Tân Hoành: “ . . . . .”
Đại thiếu gia, rốt cuộc anh xuống trái đất làm cái gì vậy?
Tân Hoành giật giật khóe môi: “Em nói anh nghe, đây là siêu thị, bản chất của việc đi siêu thị mua đồ là nhất định phải dũng mãnh không sợ chen lấn, thẳng tiến về phía đám đông mà xông vào bên trong.”
Dịch Tân: “. . . . . .”
Mệt mỏi.
Tân Hoành lắc đầu một cái, nắm tay anh xoay người định đi.
Tay anh lại dùng lực lôi cô lại: “Tân Hoành.”
Tân Hoành quay đầu, không hiểu nhìn anh: “Gì vậy?”
Anh nhìn cô: “Thật là ngu ngốc.”
Tân Hoành khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt, cố gắng trừng lớn hai mắt, bây giờ cô hoàn toàn không hiểu gì nữa rồi.
Hôm nay mọi người đều bị làm sao vậy? Rõ ràng anh còn chưa đi siêu thị bao giờ, thế mà giờ còn có thể lên mặt nói cô đần sao!
Thế nhưng mặt anh vẫn không chút thay đổi, lại không nhanh không chậm phun ra một câu: “Ngốc hết biết, đòi em một chút vui vẻ còn không hiểu à?”
Trong nháy mắt, Tân Hoành cứng đờ cả người.
Dịch Tân . . . Anh đòi vui vẻ với cô ở đây?
Đúng vậy, đời này anh còn chưa từng đến siêu thị mua đồ ăn bao giờ. Lần đầu tiên Dịch đại thiếu gia đến chỗ này, người người chen nhau, chẳng lẽ còn có thể mua hai cây rau mang về nhà?
Thoáng chốc nội tâm của cô đã mềm nhũn, da đầu cũng gai gai, Tân Hoành nhìn vào mắt anh, cười gượng gạo dùng ánh mắt thăm dò.
Dịch Tân cũng nhìn cô, nhướng một bên lông mày, ánh mắt mang theo vẻ bá đạo và phách lối. Ý tứ rõ ràng muốn nói: “Thừa nhận em ngu ngốc?”
Đột nhiên Tân Hoành lại nhón chân lên, nghiêng người về phía anh.
Dù thần kinh và phản ứng của Dịch Tân rất nhạy bén, anh cũng không ngờ người có tính tình luôn kín kẽ như Tân Hoành lại có hành động to gan lớn mật như vậy ở giữa nơi đông người này.
Bỗng nhiên, một đôi môi mềm mại đặt lên môi anh, trong nháy mắt hương thơm quen thuộc và cảm giác mềm mại làm cho anh không thể nhúc nhích, chỉ muốn ngay lập tức muốn cô, khảm cô sâu hơn vào trong lồng ngực.
Vậy mà động tác của anh vẫn bị chậm hơn một khắc, ngay trước đó Tân Hoành đã nhanh chóng nhảy ra, đứng xa xa cười với anh: “Chúng ta đi mua thức ăn thôi.”
Anh bắt hụt, cũng chỉ cười cười, nhưng nụ cười tà ác làm lòng Tân Hoành cũng run lên.
Ngay sau đó, thân thể cô bị một sức lực lớn túm lấy, thậm chí cô còn không nhìn thấy rõ động tác của anh, đã rơi vào trong ngực anh rồi, bàn tay to lớn của anh gắt gao dùng sức giam cầm hông cô, sau đó thân thể cô cũng không tránh khỏi việc kề sát vào anh. Cơ thể dưới lớp quần áo của anh cứng rắn với làn da nóng rực.
Cô thoáng sững người kinh ngạc, càng khiến động tác của anh không bị hạn chế chút nào.
Bóng anh kề sát vào cô, cô khẩn trương giơ tay muốn ngăn cản anh nhưng giữa chừng lại bị tay anh bắt được, nắm lấy kéo sang một bên.
Rốt cuộc cô cũng hối hận rồi, giờ mới sâu sắc hiểu được đạo lý “Không thể trêu chọc vào cầm thú” thì cũng đã muộn rồi.
Cô đành nhận thua, vội vàng cầu khẩn anh: “Đừng, ở đây là nơi công cộng.”
Mặt anh đã bắt đầu cúi xuống, tiến tới gần sát mặt cô, cả bóng dáng yêu kiều rơi vào đáy mắt, thấy mặt cô đã bị nhuộm đỏ, không biết vì gấp gáp hay do ngượng ngùng. Cuối cùng anh cũng dừng lại, không tiếp tục tiến lại gần nữa, nhưng cũng không lùi lại hay buông cô ra. Vẫn giữ khoảng cách gần như vậy, trầm giọng hỏi cô: “Sao lại hôn anh?”
Lúc này nhịp tim của Tân Hoành đã tăng gia tốc chạy rất nhanh, chính cô cũng không biết là bởi vì anh ở gần như vậy hay do lo lắng vì hoàn cảnh xung quanh.
Cô cẩn thận nhìn sang đường đi bên cạnh, khu đồ điện thường ít khách, chỗ này lại ở mãi sâu bên trong, ngay cả một người cũng không có, càng không hiểu hơn nữa là ngay cả một nhân viên hướng dẫn khách cũng không có nốt.
Cô thật may mắn, ở đây chỉ có hai người bọn họ.
Vẫn không dám buông lỏng, dù sao nơi này vẫn là siêu thị, bất cứ một giây kế tiếp nào cũng có thể có người xuất hiện.
Cô vội nói: “Anh mau buông em ra đã, chú ý xung quanh một chút!”
Anh dùng ánh mắt gian tà nhìn cô: “Em trả lời anh trước. À, nhớ cho anh một đáp án làm anh hài lòng. Nếu không . . . Em tự hiểu.”
Tân Hoành vừa giận vừa cuống, chậm chạp không nói gì.
Thế mà anh lại quyến rũ cười một tiếng: “Hửm, không vội à? Nếu đã không vội, thì để anh hôn trước một chút.”
Lời vừa dứt, anh đã làm bộ cúi đầu xuống.
Cô khẩn trương: “Đừng, em nói, em nói.”
Anh dừng lại, dùng ánh mắt yêu nghiệt theo dõi cô.
Trong lòng cô luống cuống: “Bởi vì . . . Bởi vì, anh muốn vui vẻ, cho nên em mới hôn anh.”
Anh không hài lòng: “Còn gì nữa không?”
Ý tứ câu kia rõ ràng là, chỉ có vậy mà muốn xong với anh à?
Cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống: “Còn có, thực ra là em muốn hôn anh.”
Mắt anh nheo lại ngậm ý cười: “Tại sao?”
Trong lòng cô khẽ run một cái, ngước mắt nhìn anh: “Trở về rồi em nói cho anh biết được không?”
Anh nhìn cô một cái sâu sắc, thấy gương mặt cô ửng đỏ, con ngươi trong trẻo lại mang vẻ kiên định, tim anh như bị một chiếc lông vũ cọ nhẹ một cái, sau đó anh nghe thấy giọng nói của mình vang lên: “Được.”
Điều này cũng làm Tân Hoành kinh ngạc một phen, chớp mắt mở lớn, ánh mắt sững sờ.
Dễ nói chuyện như vậy sao? Cô còn chưa nói gì cho anh biết mà!
Anh lại chỉ cười khẽ, cúi đầu dán vào bên tai cô cắn nhẹ một cái, nhả từng chữ: “Nhớ, về nhà cũng làm cho anh hài lòng. . . Hửm?”
Khi cô còn bị hơi thở nóng ấm của anh làm cho cả người mềm nhũn, anh đã buông cô ra rồi.
Cô cuống cuồng lui lại hai bước, cẩn thận nhìn quanh một cái. Cũng may, vẫn chưa có người nào đi tới chỗ này.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ anh lại rất ôn nhu mà nói: “Có người, nhưng vừa nhìn thấy chúng ta như vậy nên rất thức thời đi ra ngoài rồi.”
Trong nháy mắt, nội tâm Tân Hoành hoàn toàn sụp đổ. Trong đầu chỉ còn lại bốn chữ lớn chiếm cứ —— đồi phong bại tục*!
*đồi phong bại tục: Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục dân tộc và gia phong lễ giáo. – TranGemy DĐLQĐ.
Cái tên cầm thú này, chơi trò mập mờ với cô ở nơi công cộng, thật đúng là đồi phong bại tục!
Đồi phong bại tục. . . Còn kéo cả cô xuống bùn. . .
Tân Hoành gắt gao nhìn tên cầm thú nào đó, bi phẫn cùng cực.
Còn tên cầm thú lại nhìn cô, cười đến là hả hê.
Lúc này, bên tai chợt vang lên một giọng nói xa lạ, dọa Tân Hoành sợ đến giật bắn lên.
“Cháu gái, xin hỏi nhờ một chút, quầy tính tiền ở đâu vậy?”
Trái tim giật mạnh một cái, phục hồi lại tinh thầm mới phát hiện hiện giờ khoảng các của hai người rất an toàn, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn xã hội, lúc này Tân Hoành mới dám thở phào một cái nhẹ nhõm.
Quay đầu lại, nhìn về phía có tiếng nói mới thấy một đôi vợ chồng già.
Thật ra thì có lẽ tuổi của họ cũng không phải quá cao, ít nhất tóc cũng chưa trắng hết, chỉ là quan sát vẻ ngoài, da hai người đã có rất nhiều nếp nhăn, có lẽ là kết quả của nhiều năm lao động chân tay khổ cực để lại.
Lúc này, người chồng đang đẩy cái xe nhỏ, bên trong để ngổn ngang vài bộ đồ ngủ, vài đôi dép. Người vợ thì đứng cạnh ông, cười hỏi Tân Hoành.
Chương 238: Không Thể Trêu Chọc Vào Cầm Thú! (2)
Tân Hoành suy nghĩ một chút, cô nhớ ở siêu thị này có quầy thu tiền ở lầu một, nhìn quanh một lát liếc thấy bảng chỉ đường, đang muốn chỉ cho họ thì người đàn ông bên cạnh đã miễn cưỡng lên tiếng: “Tự xem bảng hiệu chỉ đường kìa.”
Đôi vợ chồng nghe thấy vậy thì trên mặt đỏ bừng lên. Người phụ nữ nhìn Tân Hoành, lại lúng túng nói: “Chúng tôi quen sống ở địa phương nhỏ, đây là lần đầu tiên tới một siêu thị lớn như vậy, không ngờ trong siêu thị còn có bảng chỉ đường nữa.”
Tân Hoành nghe thế, ngược lại cảm thấy rất có lỗi, cánh tay dừng sức đẩy vai người đàn ông bên cạnh, tỏ vẻ cáo lỗi, mỉm cười với người phụ nữ: “Đừng nghe lời anh ấy, tới tận bây giờ cháu cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái bảng chỉ đường nào cả. Cô à, cô nhìn xem nơi nào có nhiều người xếp thành hàng dài ngay ngắn chờ đợi thì nơi đó chính là quầy thu tiền.”
Tân Hoành chỉ ngón tay về phía trước: “Đi về bên kia là tới.”
Tân Hoành chỉ đường cho bà, nhưng người phụ nữ cũng không có nhìn sang, ngược lại vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, cười đến là… rất vui vẻ, rất… kỳ lạ.
Không chỉ người phụ nữ, ngay cả chồng của bà cũng đang ngó Tân Hoành.
Trong lòng Tân Hoành hơi kinh ngạc khó hiểu.
Bàn tay đặt ngang hông cô bỗng dùng lực, bị người đàn ông bên cạnh ôm mạnh lấy, không nói lời nào đã kéo cô đi.
Động tác cường bạo, Tân Hoành hiểu Dịch Tân không có kiên nhẫn, lúc này nhất định cảm thấy rất phiền. Chính cô còn cảm thấy hai người trước mặt rất kỳ quái, nên mỉm cười coi như tạm biệt rồi ngoan ngoãn đi theo bước chân anh.
Vậy mà người phụ nữ kia lại chầm chậm chạy theo gọi cô lại: “Cháu gái, chờ một chút.”
Bên hông lại bị nắm chặt hơn chút nữa.
Tân Hoành biết, còn tiếp tục dây dưa nữa,anh nhất định sẽ tức giận, nhưng lại không tiện giả bộ như không nghe thấy… Nên cô nhẹ nhàng lôi kéo Dịch Tân lại, anh hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn dừng bước.
Tân Hoành quay đầu, người phụ nữ đuổi theo đến trước mặt cô, cười ngượng ngùng: “Cháu xem, cô chú còn chưa nói được một tiếng cảm ơn với cháu.”
Tân Hoành khẽ mỉm cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần cảm ơn.”
Nói xong cô muốn rời đi.
Người phụ nữ nọ lại cảm khái: “Cháu gái này tính tình thật tốt, ba mẹ cháu chắc chắn là người biết dạy dỗ.”
Tân Hoành nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến.
Trong suốt quá trình trưởng thành của cô, cho tới bây giờ vai trò của nhân vật mang tên Tân Hạo chỉ có vô tình chèn ép, còn Du Tiểu Nghi… thì đã qua đời nhiều năm nay rồi. Người chân chính dạy dỗ cô trưởng thành, lại là Du Thận Khanh.
Lúc này, nghe thấy một người đi đường xa lạ nói với cô về cha mẹ, trong lòng không nhịn được cảm thấy buồn bực.
Bên cạnh cô, ánh mắt Dịch Tân cũng đã trầm xuống, lành lạnh liếc người phụ nữ kia một cái.
Chỉ với một ánh mắt đã ngay lập tức làm đối phương im bặt, cơ thể khẽ run run lên.
Dịch Tân cười lạnh, lúc này mới nhìn Tân Hành, nhàn nhạt nói: “Chúng ta về nhà thôi, bao nhiêu hăng hái cũng bị làm mất hứng hết rồi.”
Mặc dù giọng nói anh lạnh lùng oán trạch nhưng ánh mắt lại tràn đầy ôn nhu.
Tân Hoành bị lời nói của anh nhắc nhở, vội vàng hoàn hồn nhìn về phía anh, hơi cáu nói: “Không phải nói muốn đòi vui vẻ sao? Ngay cả một chút kiên nhẫn cũng không có.”
Dịch Tân nhíu mày, ánh mắt chớp một cái nheo nheo lại đầy tà ý, cúi người, giọng khàn khàn nói bên tai cô: “Lúc anh đang cực kì kiên nhẫn, là ai nói không chịu trước đây?”
Trong nháy mắt, tai Tân Hoành đỏ lên.
Nói năng không chút ý tứ, cũng không nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút… Bây giờ, bên cạnh còn đang có người đấy… Cũng không biết hai vợ chồng kia có nghe thấy không.
Trong lòng Tân Hoành vừa thẹn vừa giận, trên mặt đã nóng bừng cũng không dám nghiêng đầu nhìn lung tung, vội vàng kéo Dịch Tân chạy như trốn nợ.
Dịch Tân cười híp mắt, chỉ đi theo cô, tâm tình thật tốt.
Để lại người phụ nữ ngơ ngác vẫn đứng tại chỗ, còn chưa nói hết lời nịnh nọt khen ba mẹ cô biết dạy dỗ con cái…
Mặc dù ngoài miệng Dịch Tân nói không còn hăng hái nữa rồi, nhưng kể từ khi bỏ hai người sát phong cảnh kia lại, Tân Hoành ngọt giọng dỗ dành mấy câu, trên môi anh đã nở nụ cười vui vẻ, không nhìn ra chút nào là không có hăng hái.
Nhưng dù sao cũng là đại thiếu gia, khi hai người mua đồ ăn xong đi ra quầy thu ngân tính tiền, bản tính đại thiếu gia lại lộ ra toàn bộ, lông mày nhíu chặt hận đến cắn răng, trái tim nhỏ bé của Tân Hoành bị dọa cho run rẩy, chỉ sợ anh nhất thời không khống chế được sẽ làm ra chuyện gì phiền toái với mọi người xung quanh.
Phải nói là, hàng người chờ thanh toán rất dài, chắc phải chờ đợi rất lâu nữa.
Mà Tân Hoành ngoài chờ đợi ra còn đang rất thấp thỏm. Rốt cuộc cũng đợi được đến lượt bọn họ thanh toán, Tân Hoành không nói hai lời đã cầm tiền lẻ, rồi “Vèo” một cái lao lên với tốc độ ánh sáng đưa tiền ra, thu ngân Viên Đô kinh ngạc trợn tròn mắt, ngược lại động tác còn chậm mất nửa nhịp.
Tân Hoành ngượng ngùng cười một cái, lúc này mới có tâm tư mà nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người nọ đang móc thẻ hắc kim* trong ví ra, bàn tay hoàn mỹ dừng lại trong không khí, nhíu mày nhìn cô.
*Thẻ hắc kim: Vua của các loại thẻ, trên cả thẻ bạch kim, quy định mở thẻ tùy theo từng ngân hàng, nhưng có thể hiểu những người sở hữu loại thẻ này là những người giàu có và quyền lực nhất trong những người giàu có và quyền lực. – TranGemy DĐLQĐ
Lúc này, nhân viên thu ngân mới đưa hóa đơn, Tân Hoành vội ôm túi đồ ăn rồi khoác lấy tay anh đi ra ngoài.
Ra khỏi biển người chen chúc trong siêu thị, ngồi lên xe rồi Tân Hoành mới có thể thở phào nhẹ nhõm. An toàn rồi.
Lúc này anh lại chậm rãi nói một câu: “Không chịu dùng tiền của anh, hửm?”
Giọng nói rất dịu dàng, rất đa tình, đa tình tới nỗi làm Tân Hoành giật nảy mình một cái. Nói giỡn mặt hả, cô lấy đâu ra gan chó dám không cần tiền của đại thiếu gia anh chứ?
Thần kinh căng thẳng, Tân Hoành không dám chậm trễ chút nào: “Làm sao có thể chứ? Cả người anh còn đều là của em, sao em có thể không cần được chứ? Chỉ là em nhìn anh có vẻ không còn kiên nhẫn nữa, nên cảm thấy dùng tiền lẻ có thể nhanh chóng ra ngoài hơn một chút.”
Lời này của Tân Hoành nói với vẻ nửa trách cứ nửa dỗ dành.
Sắc mặt Dịch Tân hòa hoãn không ít, nhìn Tân Hoành, vốn là con ngươi trong trẻo nhuốm thêm vẻ mị hoặc: “Ừ, thật là đúng, trên người anh cũng không còn chỗ nào là em chưa từng dùng qua…”
Nói xong, anh đã muốn dùng hành động chứng minh.
Lòng Tân Hoành lại gấp gáp lên một hồi. Cô nhìn Dịch Tân thật lâu, bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười: “Đại thiếu gia, anh có thể không cần mỗi câu nói lại liên tưởng đến chuyện này được không? Chúng ta đang ra ngoài mua thức ăn đó, không phải đang đi hưởng tuần trăng mật đâu!”
Dịch Tân nghe vậy, bỗng thu lại vẻ ngoài tươi cười, nghiêm túc gọi: “Tân Hoành.”
Tân Hoành thấy dáng vẻ thay đổi trong nháy mắt của anh thì thần kinh cũng căng lên: “Cái gì?”
“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”
Tân Hoành: “. . . . . .”