Ngón tay thon dài nhất thời cứng lại trên chai rượu.
Dịch Tân liếc mắt nhìn Phong Dương một cái, thu tay lại, cả người tựa vào ghế sa lon phía sau, mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh giơ tay lên, dụi dụi khóe mắt. “Phong Dương, tôi cho cậu biết, đó là chuyện không thể. Đời này cô ấy không thể rời tôi đi. Tôi cũng vậy, tuyệt đối sẽ không cho cô ấy cơ hội rời khỏi tôi. Coi như cô ấy hận tôi oán trách tôi, cô ấy cũng phải ở cùng tôi.” *
Phong Dương nghe xong, nhất thời trong tim rét lạnh. Lại thấy người đàn ông kia lười biếng tựa vào ghế salon như cũ, còn nhắm hai mắt lại. Anh của lúc này, nửa phần khí phách cũng không thấy, nhưng cho dù chỉ là giọng nói tùy ý cũng rất cường thế. Không giữ lại đường lui… như vậy.
Không giữ cho Tân Hành đường lui, cũng không giữu lại đường lui cho chính anh.
Trong lòng dao động, một hồi lâu sau Phong Dương mới hỏi, “Cô ấy… đáng để anh như vậy sao?”
Lúc này Dịch Tân mới mở mắt, nhìn Phong Dương cười một tiếng, trong mắt lại rõ ràng có sự thất bại cực kỳ hiếm thấy, “Tôi không biết cô ấy có đáng giá hay không, chỉ là… Nếu như cô ấy không vui, ngay cả yêu cùng cô ấy tôi cũng sẽ đau lòng.”
Dịch tân nói tới đây, mắt khẽ híp, cười giễu cợt lại có chút thê lương, “Có lẽ hơn nửa đời Dịch Tân tôi có quá nhiều tội ác, cho nên hiện tại mớ icó Tân Hành. Cô ấy cũng không cần làm gì lại có thể ép tôi đến thảm bại. Chỉ là, hình như cô ấy cũng không quan tâm.”
“Anh biết rõ cô ấy không quan tâm anh?” Phong Dương hỏi ngược lại. Theo anh thấy, mặc dù bình thường Tân Hành mặt không biến sắc, sợ là cũng không giống như lời Dịch Tân, không quan tâm anh.
Dịch Tân cười, “Coi như trước kia có quan tâm, trải qua tối hôm qua, sợ là cô ấy đã hận chết tôi.”
Phong Dương cau mày, nhất thời trong tim có cảm giác không tốt xẹt qua, còn chưa nói gì, người đàn ông kia đã mở miệng trước.
“Tôi đã cưỡng bức cô ấy rồi.”
Phong Dương chỉ cảm thấy tâm thoáng chốc nặng nề trầm xuống.
Dịch Tân chỉ cười, cười đến đẹp đẽ lại giễu cợt, “Cậu có thể tưởng tượng không, Dịch Tân lại phải dùng sức mạnh để chiếm lấy một người phụ nữ!”
Phong Dương khẽ mị con mắt, nhìn Dịch Tân, nhìn một hồi lâu mới gằn từng chữ một, “Anh không nên làm như vậy.”
Dịch Tân liếc qua anh, “Ừ, mặc dù cô ấy cho tới bây giờ vẫn luôn kém hơn những người đứng ở nơi cao như chúng ta, nhưng trong lòng cô ấy có kiêu ngạo của mình. Tôi đối vớ cô ấy như vậy, hình như vũ nhục này có chút sâu.”
“Vậy phải làm sao cho phải đây?” Anh nói xong, tay dùng sức day day thái dương, dường như thật sự rất khổ não.
Phong Dương nhìn anh, gương mặt vốn cởi mở lúc này lại nghiêm túc hiếm thấy, “Không, tôi không nói cô ấy, tôi nói là anh. Anh làm như vậy, anh sẽ đau.”
Anh nói xong, trong căn phòng sang trọng nhất thời yên tĩnh lại.
Dịch Tân tựa vào ghế salon, nhắm hai mắt, dường như không nghe thấy lời Phong Dương nói.
Phong Dương nhìn anh, cũng không tiếp tục.
Trong không khí, nhất thời trầm xuống.
Hồi lâu sau Dịch Tân lạnh nhạt nói, “Giúp tôi gọi điện thoại cho Nguyên Thâm, cậu đi trước đi.”
Phong Dương nhìn anh, cũng không rõ tâm tư người đàn ông này. Chỉ theo lời làm theo.
Đem điện thoại đưa cho anh, người nọ hướng anh phất phất tay, Phong Dương liền không ở lại nữa liền ra bên ngoài, chuẩn bị rời đi.
Gần tới cửa, lại nghe được sau lưng giọng nói lạnh lùng của người đàn ông kia nói với người trong điện thoại, “Giúp tôi gọi Nghê Tranh đến.”
Thân hình cao lớn bỗng nhiên dừng lại, xoay người, cau mày, nhìn bóng lưng trên ghế salon kia, “Anh điên rồi!”
“Nghê Tranh không phải Tân Hành!”
Nhưng trên ghế sa lon người nọ cũng không để ý đến anh, giống như không nghe được.
Phong Dương nói tới đây, đã đến ranh giới cuối cùng giữa người với người, lúc này cũng chỉ có thể lắc đầu một cái, không can thiệp nữa xoay người đi.
Cho nên, anh không thấy trên ghế salon, ánh mắt người đàn ông kia lúc này chứa đầy quyến rũ, cùng sự tàn nhẫn yêu dã, bên môi cười nhạt, không biết là chính hay tà.
“Không phải sao? Anh luôn có biện pháp để có được cô ấy.”
Nghê Tranh tới đây rất nhanh, đến lúc đó, nụ cười trên mặt giấu không nổi có phần thụ sủng nhược kinh. Nhìn thấy người đànông trên ghế salon, cũng không dè dặt, chủ động ngồi vào bên cạnh anh, lại thấy trên tay anh cầm ly rượu, liền vươn tay đoạt lấy.
Lúc này người đàn ông kia lại chỉ híp nửa con mắt, một mực nhìn cô ta, mặc cô đoạt lấy ly rượu, lần nữa đặt trên bàn trà.
Nghê Tranh hướng về phía anh cười một tiếng, dịu dàng nói, “Sao thế? Cứ nhìn em vậy?”
Dịch Tân nói: “Hiện tại tôi cần phụ nữ, chính cô có thể chọn rờiđi hoặc ở lại.” Một câu nói không che giấu chút nào, trực tiếp đưa dục vọng trần trụi của anh ném tới trước mặt cô, để cho cô tự mình quyết định.
Trái tim Nghê Tranh nặng nề cả kinh.
Trong quá khứ, cô ở cùng với anh nửa năm, cho dù cô biết người này xưa nay để buông thả không kềm chế được, nhưng anh đối với cô, tóm lại còn mang theo thương tiếc, cho tới bây giờ một chút kiên nhẫn, dịu dàng đã làm cô khó chịu nổi. Nhưng lần này trở về, cô biết, tất cả đều đã thay đổi.
Vốn cho là mình đã không có hi vọng, ngày ấy ở trên xe anh, anh đối với cô không chút lưu tình, lạnh lẽo ngâm cô trong nước lạnh đến tâm lạnh thấu đáo. Không nghĩ tới hôm nay lại vẫn có thể nhận được điện thoại của Nguyên Thâm một lần nữa.
Khi đó, cô đã ở phía sau sân khấu chuẩn bị ra sân. Hôm nay là một cuộc độc tấu âm nhạc của cô. Đây là món quà Yến Thanh tặng cô sau khi cô về nước, tổ chức một show âm nhạc cho cô, giúp cô một bước liền đi tới đỉnh cao ở trong nước.
Nhưng, người đàn ông này điện thoại tới, bảo cô đi khách sạn tìm anh.
Nghê Tranh không phải là người chưa từng trải qua những chuyện này, tự nhiên vừa nghe là biết ý tứ trong lời nói kia. Gần như không chút do dự, cô lập tức thay lễ phục, nhanh chóng rời hội trường.
Người đàn ông này, cô yêu. Hơn nữa, cô tin chắc nếu có được, về sau tất cả những thứ khác cô yêu thích, đều có thể tự nhiên mà đến. Lấy được Dịch Tân, chính là lấy được tất cả. Cô tới, biết sau đó sẽ có chuyện xảy ra, chỉ là không nghĩ đến, anh sẽ trực tiếp như vậy.
Phương thức trực tiếp như vậy, càng giống như một loại. . . vũ nhục.
Trên mặt Nghê Tranh khẽ hiện lên lúng túng, Dịch Tân chuyển mắt, không nhìn cô nữa, lạnh lùng mở miệng, “Cô đi đi.”
Nghê Tranh nghe vậy, trong lòng quýnh lên, cuống quít đưa tay cầm tay anh, lời đến khóe miệng, rồi cuối cùng lại cưỡng lại trong dè dặt. Chỉ buông tay anh ra, chậm rãi đứng dậy. Giơ ngón tay lên, cầm quần áo cởi ra. Từng cái từng cái, xốc xếch rơi xuống đất, cho đến ở trước mặt anh, thẳng thắn, không còn che giấu.
Chương 136: Tâm Ý Sai Lầm
Thân hình có lồi có lõm, làn da trắng nõn tinh tế, đường cong gợi lên dục vọng của người khác. Không thể phủ nhận, Nghê Tranh là một người đẹp hiếm thấy, có lẽ còn là dạng mĩ nữ xinh đẹp nhất. Cô cũng rất tự tin với thân hình này, lúc đứng trước mặt anh cởi áo, tháo dây lưng, trong lòng cô cũng có kiêu ngạo mơ hồ.
Nhưng mà, người đàn ông ngồi trên sô pha chỉ miễn cưỡng dựa đầu nghiêng qua, ánh mắt dao động một vòng trên người cô vẫn không gợn lên một làn sóng nào, hắc ám thâm trầm.
Trong lòng Nghê Tranh rất buồn bực lại chợt nghĩ người đàn ông như Dịch Tân chắc chắn đã nhìn thấy rất nhiều cảnh xuân, từng có bao nhiêu người đẹp đứng trước mặt anh cởi quần áo cơ chứ? Rồi lại có bao nhiêu người đẹp vì anh mà dùng toàn thân toàn lực cơ chứ?
Thậm chí viên ngọc mới trên tay anh là Thanh Thanh để lấy được sự yêu thích của anh, không biết ở trên giường đã sử dụng bao nhiêu thủ đoạn quyến rũ.
Lúc này, chẳng qua cô chỉ lõa thể trước mặt anh đã muốn anh giống những người đàn ông khác khẩn cấp chạy đến ôm cô, vội vàng giữ lấy cô hay sao? Dường như có hơi đơn giản quá.
Nghĩ như vậy, cô hung hăng đè nén một chút rụt rè trong lòng, cô cười, đôi chân trần đi đến trước mặt anh. Ít nhất thấy được ánh mắt anh khóa trên thân thể cô, trong lòng cô vui vẻ, thành thạo mở chân ngồi lên đùi anh. Thậm chí còn cố ý ma sát thân dưới của anh.
Đáng buồn.
Người này vẫn không phản ứng như cũ, chỉ dùng đôi mắt đen thâm trầm nhìn vào mặt cô.
Mặt cô bị anh nhìn đến mức nóng lên, cuối cùng chậm chạp đưa tay, ôm lấy cổ của anh, kéo xuống rồi lại đưa môi mình lên.
Cùng lúc đó, tại sảnh hội trường âm nhạc.
Ở đó, mọi người gần như đã vào chỗ ngồi, từ phía sau khán đài nhìn ra ngoài chỉ thấy toàn màu đen, không khí đã xuất hiện rất nhiều sự vội vàng, náo động.
Mày của người đàn ông anh tuấn gắt gao nhíu lại, lạnh giọng hỏi người trợ lí phía sau: “Điện thoại của cô ấy vẫn không liên lạc được sao?”
Trợ lí là một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, vẻ mặt lúc này cũng không nhịn được hiện lên lo lắng: “Phải, vẫn đang tắt máy.”
“Hừ!” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, muốn đi ra ngoài từ phía sau khán đài.
“Yến Thanh.” Phía sau, trợ lí vội vàng đuổi theo: “Anh muốn đi đâu? Tình trạng hiện nay anh không thể bỏ mặc được.”
Tay của người tên Yến Thanh bị giữ chặt, không kiên nhẫn quay đầu, trên khuôn mặt tuấn dật tràn ngập oán hận, nhìn tới điện thoại di động của trợ lí thì ánh mắt lại tối đi một phần, một tay giật lấy nhanh chóng nhấn một dãy số.
Lập tức điện thoại được kết nổi, nhưng mà người nghe không phải người đàn ông kia.
Anh vẫn lạnh giọng hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Anh nói một câu không đầu không đuôi, người kia lại biết rõ anh là ai, muốn cái gì, nhàn nhạt nói: “Tân thiếu gia tìm cô ấy.”
Lòng Yến Thanh giận sôi, giọng nói cũng không tự giác cất cao: “Các người có biết ngày hôm nay đối với cô ấy quan trọng bao nhiêu không?”
Đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Không biết, nhưng mà Nghê tiểu thư muốn làm gì, muốn nhận được cái gì cô ấy tự biết rõ. Tân thiếu gia không ép cô ấy, có lẽ đồng ý gặp cô ấy với cô ấy mà nói là muốn còn không được.”
Một câu thờ ơ của đối phương đâm Yến Thanh một nhát, trong lòng anh giận dữ, rất hận nhưng đúng là không đủ lập trường. Anh chỉ có thể bộc lộ sự ngoan cố bằng cách dùng sức quăng cái điện thoại ra xa.
Trợ lí đứng bên cạnh nhìn thấy liền kinh ngạc. Người đàn ông ôn hòa, nho nhã này bình thường luôn giữ bình tĩnh, bây giờ không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến anh giận dữ như vậy. Cô kinh hãi đứng bên cạnh nhìn, không biết nên mở miệng làm sao.
Yến Thanh nhanh chóng lướt qua cô, vừa mở cúc áo của mình, vừa kiên định nói: “Thay quần áo xong, để tôi lên.”
Vì thế, ngày hội âm nhạc đó, ban đầu tuyên truyền là một người mới chưa có danh tiếng vừa từ nước ngoài trở về, cuối cùng lại thành ngày hội độc tấu của hoàng tử Piano Yến Thanh. Đối với những người ở hội trường mà nói là một niềm vui lớn, chiếm được món lời, tất cả mọi người chìm trong xúc động, tất nhiên không ai nhớ người con gái tên Nghê Tranh, cũng không ai quan tâm vì sao đến giờ mở màn nhưng cô vẫn không xuất hiện.
Nhưng mà, có một loại người nhạy cảm cực kì, bọn họ chỉ tạm thời để qua một bên, đến khi gặp được sự kiện có liên quan liền mang chi tiết xâu lại thành chuỗi, viết ra một bài không kém so với sự thật là bao.
Tòa soạn báo giải trí.
Vào ban đêm, Dạ Lan đang đi thì có phóng viên chụp được ở một nhà hàng cao cấp năm sao, Thiếu gia nhà họ Dịch ôm người trên poster tuyên truyền đàn violon từ khách sạn đi ra, hai người có dáng vẻ mờ ám, sau đó đi xe thẳng một đường đến cửa hàng trang sức cao cấp nhất trong nước.
Đương nhiên, đó là chuyện của tương lai.
Trong nhà lớn của nhà họ Dịch.
Bữa sáng đã được dọn lên bàn, Dịch lão gia không chỉ chẳng nhìn thấy Dịch Tân, Phong Dương mà ngay cả bóng người của Tân Hành cũng không thấy, ông nhíu mày nhìn về phía Tang Nhuế.
Tang Nhuế vội vàng giải thích: “Cơ thể Hành Hành không được khỏe… cháu để cô ấy nghỉ ngơi một lát.”
Dịch lão gia híp mắt lại: “Sao lại không gọi bác sĩ đến khám?”
Trong lòng Tang Nhuế sợ hãi: “Chỉ là cảm nhẹ thôi, nhưng mà cơ thể của Tân Hành luôn tốt, rất nhiều thuốc chưa từng uống, Phong Dương đã xem qua, cho cô ấy một ít thuốc, chỉ là lần trở về này khá vội vàng nên không mang tới, một lát nữa cháu ra ngoài mua cho cô ấy một ít là được rồi.”
Lúc này, Dịch lão gia nhẹ nhàng gật đầu.
Sau bữa sáng, Tang Nhuế lập tức đi ra ngoài. Thật ra cũng chỉ là việc nhỏ, bình tĩnh nuốt một viên thuốc là được rồi, cuối cùng thì kết thúc tất cả, nhưng không ngờ, thời gian lệch một chút, một va chạm nhỏ dâng lên sóng to gió lớn ở nhà họ Dịch, thậm chí còn ảnh hưởng trực tiếp đến những ngày ở thành phố H của Tân Hành, một kích giết chết hôn nhân của cô cùng với Dịch Tân.