Trước đó quần áo của cô đã bị anh lột đi, chính anh sau khi tắm rửa cũng trần truồng. Hai người ở dưới chăn, trong khoảng cách da thịt cùng da thịt gần sát như vậy, anh lại không tiến thêm một động tác nào nữa.
Trong lòng cô không biết là chua sót khổ sở hay là vui mừng, trăm vị hỗn tạp. Chỉ là tựa trong lồng ngực anh, cô lại dần dần buồn ngủ trong châm chọc. *
Nếu như buồn ngủ đại biểu cho an lòng, như vậy có nghĩa là, hiện tại anh vẫn có thể khiến cho cô an lòng?
Đại não cô một mảnh hỗn loạn, càng để ý càng đau đớn, bất giác càng chìm đắm trong cơn buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có nụ hôn ấm áp mang theo sự dịu dàng hiếm thấy rơi trên mặt cô. Còn có một giọng nam khàn khàn mang theo đau lòng.
“Xin lỗi. Nhanh thôi, sau khi chúng ta trở về, anh sẽ bồi thường cho em thật tốt, được không? Ngoan, đừng giận anh.”
Giọng nói kia mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng lại không ngừng, từ trán cô đến mặt mũi, đến môi, dọc một đường. Lại đến dái tai, cổ, ngực nhưng chỉ trằn trọc tại mấy nơi này mà không có thêm động tác thâm nhập nào nữa.
Nơi mềm mại của cô cứ như vậy dán trên người anh. Cơ thể anh sớm đã nóng rực cứng rắn đến đau đớn, nhưng anh vẫn không tiến thêm một bước nào như trước, cũng không buông cô ra, chỉ ôm cô chịu đựng giày vò như vậy.
Cô không biết, chỉ trên quần áo anh có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, còn trên người thì không có. Nghê Tranh dụ dỗ anh như vậy, khỏa thân ở trên người anh vừa chà vừa cọ. Anh là đàn ông, không phải không động tình, chỉ là cho dù có động tình cũng không thiếu đi nửa phần lý trí.
Anh thậm chí còn không hôn Nghê Tranh, trong lòng có một ý nghĩ đặc biệt trong sạch: Nếu như anh làm bẩn chính mình, Tân Hành sẽ thực sự không cần anh.
Anh có thủ đoạn tựa như hai năm trước bức cô. Tối hôm qua lại đối xử với cô như vậy.
Thực ra cô không biết, khi anh mạnh mẽ tiến vào thân thể cô, bắt đầu từ khoảnh khắc cô đau đến nhíu mày kia, anh đã hối hận. Chỉ là trong lòng có một con ma, bị sự không tín nhiệm của cô kích thích liền muốn làm cô đau. Cho nên, liên tiếp nói những lời nhục nhã với cô. Nhưng cô không biết, cho dù trong lúc anh tà ác làm cô nhục nhã, động tác vẫn như cũ cẩn thận mà dẫn dắt thương tiếc, nếu không cô sẽ không thể được khoát hoạt trong tình huống đó. Đồng thời anh cũng cẩn thận từng li từng tí, không để cô phát hiện. Anh sợ, một khi cô phát hiện ra sẽ càng kích thích con ma trong lòng anh kia, sau đó bức anh càng dùng sức dằn vặt cô.
Phong Dương không nói sai, anh làm như vậy, anh sẽ đau.
Chỉ là Phong Dương không biết, có lúc con người sẽ phá bình phá ngã.
Trong đau đớn sẽ có một loại khoái ý. Có lúc người đang đau đớn sẽ càng thêm dùng sức dằn vặt chính mình, sau đó sẽ cười nhìn đau đớn kia càng sâu hơn.
Anh biết, anh chính là như vậy.
Cả ngày ở trong khách sạn kia anh đã nghĩ, lần này chính mình hết thuốc chữa rồi. Tân Hành cũng hết thuốc chữa.
Chỉ là anh không nghĩ đến, lần này anh đã tính sai rồi.
Thì ra, Tân Hành còn có thể cứu anh.
Cô nằm trên giường, Tang Nhuế gào lên gọi cô, cô vẫn nhắm chặt hai mắt, làm nũng kêu một tiếng “Mẹ”.
Một khắc đó anh liền biết, Tân Hành thắng, anh thua.
Tân Hành chưa từng ở trước mặt anh bộc lộ ra một mặt như vậy. Sẽ làm nũng, sẽ nhõng nhẽo quốn lấy, cũng ít khi nhắc tới mẹ cô ở trước mặt anh.
Một khắc đó anh liền biết, lần này cô bị tổn thương sâu nặng bao nhiêu. Cô bị anh nhục nhã như vậy, sau đó ngủ say như thế. Trong mộng, cô ở cùng bên mẹ.
Lần này, hẳn là cô đã đau đớn tới cốt tủy, cho nên cô trốn tránh vào trong mộng, trở lại khoảng thời gian còn có Du Tiểu Nghi bảo vệ cuộc sống cô.
Thân thế bất hạnh, Tân Hành sớm đã tôi luyện được nội tâm mạnh mẽ, nhưng cũng có thể chạy trốn tới tình trạng này, thì thực sự đại biểu cho lúc này cô đã không còn sức cứu chuộc chính mình.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chỉ từ trên môi da thịt cô mới mang cho anh xúc cảm mềm mại dịu dàng.
“Ngoan, anh không ép em. Anh sẽ nhanh chóng đưa em trở về, quên hết những việc không thoải mái ở đây.”
Anh ôm cô, bên môi một tia tự giễu.
Tân Hành, em không rõ, nếu như ngay cả giờ khắc này anh cũng không nắm bắt được em, vậy thì sao anh có thể nắm được em cả đời? Không có em, làm sao anh cảm thấy được mỹ mãn? Cho nên, lúc này em sẽ đau; thế nhưng em ngoan ngoãn nhịn một chút, sau này anh sẽ đối xử với em rất tốt.
Ngày hôm sau khi Tân Hành tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình cô. Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nặng nề như cũ.
Vén chăn lên, toàn thân cô vẫn trần trụi, trước ngực, một vòng dấu hôn mới. Chỉ là thân thể khô mát, cuối cùng . . anh không chạm vào cô.
Trong lòng nghĩ không ra tư vị gì, cô đơn giản không nghĩ nữa, nhanh chóng mặc chỉnh tề, rửa mặt qua, vừa muốn ra cửa, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa, lại nhìn thấy quản gia đứng ở bên ngoài, phía sau, một cô nữ bưng khay, trên khay có ba chiếc đĩa một cái bát, hình như là bữa sáng.
Trong lòng cô lập tức có cảm giác không tốt.
Quản gia cười nói với cô, “Thiếu gia nói, cả ngày hôm qua thiếu phu nhân không ăn gì, sáng sớm tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng. Bảo chúng tôi chú ý thời gian, thiếu phu nhân rời giường thì lập tức đưa đồ ăn đến.”
Quản gia nói rồi ra hiệu cho nữ giúp việc phía sau bưng đồ vào cửa.
Tân Hành ngẩn ra, rốt cuộc vẫn đành nói, “Tôi có thể xuống lầu ăn.”
Cô nói xong, trên mặt quản gia liền hiện lên vẻ ngượng nghịu. Chỉ là sự ngượng nghịu đó như cố ý để cho cô nhìn thấy.
Trong lòng cô càng nghi hoặc.
Quản gia lúc này mới nói, “Lão gia hôm nay tâm tình không tốt. Thiếu phu nhân, ngài vẫn không nên đi xuống thì hơn.”
Con ngươi Tân Hành hơi mở, cả kinh, trong nháy mắt trong lòng lại hiểu hơn phân nửa.
Quản gia lại nói tiếp, “Thiếu phu nhân, giữa vợ chồng khó tránh khỏi lục đục, nhất là thiếu gia tính tình cường ngạnh. Chỉ là trái tim luôn hướng về thiếu phu nhân, ngài cần gì phải làm quá lên chứ?”
Quản gia vừa nói lời này, Tân Hành liền đoán được rõ ràng, nhất định chuyện cô nhờ Tang Nhuế đã bị lão gia biết. Vừa nghĩ như thế, cũng có thể hiểu vì sao Dịch Tân cũng sẽ biết việc này.
Nữ giúp việc lúc này đã đem thức ăn bỏ vào trong phòng Tân Hành, lại trở lại phía sau quản gia. Chỉ là trên khay còn để lại một bát thuốc
Chương 144: Dịch Thiếu Phu Nhân (7)
Tân Hành liếc nhìn bát thuốc kia. Cực bình thường, nhịn không được kinh sợ nhìn về phía quản gia.
Quản gia cười, “Thiếu phu nhân, đây là thiếu gia tự mình sắc cho cô, làm đi làm lại cả một buổi sáng đấy. Sau đó ngài ấy có việc phải ra ngoài, liền phân phó chúng tôi đưa lên, còn lần nữa căn dặn nhất định phải tận mắt thấy thiếu phu nhân uống xong. Thiếu gia nói, thiếu phu nhân đang giận ngài ấy, nếu chúng tôi không coi cẩn thận, cô nhất định xoay người liền đổ đi.” *
Tân Hành nghe ông nói lời này, khóe môi hơi kéo lên.
Dịch Tân này thật đúng là hiểu cô.
Nghe được là thứ anh làm cho, nếu cô không đổ đi mới kỳ quái.
Quản gia vẫn còn tiếp tục, “Thiếu gia suy nghĩ nhiều, thiếu phu nhân dịu dàng độ lượng, nhất định có thể hiểu được tâm ý của thiếu gia, sao có thể mang đi đổ?”
Tân Hành ngoài cười nhưng trong không cười, “Không, anh ấy không nghĩ nhiều, anh ấy nghĩ rất đúng.”
Quản gia nghe cô thừa nhận không chút nào che giấu như thế thì cả kinh, lại thấy Tân Hành nói xong, cũng đã cực kỳ thẳng thắn bưng chén thuốc kia lên, ngửa đầu, lấy tư thế phóng khoáng trước đây chưa từng thấy uống một hơi cạn sạch.
“Cạch.”
Uống xong còn thuận tay đặt bát lại khay trên tay người giúp việc, lại lần nữa hào phóng lau khóe miệng, nhìn về phía quản gia, “Đúng rồi, các người không nên nghi vấn mệnh lệnh của thiếu gia các người. Người này rất khôn khéo, nói chung, anh ấy có thể tiên đoán được cũng không có lỗi.”
Trong ấn tượng của quản gia cho tới bây giờ Tân Hành luôn mang dáng vẻ đoan trang, lễ nghi đúng chỗ, chưa lúc nào thấy qua cô uống canh miệng lớn, hào phóng nói chuyện như vậy? Lúc này lần đầu nhìn thấy có chút phản ứng không kịp, nhất thời giật mình tại chỗ, chỉ nhìn Tân Hành đang hí mắt cười với ông. Trong nụ cười đó, rõ ràng là ý tứ “Tôi uống, các người có thể đi rồi”.
Cố gắng dọn sạch suy nghĩ, mới xấu hổ cười nói một câu, “Thiếu phu nhân thật đúng là hiểu thiếu gia, quả nhiên là vợ chồng. Vậy thiếu phu nhân ngài dùng cơm, chúng tôi đi xuống trước.”
Lúc quản gia mang theo nữ giúp việc xuống lầu, còn không tự chủ được hung hăng lắc lắc đầu. Vừa rồi một câu kia của Tân Hành “Anh ấy nghĩ rất đúng”, đúng là cực đại khiêu chiến ánh mắt nhìn người của ông.
Trong mắt ông, Tân Hành là người đúng mức, ẩn nhẫn nhưng chưa bao giờ không biết trên dưới, cô cũng sẽ không có động tác tức giận rõ ràng như thế này.
Vậy còn không giống với Tang Nhuế. Tang Nhuế nếu như đem Phong Dương cho nàng ngao canh đảo rụng, kia gọi tính tình, khí phách; Tân Hành như vậy, trên mặt ôn nhu yếu yếu, lịch sự tao nhã ôn hòa , làm như vậy, đó mới gọi dỗi.
Giận dỗi hư vậy, có kiểu của trẻ con, rất có cảm giác sạch sẽ.
Quản gia nghĩ tới đây, suy nghĩ ban đầu trong lòng lập tức liền kiên cố hơn.
—— có lẽ, hai người này ở bên nhau mới gọi là xứng.
Bọn họ mới có thể nhìn ra được, rút ra được một mặt chân thật nhất, thuần túy nhất của đối phương.
Quản gia trở lại phòng ăn dưới lầu, Dịch lão gia đang cùng ăn sáng với Phong Dương và Tang Nhuế, nhìn thấy quản gia và nữ giúp việc thì hừ lạnh một tiếng, “Đưa cho nó rồi?”
Quản gia cười đáp, “Đúng vậy.”
“Cạch!”
Một tiếng đột ngột làm quản gia cả kinh, cũng làm Phong Dương và Tang Nhuế ngồi ở bàn cơm hoảng sợ. Mọi người đều cuống quít nhìn về phía Dịch lão gia, lại thấy ông đặt thật mạnh chiếc đũa trên bàn cơm, người cũng đã đứng lên.
Rời chỗ ngồi, xoay người rời đi.
Quanh người mang theo sự trầm giận.
Quản gia thấy tình trạng đó thì hoảng hốt vội đuổi theo lão gia.
Tang Nhuế ở trên bàn cơm bất an nhìn về phía Phong Dương, nhưng lại không dám nói. Chờ lão gia tử đi xa lúc này mới thấp giọng nói, “Làm sao bây giờ? Hình như lão gia bị tức đến cực kì. Dịch Tân làm như vậy, rõ ràng chính là đang hãm hại Hành Hành!”
Tang Nhuế nói xong tức giận. Phong Dương đối diện với cô chỉ cười, cũng không nói nhiều.
Tang Nhuế tiếp tục nói, “Hiện tại ông cụ đang tức giận, dù cho Hành Hành xuất hiện sợ rằng cô ấy cũng không thể tự mình đối mặt. Dịch Tân đảo hảo, trực tiếp không cho cô ấy xuống, còn công khai bảo quản gia đưa bữa sáng lên, anh ấy đây không phải là nói rõ không để ông vào mắt sao? Đây không phải là hại Hành Hành thì là cái gì? Anh xem bộ dạng của ông, rõ ràng chính là bị tức không nhẹ, hắn này một mạch, cuối cùng còn không cũng là muốn tát trở lại Tân Hành trên người đi !”
Tang Nhuế càng nói càng tức giận bất bình, “Dịch Tân tuyệt đối là đang trả thù Hành Hành hôm qua muốn uống thuốc!”
Phong Dương dừng lại động tác, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của vợ, một lát sau mới khẽ thở dài một hơi, “Em hiểu lầm anh ấy rồi.”
Tang Nhuế nghe lời này, như thêm dầu vào lửa, đôi mắt đẹp vừa chuyển, cả giận nói, “Hành vi của anh ấy đã rõ ràng hiển nhiên như thế, còn có chỗ bị hiểu lầm sao?”
Phong Dương cười khổ, “Làm sao em biết sau khi gặp Tân Hành ông sẽ không tức giận hơn hiện tại?”
Tang Nhuế lẽ thẳng khí hùng, “Sao có thể. Hành Hành khôn ngoan như vậy, cô ấy tự biết bản thân chọc phải ông nhất định sẽ có thái độ thành khẩn, lấy ra mọi thế võ để dỗ ông. Nếu chiêu này không dỗ được thì ít nhất cô ấy đã cố gắng hết sức cũng có thể khiến ông hết giận một chút chứ?”
Phong Dương cao thâm cười, “Em xác định, Tân Hành sẽ dỗ ông cụ mà không phải thêm dầu ào lửa hoàn toàn chọc giận ông cụ, đến mức không thể nhịn được nữa đuổi cô ấy ra khỏi Dịch gia?”
Phong Dương dứt lời, trong phòng ăn lập tức rơi vào yên lặng.
Rất lâu, chỉ thấy Tang Nhuế trợn mắt há mồm, rõ ràng lượng khí hô hấp chưa đủ một câu, “Không thể nào?”
Phong Dương nghiêm túc gật gật đầu với cô, lại nói, “Nếu quả thật là không, sao Dịch Tân không cho cô ấy gặp ông? Dịch Tân, mới là người hiểu Tân Hành nhất.”
Dịch Tân quả nhiên hiểu cô!
Tân Hành cười lạnh trước bữa sáng trước mặt.
Biết chủ ý cô đã quyết định tối qua, cô không lay động được anh, đã chuẩn bị hành động từ Dịch lão gia. Anh lại nhanh hơn cô một bước dài, trực tiếp ngăn cản cô và ông cụ gặp mặt.
Không, không phải anh đang ngăn cản cô và Dịch lão gia gặp mặt. Một bữa sáng mà thôi, nếu cô thật muốn gây họa từ Dịch lão gia, anh chặn lại một bữa sáng có ích lợi gì. Chỉ cần cô còn ở nơi này, có rất nhiều cơ hội!
Dịch Tân làm như vậy là muốn nói cho cô, vô dụng!
Vô dụng, không ai cứu được cô!
Dịch Tân dùng bữa sáng này nói cho cô, cô muốn hành động từ Dịch lão gia thì chỉ uổng phí tâm cơ!