quá 

mẹ à... Giờ con đã là vật bị bán đi thì con muốn đi đâu là quyền của con, không còn liên quan gì tới nhà họ Hoàng nữa đâu." "Mày... mày.." Mẹ Ngọc bị Hạ Lâm nói đến suýt tăng huyết áp, chỉ tay mãi mà không nói được gì. Bà không ngờ miệng lưỡi của con ranh này lại sắc sảo đến thế. "Thế nhé, con đi đây." "Muốn đi, đâu dễ thế. Chúng mày đâu mau bắt nó lại cho ông." Lời Hoàng Tùng vừa dứt, từ ngoài cửa lập tức xuất hiện bốn tên vệ sĩ đô con. Cả bốn tên đi tới chặn đường Hạ Lâm, biểu cảm khoái chí. Nhưng bọn chúng chưa kịp đụng 

vào cô, đã thi nhau bị hạ đo ván, nằm đau quằn quại dưới đất. Hạ Lâm dẹp xong chướng ngại vật, thong dong bước đi mà không hề quay đầu lại. Nơi này, cô đã chết tâm triệt để. Vốn dĩ cô còn tính sau khi đi du học về, cô sẽ chăm 

sóc họ khi về già. Nhưng giờ, không cần nữa. 

Cả nhà họ Hoàng thấy vậy, kinh hãi đến bất động. Ai cũng không thể tin được, bốn 

tay vệ sĩ đai Đen đều bị một con nhóc hạ trong nháy mắt. 

Con ranh kia, nó học võ từ khi nào? Sao không ai biết? Cứ thế, dù không cam tâm nhưng họ đành phải trở mắt ra nhìn Hạ Lâm rời đi mà 

không thể làm gì. 

Cay cú nhất là, họ vẫn chưa nhận được một đồng nào từ vụ giao dịch với Triệu Thái Tủ cả. Theo hợp đồng, Triệu Thái Tú phải có được Hạ Lâm trước, ăn xong mới chịu ký hợp đồng. Ai mà ngờ, giữa đường công ty Huy Phúc lại xảy ra chuyện, cả Triệu Thái Tú cũng không biết vì sao lại trong đêm hôm đấy bị người ta lột hết quần áo treo ngoài ban công. Từ sau khi xảy ra chuyện kinh khủng đầy, Triệu Thái Tú chẳng biết trốn nơi nào, muốn tìm gặp hắn còn khó hơn mò kim đáy để. Chứ đừng nói là đòi tiền. 

Vụ làm ăn này, bọn họ lỗ nặng rồi. 

Sân bay tấp nập người qua lại, Hạ Lâm tay không vui vẻ đi đằng sau người đàn ông cao gần mét chín đang kéo đồng hành lý của cô đi về phía trước. 

Nhìn bóng lưng rộng lớn mang đến cho người khác cảm giác ấm áp an toàn của anh, niềm vui nho nhỏ cứ thế lan toả trong người Hạ Lâm. Cô cứ nghĩ lần này sẽ phải một mình ra sân bay, không người tiễn đưa cơ. May mà cô còn có một ông thầy đặc biệt, không thì nhìn người ta được người thân vây quanh dặn dò, bịn rịn đưa tiễn, cô sẽ tủi 

thân chết mất. 

"Em ngồi đây đợi đi, tôi đi làm thủ tục" Đình Thiên kéo cô xuống ghế chờ ngồi rồi quay đi, đến quầy làm thủ tục. Hạ Lâm bị hành động của anh làm cho đơ ra, lát sau phản ứng lại, vành mắt đã đỏ hoe roi. 

Sao nay thầy lại tâm lý thể chứ, không chỉ ra tiễn cô, còn thay cô đi xếp hàng làm thủ tục. Lẽ nào thấy cô sắp đi rồi nên lương tâm ngủ quên nhiều năm trỗi dậy, muốn bù đắp cho những lần thầy nghiêm khắc dạy dỗ cô? 

Tính ra thì ngoại trừ cái tính nghiêm khắc khi làm việc với tính tình lạnh lùng đã ăn sâu vào trong máu ra thì thấy cũng được coi là mẫu người đàn ông tốt đáng để làm chồng nha. Sau này cô gái nào mà lấy được thầy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. 

Nhìn bóng dáng thầy lẫn giữa đám đông, Hạ Lâm lau nhẹ khoé mi. Thế mà cô và thầy đã biết nhau được bảy năm rồi cơ đấy, thời gian trôi nhanh quá. 

Cũng phải, hồi mới biết Đình Thiên, cô mới chỉ là một cô nhóc học lớp năm. Mà giờ, cô sắp vào Đại học rồi. Còn thầy, hồi đó cũng mới chỉ là học viên năm hai trường Sĩ Quan, giờ thì đã lên cấp Đại tá rồi đấy. 

Thời gian, vốn không đợi ai bao giờ. Nếu ta không biết nắm bắt, mọi thứ đều sẽ vụt mất. Cô bỗng phát hiện, bao nhiêu năm qua, thứ duy nhất có ý nghĩa mà cô không để vụt mất, chính là thầy. 

Nếu không có Đình Thiên, cô không thể tưởng tượng nổi, những ngày tháng sau đó mình sẽ tiếp tục chống chọi thế nào khi suốt ngày bị đám bạn trong trường bắt nạt mà không có một ai chịu giúp đỡ nữa. 

"Hạ Lâm"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK