“Nếu như tâm hồn cô không có ở đây, cũng không cần miễn cưỡng nữa.”
Tân Hoành gật đầu một cái, rồi hướng lão Tôn nói: “Thật xin lỗi.”
Lão Tôn thở dài nói, “Về nhà nghỉ ngơi một chút đi, đem chính mình suy nghĩ rõ ràng, muốn dựa vào công việc dời đi cái gì, cuối cùng chỉ biết sai lầm.”
Tân Hoành nhỏ giọng trả lời một câu, “Ừ.” *
Đi tới trên đường cái, bây giờ còn sớm, cách giờ ăn cơm trưa quá sớm. Cô đang định ở trên đường hoảng đãng.
Đã từng nghĩ rời đi anh, cơn ác mộng của cô sẽ tản đi, chỉ là, kể từ khi rời đi anh, cô trở lại phòng bà ngoại để lại, lại càng suy nghĩ nhiều, nghĩ đến so với ở bên người anh còn nhiều hơn. Cơ hồ không có cách nào sống được, cô đúng là muốn dựa vào công việc dời đi, giúp cô thích ứng đoạn ngày này. Cô nghĩ, qua một đoạn thời gian này, tất cả đều sẽ tốt.
Cho nên gọi điện thoại cho lão Tôn, để cho hắn mau chóng giúp cô an bài công việc. Đây là công việc đầu tiên của cô sau khi rời khỏi anh.
Ha ha, phiên dịch? Kết quả lại thành thuật lại.
Lúc này cô mới nghĩ đến, lúc ấy người nên ở chỗ này. . .
A, thật là mất hết cả mặt mũi rồi. Không trách được mặt lão Tôn đen như vậy.
Nhưng là, không làm việc, có thể làm cái gì?
Lúc này cô mới phát hiện, ngay cả bạn để có thể gọi ra cùng nhau đi dạo phố lêu lổng cũng không có. Cùng với anh, ở Tân gia là Âm Ảnh, trừ Trầm Ngôn, cô không có bằng hữu.
Sau khi ở cùng anh, cuộc sống của cô đều là chuyển quanh anh, bằng hữu chỉ có Điền Tĩnh, Tang Nhuế.
Lúc này, không thể tìm Tang Nhuế rồi.
Điền Tĩnh? Cũng không muốn.
Cô đi tới một tiệm bán báo, ánh mắt ở trên tờ báo chằng chịt cùng tạp chí lướt một vòng, không biết nên mua cái gì. Có chút mờ mịt, mấy ngày này, cả người cô vẫn luôn là loại trạng thái này.
“Cô gái, muốn tìm công việc?”
Tìm việc làm? Tân Hoành suy nghĩ một chút, có lẽ hiện tại trong lòng cô đang không yên lòng đúng là không thích hợp làm phiên dịch rồi.
Cô gật đầu.
“A, nhìn cái này thôi.”
Bà chủ tiệm bán báo đưa cho Tân Hoành một tờ báo.
****
Biệt thự Dịch gia
Phong Dương từ phòng ngủ chính ra ngoài, Nguyên Thâm lập tức tiến lên nhỏ giọng nói, “Tân thiếu ra sao?”
Phong Dương đang muốn nói chuyện, bên trong cửa lại đột nhiên truyền đến một tiếng trầm thấp, “Nguyên Thâm, đi vào.”
Nguyên Thâm nhìn Phong Dương một cái, Phong Dương gật đầu.
Nguyên Thâm lúc này mới đẩy cửa đi vào, trên giường, vốn là người đàn ông tuấn mỹ bởi vì say rượu, trên mặt lộ vẻ trắng bệch. Trên tay đang cắm kim tiêm, nhìn thấy Nguyên Thâm, miễn cưỡng hỏi, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Dịch Tân đem người giúp việc đuổi đi, đem quản gia đưa về H thị, Dịch gia ăn năn hối lỗi sau khi Tân Hoành đi, thật cũng chỉ còn lại có Dịch Tân. Là nguyên Thâm tìm đến Dịch Tân, mới phát hiện cả phòng đầy vỏ chai rượu cùng Dịch Tân đã bất tỉnh nhân sự. Nguyên Thâm lập tức đem Phong Dương kêu đến, may là Phong Dương kiến thức rộng rãi, thấy Dịch Tân khi đó cũng lộ kinh hoảng.
Lúc này mới vừa tỉnh lại, lại nghĩ tới muốn chỉ trích Nguyên Thâm.
Lời kia ý là, tôi không cho phép cậu xuất hiện tại trước mặt của tôi, cậu lại xuất hiện, cậu tốt nhất đưa cho tôi một cái lý do tha cho cậu!
Nguyên Thâm nói: “Mạc Tương Đằng về nước.”
Dịch Tân liếc hắn một cái.
Nguyên Thâm theo kinh nghiệm, quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được cặp mắt kia, Nguyên Thâm cúi đầu.
Tin tức này, cũng không tính là lớn, hắn đúng là cố ý sang đây xem Dịch Tân, cũng thật may là hắn tới kịp thời. Tân thiếu Dịch gia, ở trong lòng hắn giống như thần vậy, nếu quả như thật vì phụ nữ chán chường đến mạng cũng bị mất, đúng là Nguyên Thâm đều vì anh không đáng giá.
Lại nghe được Dịch Tân cười lạnh, “Cái tay tàn phế kia, chữa khỏi?”
“Đã không thể nào khỏi hẳn.” Nguyên Thâm cung kính nói, “Tân thiếu ra tay, trừ phi là ngài có lòng bỏ qua cho hắn, nếu không hắn trốn không thoát.”
Nguyên Thâm vừa trầm ngâm, “Chỉ là, tin tức nói, hắn sẽ tới B thị.”
“Cậu là sợ hắn tìm Tân Hoành trả thù?” Dịch Tân yêu mỵ con ngươi liếc qua Nguyên Thâm, lại cười, “Vậy thì cậu muốn mượn cơ hội này để cho tôi đem Tân Hoành tìm trở về?”
Nguyên Thâm run sợ, nhìn về phía Dịch Tân, rồi lại dời mở ánh mắt xuống.
Cặp mắt kia, thật sự là cái gì cũng không thể gạt được.
Dịch Tân nói: “Nguyên Thâm, chỉ lần này là lần thứ nhất, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Không cần ở trước mặt của tôi nói việc của cô ấy, cũng không cho đi tìm cô ấy. Tôi nói để cho cô ấy rời đi, cũng sẽ không để cho cô ấy bị khốn nhiễu.”
“Cậu đi ra ngoài đi.”
Dịch Tân ra lệnh không khác nào thánh chỉ, Nguyên Thâm không còn lời nào để nói, chỉ có thể rời đi.
Trước khi đi thì đột nhiên nghĩ cái gì, lại quay đầu lại nói, “Tân thiếu, sáng sớm ngày mai có ngài và xa Thịnh tổng giám đốc dự ước.”
Dịch Tân khẽ nhíu mày, liền nói, “Gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn hiện tại gặp mặt.”
“Chuyện này. . .”
Dịch Tân đã không nhịn được, “Cậu nói cho hắn biết, hôm nay gặp, hoặc là vĩnh viễn không cần hẹn gặp lại.”
=== ====== ====== =========
Nửa đêm, Venus quầy rượu.
Tiếng huyên náo, ánh đèn, ly rượu, liệt vũ, lóe lên đan vào thành làm cho người ta không kịp, trong sàn nhảy, điên cuồng xao động. Áo sơ mi, mở ba nút cài ra vóc người hoàn mỹ cùng mặt theo tiết tấu vũ động, trong nháy mắt liền hấp dẫn những phụ nữ xung quanh, một đám đi theo hưởng ứng.
Tận tình nhảy nhót, tứ chi không hề cấm kỵ đụng vào, dây dưa, ánh đèn cấp tốc lóe lên kỹ thuật nhảy điêu luyện. Trong mắt, liền chỉ còn lại những hình ảnh hoàn mỹ, mặt anh tuấn, vóc người rắn chắc, xung quanh, mỹ nữ trang điểm đậm, vũ động mập mờ.
Người đàn ông khẽ híp mắt, nhếch môi, hưởng thụ cũng không trầm mê, nhưng cho dù là như vậy, cũng đã đủ khiến người xung quanh điên cuồng mê luyến.
Cửa quán rượu lần nữa mở ra, người đàn ông xinh đẹp vào cửa, chỉ nhìn một cái, đã chính xác xác định người đàn ông trong sàn nhảy. Bên môi, thoáng chốc cười khẽ.
Trong sàn nhảy người đàn ông cũng nhìn thấy hắn, cười một tiếng, điệu vũ liền dừng. Chính anh không sao cả, chỉ là những người hưởng ứng xung quanh trên mặt hiện vẻ thất vọng.
Xuống sàn nhảy, hướng đối phương đi tới, mị hoặc cười một tiếng, “Tân thiếu có người nói cho cậu biết hay không, gần đây cậu quá nóng tính rồi?”
Chương 210: Nơi Tình Thâm (10)
Người tới chính là Dịch Tân, vẫn là một thân lười biếng, cười, “Dịch Phong Nghiêu, có người nói cho cậu biết hay không, lúc nhờ vả người dễ tìm nhất là vừa vặn gặp phải trường hợp trùng hợp?”
Người đàn ông vừa trong sàn nhảy tận tình buông thả, chính là Dịch Tân trong miệng Dịch Phong Nghiêu, Dịch Phong Nghiêu là anh trai ruột của Phong Dương. Lúc này nghe khẽ nhún vai, “Tôi nhớ được, đối với Tân thiếu mà nói, hộp đêm chính là chỗ chính thức nhất trên thế giới rồi. Thế nào, nghe nói hai năm trước cậu kết hôn, chẳng lẽ kết hôn còn có thể sửa đổi tính tình?” *
Dịch Tân không nói gì, con mắt xinh đẹp từ trên người người đàn ông đối diện lướt qua, trực tiếp đi vào trong góc.
Dịch Phong Nghiêu đứng tại chỗ, vẻ mặt đột nhiên âm trầm, lại ngay sau đó cười một tiếng, cùng đi theo qua, đến trên ghế sofa ngồi xuống.
Dịch Tân liếc hắn, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”
Dịch Phong Nghiêu cười một tiếng, “Cậu xác định lúc này là tôi đang tìm cậu, mà không phải cậu quá cô đơn không ai bồi mới có thể buổi tối khuya bắt tôi tới gặp cậu?”
“Không sao cả, tùy cậu thích nghĩ thế nào.” Dịch Tân nhún nhún vai.
“Ơ, thật tâm tình không tốt?” Dịch Phong Nghiêu cố làm cả kinh, một búng tay, đối với người bán rượu nói: “Chivas!”
Mới vừa nói xong, Nguyên Thâm liền từ phía sau Dịch Tân ra ngoài, ngăn cản nói, “Nghiêu thiếu, Tân thiếu không thể uống nữa.”
Dịch Phong Nghiêu nghe, cười to, “Cậu nói cho tôi biết Tân thiếu không thể uống rượu? Vậy ngươi muốn cho trên thế giới này còn dư lại 60 triệu tỷ nhân tình làm sao chịu nổi à?”
“Tôi nhớ được năm năm trước chúng ta cùng nhau, toàn trường từng người một đấu với cậu ta, cuối cùng trong phòng người ngã đầy đất, giống như trại tập trung, một mình cậu ta còn ưu nhã mở xe trở về nhà.” Dịch Phong Nghiêu rõ ràng không tin.
Ngón tay Dịch Tân nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cười không nói.
Dịch Phong Nghiêu lại nhìn Nguyên Thâm một cái, lần nữa thử dò xét vừa hỏi, “Thật không có thể uống?”
Nguyên Thâm trịnh trọng gật đầu.
“Vậy. . . Lên lầu đi, phòng nói chuyện.” Dịch Phong Nghiêu nói xong, đứng dậy sửa sang lại y phục.
Mới vừa đứng dậy, ánh mắt quét sàn nhảy một người phụ nữ một tóc dài xõa vai, định thần nhìn lại, Dịch Phong Nghiêu hướng về phía Dịch Tân cười khẽ một tiếng, “Không trách được không uống rượu? Thì ra là dẫn theo bà xã!”
Hắn vừa nói mới vừa nói xong, người đàn ông trước mắt vốn là còn ý hưng lan san đột nhiên liền đứng dậy, xoay người, theo ánh mắt của hắn liền vội vàng nhìn lại.
Cũng đang thấy rõ sàn nhảy bên ngoài này một mình người phụ nữ uống rượu thì trong mắt chốc lát thần thái bỗng nhiên ảm đạm xuống.
Dịch Phong Nghiêu là loại người nào, thấy Dịch Tân vội vàng cùng kích động, lúc chán nản, trong lòng liền biết đại khái. Nghĩ đến, qua báo chí vị Dịch thiếu phu nhân báo cáo không thật a.
Không tiếp tục nói nhiều, trực tiếp Dịch Tân lên lầu.
Dịch Phong Nghiêu ở phía sau, lại liếc nhìn cái người phụ nữ tóc dài xõa vai một thân phong tình.
Nhìn người bán rượu, nhỏ giọng dặn dò đôi câu. Nói xong, mới đuổi theo Dịch Tân.
Người bán rượu nhận lấy tiền mặt, liền nhanh chóng đến trước mặt người phụ nữ một mình uống rượu.
“Tiểu thư.”
“Cô là Nghê tiểu thư!” Người phụ nữ kia hình như uống đã hơi nhiều, lúc này nghe được có người gọi cô, trên mặt vốn là ôn hòa tràn đầy tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn người tới một cái, “Cút!”
Người bán rượu không động, chỉ nói, “Tân thiếu mời cô đi qua.”
“Anh nói cái gì?!” Một khắc trước còn uống đến một thân mùi rượu oán khí, trong nháy mắt, liền giống như biến thành người khác, vội vàng bắt được tay người bán rượu, hỏi, “Anh nói là, Dịch Tân?”
>>>>>>>>>>>====<<<<<<<<<<<
Bên trong phòng, Dịch Tân từ khi đi vào ngồi xuống liền đối với Nguyên Thâm nói: “Bảo người đưa rượu lên.”
Nguyên Thâm chần chờ, “Tân thiếu . .”
“Đi!”
Nguyên Thâm sau khi rời đi, Dịch Tân tựa vào trên sô pha vì vậy lâm vào trầm mặc.
Dịch Phong Nghiêu cười, “Tôi nói Tân thiếu, cậu và tôi mặc dù không thân cận giống như cậu và Phong Dương, nhưng ít ra chúng ta cũng nhiều năm như vậy không gặp đi, cậu lại không thể nhiệt tình một chút? Hơn nữa, cũng là người buổi tối khuya muốn gặp tôi, nếu như không phải là cậu, tôi đây lúc này nên ôm mỹ nhân hưởng thụ. Lời như vậy, gọi Nguyên Thâm thuận tiện tìm mấy mỹ nhân đi lên?”
Dịch Tân chợt mở mắt ra, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Dịch Phong Nghiêu thu hồi nụ cười, hỏi, “Thế nào, thất tình?”
Vừa trầm ngâm, “Là dạng phụ nữ gì có thể đem Tân thiếu tung hoành phong nguyệt trường đánh cho thành thất tình?”
“Chị dâu cậu.”
Ngoài dự liệu của Dịch Phong Nghiêu, Dịch Tân ngược lại đáp nhanh sảng khoái, quá sảng khoái rồi, cho tới khiến Dịch Phong Nghiêu sững sờ, “Cậu nói là Tân Hoành hay là Nghê tranh?”
Dịch Tân liếc hắn một cái, “Trước khi gặp tôi, cậu nên hiểu một quy tắc —— không cần ở trước mặt tôi giả bộ.”
Dịch Phong Nghiêu buông buông tay, “myapologies*.”
*: lời xin lỗi của tôi
Dịch Tân hừ lạnh.
“Chỉ là cậu cũng có thể tỉnh lại, này biết, a, giống loại người biết chuyện như tôi, dĩ nhiên biết chị dâu là Tân Hoành rồi. Vậy nếu là đổi thành người khác? Nghê Tranh nhưng trải qua ông cụ cùng truyền thông công nhận. Mà trọng điểm còn là, cõi đời này có mấy người thông minh giống tôi biết chuyện như vậy?”
“Vậy cậu nói, nên làm cái gì?”
Dịch Phong Nghiêu nghe, đột nhiên bật cười, chỉ vào Dịch Tân liền nói, “Tôi biết ngay, Dịch Tân cũng không phải là dễ dàng như vậy. Thấy một mặt, giá cao lại lớn như vậy, thật muốn làm chuyện gì, tôi xa thịnh có phải còn phải thanh chiếm giữ tiến cống hay không à?”
Dịch Tân thâm trầm cười một tiếng, “Chỉ cần xử lý việc này tốt, điều kiện tùy cậu.”
“Được, chờ cái câu này lâu rồi!”
Hai người đàn ông thâm tàng bất lộ, ở buổi tối hôm ấy, hoàn cảnh ồn ào huyên náo nhìn như tùy ý nói mấy câu nói, cũng đã đã đạt thành hiệp định nào đó, đều là người lợi hại thâm trầm, không cần phải nói quá rõ, chính bọn hắn ngầm hiểu lẫn nhau.
Rượu đưa lên, Dịch Tân trực tiếp nhận lấy, cũng không cần ly, cầm chai rượu liền hướng về phía Dịch Phong Nghiêu, “Cả cjai, coi như là tẩy trần.”
Dịch Phong Nghiêu cả kinh, XO 700ml. Nhưng hắn cũng không phải người là nhăn nhó, cười một tiếng, liền cầm một chai khác.
Ly rượu đụng nhau, hai người đàn ông uống xong của mình.
Rượu đã không đếm rõ số lượng, Dịch Phong Nghiêu đột nhiên đứng dậy, sửa sang lại y phục, “Cậu tiếp tục uống, tôi còn có hẹn.”