“Tang Nhuế, không cần cho cô mặt mũi cô lại không cần!”
Bên tai, người đàn ông âm trầm cảnh cáo, mang theo đè nén cực lớn, đã xác thật anh nổi giận.
Hừ lạnh một tiếng, Tang Nhuế giương môi phản bác, “Dịch tân, bây giờ là như thế nào? Lúc này lại nghĩ đến ở trước mặt cô ta giả bộ tình thánh rồi hả?”
Chỉ một trong nháy mắt, không khí giương cung bạt kiếm.*
Dịch Tân cười lạnh, “Cô tốt nhất nhớ, nếu như không có cô ấy, cô liên tục đứng ở chỗ này cho cô ấy sắc mặt mạng cô cũng không có!”
“Anh!”
Tang Nhuế nghe một câu nói, nhất thời bị tức đến mặt nghẹn hồng, hung hăng nhìn chằm chằm Dịch Tân, hồi lâu, lại đột nhiên cười một tiếng, bên môi cười tà ác, “Anh cũng tốt nhất nên nhớ, hai năm qua cô ta chỉ vì anh chịu hết uất ức, hôm nay còn tưởng rằng khổ tận cam lai rồi, kết quả, chủ nhân chính trở lại!”
Tang Nhuế một câu “Chủ nhân chính” là có thâm ý khác, nhìn chằm chằm trong mắt của Dịch Tân, khoái cảm bị phá hư. Dịch Tân mắt híp lại, thân hình vừa động, trong nháy mắt lướt qua Tân Hoành, tiến tới gần Tang Nhuế. Người ở đây chưa phản ứng kịp, liền nghe được tiếng ho khan đè nén của Tang Nhuế. Định thần nhìn lại, Dịch Tân đã đưa tay nắm cổ của Tang Nhuế, không có thủ hạ lưu tình, cũng chẳng nháy mắt, Tang Nhuế cả khuôn mặt đã đỏ bừng xung huyết, giãy giụa cũng rõ ràng vô lực.
“Dịch Tân, dừng tay!”
Phong Dương trước hết phản ứng kịp, lắc mình đã đến cạnh ang và Tang Nhuế, hướng trên tay Dịch Tân tấn công tới. Dịch Tân lướt mắt liếc qua, tay
trái vừa đỡ, liền đem Phong Dương ép trở về. Nắm cổ tay phải của Tang Nhuế, không chút động nào.
Phong Dương giận dữ quýnh lên, cả người liền xông tới, công kích trực tiếp Dịch Tân. Dịch Tân cười lạnh, chiêu thức trên tay bén nhọn, Phong Dương ngay cả đến gần thân thể anh cũng không có cơ hội. Mà Dịch Tân tay phải lại có thể vẫn vững vàng nắm được cổ của Tang Nhuế.
Tang Nhuế ở dưới tay anh, dần dần khép mắt.
“Dịch Tân, cháu làm phản sao!”
Một bên Dịch lão thấy thế, sắc mặt tái xanh, gậy trong tay thẳng hướng sàn nhà đá cẩm thạch gõ xuống giận dữ.
Âm thanh của Dịch lão rốt cuộc đem Tân Hoành từ một câu “Chủ nhân chính” kia gõ tỉnh, đợi thấy rõ tình huống trước mắt, trong lòng cả kinh, cuống quít tiến lên nắm cánh tay phải của anh, “Dịch Tân, dừng tay, anh ở đây làm cái gì?”
Dịch Tân lúc này mới đem ánh mắt rơi vào trên mặt Tân Hoành, lại chỉ thấy lúc này sắc mặt cô trắng bệch, trên môi cũng vô cùng không phối hợp là màu đỏ tươi, liền biết cô nhất định là lại dùng răng gắt gao cắn môi. Cô luôn là ở thời điểm uất ức hoặc sợ hành hạ môi của mình, đó là thói quen của cô.
Trong lòng hung hăng đau xót. Như vậy lúc này, cô là uất ức hay là sợ hãi?
Thừa lúc Dịch Tân thất thần, Phong Dương liền nhân cơ hội. Phong Dương hung hăng cho một quyền rơi vào vai trái Dịch Tân, Dịch Tân thân thể bị bức phải sẽ phải lui về phía sau, chỉ là lúc này anh đứng bên phải là Tân Hoành.
Lúc này, anh động tác cực nhanh thu hồi tay phải, thay đổi một tay kéo Tân Hoành vào ngực mình, mang theo cô hơi lui mấy bước, lúc này mới giữ vững thân thể. Mà Phong Dương cuống quít nhận lấy thân thể đã vô lực của Tang Nhuế, ôm cô lên, đặt vào trên ghế sa lon. Tang Nhuế lúc này rốt cuộc hô hấp lại, chỉ lo ở trong ngực Phong Dương từng ngụm từng ngụm thở gấp, Trên mặt đầy máu hồng thấu lại chậm chạp không thể tản đi. Rất rõ ràng, Dịch Tân xuống tay rất hung ác.
Tân Hoành ở một bên nhìn, không nhịn được ảo não nhìn Dịch Tân. Dịch Tân trong lòng vốn cũng không thuận, chỉ là lại không thể làm gì Tân Hoành, lúc này cũng chỉ có thể lạnh lùng cảnh cáo Tang Nhuế, “Lần sau, nếu như còn dám nói lung tung, ai cũng không cứu được cô!”
Tang Nhuế lúc này toàn thân vô lực, không mở miệng được, chỉ có thể híp lại con mắt, tức giận nhìn chằm chằm Dịch Tân. Tân Hoành lại nhịn cười không được, cười đến có chút chật vật, “Nếu quả thật là nói lung tung, anh cần gì phải bị tác động lớn như vậy?”
Nói xong, chỉ cảm thấy người đàn ông ôm cô toàn thân cứng đờ. Không chỉ là người đàn ông ôm cô, ngay cả Phong Dương Tang Nhuế đối diện cũng không nhịn được cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt mang theo thâm trầm. Theo từ bọn hắn so với dũng khí ngoan cường, là khí tráng, luôn không biết thu mình lại. Vì vậy, trong lúc không để ý, đem lưỡi đao lung tung đâm vào trên một người nhu nhược. Mà người nọ, thật vô tội!
“Ăn cơm!”
Quải trượng đầu rồng gõ xuống sàn nhà đá cẩm thạch một cách hung ác, Dịch lão cuối cùng ra lệnh một tiếng, tự mình đã dẫn đầu xoay người hướng phòng ăn đi. Chỉ là từ bóng lưng cũng biết, bọn họ không chút nào đem ông người đứng đầu trong nhà để ở trong mắt, làm ông tức giận.
Tân Hoành bên môi cười tự giễu, liền tránh Dịch Tân ra. Thường ngày Dịch Tân cứng rắn như vậy, lúc này lại cũng dễ dàng để cho cô tránh đi.
Trong bữa ăn sáng, ai cũng không vui vẻ. Chỉ là Dịch lão vẫn còn ngồi trên ghế trên, lúc này, mọi người vẫn tương đối thu lại, cho dù nhìn nhau chán ghét, cũng chịu đựng, trên mặt bình tĩnh, không có người nào dám ném chiếc đũa đi.
Sau bữa ăn sáng, Dịch Tân kéo tay Tân Hoành, muốn mang cô ra cửa, Tân Hoành lại rõ ràng không yên lòng, một cái tay khác chỉ hướng trong vườn hoa, “Em đi bồi Tang Nhuế trước.”
Dịch Tân nghe được cô nói như vậy, trong bụng tức giận, lạnh lùng liếc qua đã hướng Tang Nhuế và Phong Dương ở vườn hoa, “Cô ấy không chết được.” Lại nhìn Tân Hoành, dịu dàng nói, “Theo anh ra ngoài, anh dẫn em đi tới nơi này.”
Tân Hoành nghe, sắc mặt rõ ràng mệt mỏi, có chút u oán nhìn anh, “Dịch Tân, em muốn khiến chuyện từng cái từng cái quá khứ, xóa đi được không? Các anh thích đến một nơi, em sợ em sẽ không chịu nổi.”
“Cái gì gọi là em sẽ không chịu nổi?”
Dịch Tân tức giận, âm thanh bỗng nhiên lạnh lùng. Vốn là rất nhiều ngày tới vẫn bị chính mình hung hăng áp chế tâm tình như vậy, rốt cuộc ở cô hướng về phía anh ánh mắt không chút nào tin tưởng trong không chút kiêng kỵ phun trào ra, trái tim kia bản tính hung mãnh thú trong phút chốc như bỏ trói buộc. Cho dù là đối với cô, anh cũng khó duy trì không chút nào dịu dàng kiên nhẫn hơn nữa.
“Tân Hoành, em có thể tin tưởng anh một chút hay không!” Âm thanh kia, rét căm căm cơ hồ là từ trong kẽ răng bắn ra.
Chương 122: Sẽ Bị Thương, Sẽ Cự Tuyệt (4)
“Tân Hoành, em có thể tin tưởng anh một chút hay không!” Âm thanh kia, rét căm căm cơ hồ là từ trong kẽ răng bắn ra.
“Dịch tân, anh có phải cho là em không có tin vào anh hay không?” Tân Hoành lúc này trong lòng rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh. Giương mắt, người đàn ông tuấn mỹ đến kinh ngạc trên mặt rõ ràng đang khắc chế tâm tình, gương mặt đó, dịu dàng lại thô bạo, luôn làm cho cô vừa yêu vừa giận, vừa vui lại thương, luôn là vừa hạnh phúc vừa khổ sở, thường thường Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.*
Cô đối với anh, luôn có một loại tình cảm lo được lo mất. Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng không do dự, anh muốn, thì cô cho. Một câu ôn nhu dịu dàng của anh, cô lập tức có thể đem tim của mình nâng đến trước mặt anh.
“Em sớm đã luân hãm, cho nên bất luận anh là thật lòng hay là dụ dỗ em, em đều ngu ngốc vui mừng như vậy, không ý thức đắm chìm trong trong thế giới của anh, cũng sớm đã quên mình, cho dù quên mình là đại biểu hủy diệt một tia tự bảo vệ mình cuối cùng, bất kỳ thương đau nào cũng có thể dễ dàng công kích em. Nhưng Dịch Tân, anh nói cho em biết, trong khi người của hắn cũng bởi vì em cố chấp mà bị thương thì anh có thể cho phép em hơi tỉnh táo một chút, thở một cái, em không cầu anh cho em cơ hội chữa thương, chỉ là ít nhất cho em nhìn vết thương của người khác, để cho em đắc tội nghiệt không cần sâu như vậy.”
“Cho nên, ngụ ý là, cùng Dịch Tân ở chung một chỗ, em nghiệp chướng nặng nề? Là ý này sao?” Lời của anh, như từ kẽ răng rít ra ngoài, trầm thấp mất tiếng, hướng về phía cô, chữ chữ bức bách.
Con mắt tĩnh mịch khóa cô thật chặt, nhìn cô hướng về phía sau, trong nháy mắt liền làm cho tâm cứng rắn cũng sinh thương, cô lại vẫn như cũ có thể bình tĩnh. Không nhịn được, cơ hồ cũng khống chế không nổi trái tim kia nữa.
Không, Tân Hoành, em không thể đối với anh như vậy!
Em có biết, em tùy ý đáp lại một chút, anh liền có thể đưa em cưng chiều lên tận trời, nguyện ý đôi tay nâng Quá Sở có chỉ vì một tia cười vui của em. Nhưng em tuyệt đối không thể bài xích anh, oán hận anh, bởi vì, em hơi bài xích sẽ khiến anh lại khống chế không được trái tim kia, khống chế không được muốn tổn thương em, cho dù tổn thương em, đau là anh, anh cũng nhất định phải cùng em dây dưa. Giữa chúng ta, nhất định phải dựa vào phương thức dính líu khổ sở như vậy sao?
Anh nghĩ cứ như vậy dắt tay của em, bình tĩnh an hòa mà đi hết cuộc sống về sau. Mà em, vốn không phải là bình tĩnh an hòa sao?
Dịch Tân chăm chú nhìn trong mắt của cô mơ hồ đã sinh tơ máu đỏ, Tân Hoành thấy rõ ràng, chỉ là lúc này, chính cô đã mệt mỏi từ lâu không có thời gian quan tâm nhiều. Trái tim vẫn bị hung hăng đè xuống, đối mặt với Tang Nhuế thì có một sự quyết tuyệt lại lạnh lẽo ép làm cô không thở nổi; mà đối mặt Dịch Tân, lại có một cái tên trong lòng anh mềm mại nhất khắc sâu.
Nghê Tranh.
Tân Hoành khẽ thở dài một cái, tránh ra ánh mắt Dịch Tân, “Bộ đồ trang sức kia, đã đưa cho em, tại sao còn phải lại phỏng chế ra một bộ giống nhau như đúc?”
Môi cô nhẹ nhàng cười, lại khổ sở chí cực, “Hay là nói, lúc ban đầu bộ kia đồ trang sức không phải là đưa cho em, chỉ là trời xui đất khiến rơi xuống chỗ ew, hiện tại… Chính chủ nhân trở lại, nên em trả cho cô ấy.”
Rốt cuộc, cô hướng tới anh nói ra những lời này. Giữa bọn họ, mặc dù cũng không có ai đề cập tới, nhưng là cô biết trong lòng anh rõ ràng cô nhìn thấy bộ kia đồ trang sức, nếu không, sẽ kịp thời liền chạy tới Phương gia, vừa lúc ở ngàn quân nguy kịch cứu cô. Mà anh cũng biết, cô biết anh rõ ràng. (ôi cái đoạn này edit toát mồ hôi mà vẫn không xuôi
Trong lòng hai người cái gì cũng rõ ràng, chỉ là cũng không có ai nói. Cô cả ngày bận rộn vây quanh Tang Nhuế, thật ra thì cảm giác không phải là muốn chuyện này bỏ xuống, không nên nghĩ, chỉ vì nhớ tới trong lòng liền khó chịu.
So với khó chịu này, cô thậm chí càng muốn cả ngày hướng về phía Tang Nhuế lạnh lùng chỉ trích.
Dịch Tân khẽ mị con mắt, trong mắt đã chậm rãi ẩn gió táp mưa rào, trong lúc nhất thời, sóng ngầm mãnh liệt.
Cô đang hỏi anh, đang hỏi lòng của cô quan tâm đến vấn đề cuối cùng, cái vấn đề này đối với cô cùng anh đều vô cùng quan trọng, chỉ là, cô nghiêng đầu đi. ——cô không có nhìn anh!
Đó là một rõ ràng là tư thái trốn tránh, hoặc là nói, tư thái định tội.
Dịch Tân đời này, chơi chính là quyền lực, mạng người cùng tâm người.
Cô chỉ là một tư thái, một nháy mắt, là anh biết ý nghĩ trong lòng cô. Cô không tin anh, cô lại càng không nguyện ý cho anh một chút cơ hội giải thích! Ở trong lòng cô, đã sớm đem anh xử tội, liền cơ hội khiếu nại cũng không muốn cho anh! Có cái gì, ở ngực cởi áp ra.
Đưa tay, cầm cằm cô, dùng lực chuyển ánh mắt sang anh, buộc cô nhìn thẳng anh.
Cô bị đau, chân mày bởi vì đau đớn mà nhíu lại, bị buộc nhìn vào mắt của anh.
Trong mắt của anh gió nổi mây phun, cô nhìn phải là lòng dạ ác độc hung ác va chạm.
“Xem anh! Có lời gì, xem em nói với anh, hỏi anh, đem tất cả trong lòng đều nói ra cho anh, từng chữ từng câu cũng không cho giữ lại!”
Anh hung hăng cắn răng, tròng mắt nguy hiểm mà hướng cô híp lại, mang theo tàn lệ.
Trong lòng cô bỗng nhiên đau xót, trong nháy mắt liền chết hết tâm chết hết thân. Tàn lệ, nguy hiểm, bức hiếp, vốn là, giữa bọn họ nên là như vậy đi, đây mới là mệnh giữa bọn họ định phương thức chung đụng. Mà qua đi một khoảng thời gian, cũng chỉ là thời gian để lại cho người một ảo giác tốt đẹp.
Cô chịu đựng đau đớn, không nói gì. Chỉ là chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt lệ, cứ như vậy rơi xuống trên mu bàn tay của anh, tay của anh nhất thời nặng nề run lên.
Cả người như bị cái gì hung hăng đập một kích, Dịch Tân đột nhiên vừa bừng tỉnh, cuống quít buông cô ra, rồi lập tức muốn đưa tay đi ôm cô.
Chỉ là, thời gian có lúc chính là không đúng lúc như vậy, hay là chính là muốn nhìn một cuộc kịch hay.
Anh mới vừa vươn tay, âm thanh người làm liền truyền tới, “Lão gia, thiếu gia, Nghê tiểu thư tới.”