Tân Hoành ở trong lòng anh, mặt cô dán vào ngực anh, Dịch Tân có thể tinh tường cảm nhận được cô khẽ run. . . Đến khi, đến khi thi thể Hạ Tiểu Đông ngã vào trên ghế, âm thanh va chạm nặng nề. Cả người cô lập tức run lên, đột nhiên hít vào. Anh bỗng nhiên cảm thấy lạnh – rốt cuộc anh, rốt cuộc vẫn giết người ở trước mặt cô, hai năm uy hiếp, rốt cuộc, rốt cuộc tự đem chính bản thân bày ra trước mặt cô rồi. Tân Hoành, có phải em cảm thấy, anh là ma quỷ phải không? Đạn xoẹt qua bên tai, khoảng cách trong gang tấc cướp đi tính mạng – chẳng qua chỉ là bị thương, ngón tay hơi cong mà thôi. Anh chậm rãi buông cô ra, chỉ là tay anh, trong lúc giết người đều có thể kiên định như thế, lúc này lại run nhè nhẹ. Nhiệt độ cơ thể anh dần dần rời xa cô, Tân Hoành đột nhiên trợn tròn mắt, ngồi thẳng, ngoài dự kiến của anh, cô lại bắt lấy tay anh. Âm thanh tay hai người chạm nhau tại nơi an tinh chết chóc này trở nên tươi sang, Dịch Tân không thể tin nhìn cô, lại chỉ thấy trong mắt cô không áp chế nổi khủng hoảng, cầm tay anh cũng run rẩy, lại vẫn cương quyết đẩy anh ra ngoài, “Đi mau! Rời khỏi nơi này!”
Anh nhận ra được cô đang cực kỳ sợ hãi. Trong hai năm, anh vô số lần hù dọa cô, cũng không có sợ hãi như vậy. Đúng vậy, trong quá khứ, chẳng qua chỉ nói hù cô một chút, nói một chút, làm sao lại có máu bắn lên mặt được? Cô sợ hãi, nhưng cũng không buông khẩu súng trong tay anh ra, “Đưa súng cho em!”
Anh nhanh chóng thu tay, không đưa, chỉ nhìn cô không ngừng bối rối, nhìn cô bị bối rối hành hạ. Cô tức giận, ngẩng đầu hét lên với anh, “Đưa súng đây cho em, sau đó cút đi cho em! Chuyện ở đây không liên quan tới anh, anh chưa từng đến đây!”
Có thể là do trong lòng vốn sợ hãi, cũng có thể là có thêm chút ủy khuất, cô gào thét, mà lại không tự chủ được khóc lên, dần dần không khống chế được cảm xúc, cô kéo tay anh, khóc thét lôi kéo, “Anh đi đi! Xin anh đó có được không! Hạ Tiểu Đông đáng chết, không liên quan tới anh, hắn không xứng để anh đền mạng!”
Thời điểm cô nói đến đền mạng, lại càng khóc to hơn, giống như sợ hãi cực lớn trong lòng trào ra, làm thế nào cũng không dừng lại được, nhưng sợ hãi như thế, thật sự dọa cô sợ đến mức quân lính tan rã. Anh không nói gì, chỉ đưa tay, dùng lực bế cô vào trong lòng. Vẻ mặt anh thống khổ, nhưng trong mắt lại có vui mừng. . . Dịch Tân, uổng công ngươi tự nhận một đời lừng lẫy, tại sao lại cho rằng trong lòng cô không có ngươi? Không có người, lại đẩy người ra, một mình xuống Địa Ngục sao? – Cho dù chuyện kia đối với anh không tính là gì, nhưng với cô, đó thật sự là địa ngục, vạn khiếp không tha! Cảm xúc của cô cực kỳ kích động, nhưng anh chỉ cúi người nói bên tai cô, “Ngoan, đừng khóc, chúng ta về nhà, không có việc gì, anh bảo đảm.”
Cô hung hăng lắc đầu, đáng thương tội nghiệp mà nhìn anh, không phải cô không tin anh, chỉ là không thể tin được anh, không dám tùy tiện lấy tính mạng của anh để tin tưởng. Nhưng giống như là đáp lại lời anh nói, trên đường cái vắng vẻ đột nhiên có xe chạy tới.
Chương 38: Về Nhà 2
Tiếng động cơ xe chạy lại từ xa làm cho con đường hoang vu này trở lên vụt sang, Tân Hoành chỉ cảm thấy tim đập mạnh, xoay người, sợ hãi, mà không tự chủ được nhìn chằm chằm chiếc xe từ xa ở phía sau.
Cô không dám hô hấp, sợ chỉ cần hít thở tim cũng sẽ nhảy ra.
Dịch Tân lại cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh mà cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô, mày nhíu sâu lại – cô chỉ mặc một bộ lễ phục bằng tơ mỏng, đã vào đông rồi. .
Nhẹ nhàng nâng tay cô, cúi đầu xem vết thương của cô, may mà miệng vết thương không sâu, máu đã ngừng chảy. Tiện lấy khăn tay ra, gấp lại, che lại vết thương trên cổ cô vẫn đang chảy máu.
Xe chạy tới gần, không chạy qua bọn họ, cứ đứng trước mặt họ như vậy.
Giống như tại họa nhanh chóng giáng xuống, Tân Hoành thống khổ mà nhắm mắt lại.
“Đừng sợ, là Nguyên Thâm.”
Lời anh vừa nói xong, Nguyên Thâm xuất hiện trước mặt cô.
Tân Hoành cuối cùng cũng dám hô hấp, nhịn không được, rơi nước mặt – cứ nghĩ lại mà sợ, sợ lúc này nếu không phải là Nguyên Thâm, mà là. . . cảnh sát . . .
Dịch Tân chỉ nhàn nhạt nhìn Nguyên Thâm, “Xử lý tốt nơi này, tôi đưa Tân Hoành tới bệnh viện.”
Nguyên Thâm nhìn qua hiện trường, suy nghĩ một lát, cung kính gật đầu.
Lúc này, Dịch Tân mới kéo Tân Hoành tiến về phía Bentley phía trước.
Tân Hoành lại chần chừ, không bước chân, ánh mắt không rời đi, nhìn chằm chằm hai người bị trọng thương ngồi phía trước xe tải, hai người nằm úp sấp kia, nhìn qua nửa cửa sổ, đối diện với ánh mắt cô.
Ánh mắt chạm nhau, cả hai trong lòng đều sợ hãi.
Tân Hoành biết, hai người kia đã thấy toàn bộ quá trình, nhưng vẫn không lên tiếng. Cô sợ bọn họ chỉ giả chết để lừa cô, chờ cô đi, bọn họ sẽ báo cảnh sát.
Nhịn không được nắm chặt tay Dịch Tân.
Dịch Tân nhìn theo ánh mắt cô, thoáng nhìn qua, chợt cười, vuốt ve cánh tay của cô, trấn an nói, “Yên tâm, nơi này đã có bọn Nguyên Thâm xử lý, bây giờ chúng ta tới bệnh viện.”
Tân Hoành không dám tin nhìn anh.