Cả khuôn mặt Phùng Đức Thành đều nhăn lại một chỗ, người ở đây ông ta đều đắc tội không nổi, cũng không biết thằng con xui xẻo kia của ông ta rốt cuộc như thế nào đem Bạch tam thiếu dọa thành như vậy. Ông ta dưới đáy lòng nghiến răng, liền biết đứa con trai này là tên không nên thân, vốn nghĩ rằng nó leo lên được Bạch tam thiếu còn có vài phần bản lĩnh. Không nghĩ tới chỗ tốt không được đến vài phần, ngược lại đem người không thể đắc tội đều đắc tội chết!
Những người này còn không biết muốn như thế nào trả thù Phùng gia. Tưởng tượng đến đây, ông ta liền hận không thể đem thằng con chỉ biết gây chuyện xui xẻo kia ăn sống cho rồi!
Ông ta hung hăng liếc Phùng Quần một cái, hận không thể chưa từng sinh ra đứa con trai này, cười làm lành nói:
“Bạch tiểu thư ngàn vạn không cần hiểu lầm, chuyện này thật sự không liên quan đến Phùng gia tôi. Lúc trước thằng con ngỗ nghịch này may mắn được đi lại trước mặt Bạch tam thiếu, tôi vẫn luôn dạy dỗ nó, nhất định phải tôn kính tam thiếu, ngàn vạn không thể chọc cậu ấy không vui. Cũng không biết hôm nay là chuyện ra làm sao, thế nhưng làm thằng con ngỗ nghịch này đụng đến Bạch tam thiếu, việc này thật sự không liên quan đến Phùng gia tôi nha!”
Vẫn luôn không ra tiếng Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói:
“Cậu ta là con của ông, ông lại nói hành vi của cậu ta cùng Phùng gia không liên quan?”
Phùng Đức Thành vỗ bộ ngực nói:
“Mục tổng, thằng ngỗ nghịch này hôm nay thế nhưng làm ra chuyện đụng đến Bạch tam thiếu, người Phùng gia cũng rất đau lòng. Từ nay về sau, chuyện của nó, cùng Phùng gia tôi đều không có liên quan!”
Phùng Quần thân mình cứng đờ, không thể tin được nhìn cha mình. Đây là muốn từ bỏ hắn sao? Liền vì một tên Bạch Nhất Hàm không thể hiểu được?!
Ánh mắt Mục Tĩnh Viễn nặng nề nhìn Phùng Quần, lời nói lại là với Phùng Đức Thành:
“Hy vọng Phùng tổng nhớ kỹ lời nói hôm nay, tương lai Phùng đại thiếu nếu là có biến cố gì, cũng không nên đỗ lỗi lên đầu tôi.”
Phùng Đức Thành vội nói:
“Không dám không dám, tương lai dù thằng nhãi ranh này có chết ở đầu đường xó chợ, cũng cùng Phùng gia tôi không liên quan!” Dù sao tình nhân ông có một đống lớn, còn có vài đứa con trai, không thiếu một đứa này.
Từ Mục Tĩnh Viễn nói, không khó nghe ra anh đang giận thật, bằng không người luôn luôn giữ bình tĩnh, lại có danh xưng con hổ biết cười(* nham hiểm) như anh. Như thế nào sẽ trước mặt nhiều người thế này nói ra những câu không lưu tình như vậy.
Tất cả mọi người đều biết, Bạch tam thiếu này chính là tròng mắt Mục Tĩnh Viễn, so với cha mẹ Bạch gia còn muốn bảo bối cậu hơn. Người ta đều nói rồng có vảy ngược, đụng liền tức giận, Bạch tam thiếu không thể nghi ngờ chính là vảy ngược của Mục Tĩnh Viễn
Trực tiếp chọc anh có lẽ còn có thể không sao, nhưng nếu là để anh biết có người chọc Bạch tam thiếu. Như vậy ông Thiên Vương cũng không an toàn được, tuyệt đối sẽ lọt vào tầm ngắm điên cuồng trả thù của anh, vô luận trách nhiệm sự việc có là ai.
Xã hội thượng lưu Hoa Thành một vòng đều biết công nhận một đạo lý. Chỉ cần Bạch gia không ngã, Mục Tĩnh Viễn còn ở đây, Bạch tam thiếu, ai dám chạm vào liền chết.
Hiện giờ thằng con xui xẻo của ông ta đem Bạch tam thiếu dọa thành như vậy, mặc kệ rốt cuộc do ai. Chỉ cần có thể khống chế được lửa không cần đốt tới trên người Phùng gia, liền cám ơn trời đất. Đứa con trai này khẳng định là giữ không nổi, dù là có thể bảo vệ, ông ta cũng sẽ không bảo vệ hắn để dẫn lửa thiêu thân, dù sao ông ta cũng không thiếu con trai, dù có chết hết, còn có thể sinh lại.
Mục Tĩnh Viễn lại âm trầm nhìn chằm chằm Phùng Quần nhìn vài lần, mới đối Nghiêm lão gia tử nói:
“Nghiêm lão gia tử, xin lỗi quấy rầy tiệc mừng thọ của ngài, Hàm Hàm bị kinh hoảng, tôi phải dẫn em ấy trở về trước nghỉ ngơi.”
Nghiêm lão gia tử gật gật đầu, liếc mắt thấy con trai ngốc nhà mình, Nghiêm Thành vội nói:
“Đương nhiên có thể, con cái Bạch gia ở chỗ của tôi bị kinh hoảng, cũng là khuyết điểm của chúng tôi”
Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu nói:
“Đa tạ Nghiêm tổng rộng lượng.”
Bạch Bác Nhân cùng Hoa Hiểu Nhiễm có lòng muốn tiếp nhận con trai nhỏ. Nhưng Bạch Nhất Hàm nắm vạt áo Mục Tĩnh Viễn chặt như đang bắt lấy cộng rơm cứu mạng vậy, khớp xương ngón tay đều xanh trắng, nơi nào tiếp được đây.
Những người này còn không biết muốn như thế nào trả thù Phùng gia. Tưởng tượng đến đây, ông ta liền hận không thể đem thằng con chỉ biết gây chuyện xui xẻo kia ăn sống cho rồi!
Ông ta hung hăng liếc Phùng Quần một cái, hận không thể chưa từng sinh ra đứa con trai này, cười làm lành nói:
“Bạch tiểu thư ngàn vạn không cần hiểu lầm, chuyện này thật sự không liên quan đến Phùng gia tôi. Lúc trước thằng con ngỗ nghịch này may mắn được đi lại trước mặt Bạch tam thiếu, tôi vẫn luôn dạy dỗ nó, nhất định phải tôn kính tam thiếu, ngàn vạn không thể chọc cậu ấy không vui. Cũng không biết hôm nay là chuyện ra làm sao, thế nhưng làm thằng con ngỗ nghịch này đụng đến Bạch tam thiếu, việc này thật sự không liên quan đến Phùng gia tôi nha!”
Vẫn luôn không ra tiếng Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói:
“Cậu ta là con của ông, ông lại nói hành vi của cậu ta cùng Phùng gia không liên quan?”
Phùng Đức Thành vỗ bộ ngực nói:
“Mục tổng, thằng ngỗ nghịch này hôm nay thế nhưng làm ra chuyện đụng đến Bạch tam thiếu, người Phùng gia cũng rất đau lòng. Từ nay về sau, chuyện của nó, cùng Phùng gia tôi đều không có liên quan!”
Phùng Quần thân mình cứng đờ, không thể tin được nhìn cha mình. Đây là muốn từ bỏ hắn sao? Liền vì một tên Bạch Nhất Hàm không thể hiểu được?!
Ánh mắt Mục Tĩnh Viễn nặng nề nhìn Phùng Quần, lời nói lại là với Phùng Đức Thành:
“Hy vọng Phùng tổng nhớ kỹ lời nói hôm nay, tương lai Phùng đại thiếu nếu là có biến cố gì, cũng không nên đỗ lỗi lên đầu tôi.”
Phùng Đức Thành vội nói:
“Không dám không dám, tương lai dù thằng nhãi ranh này có chết ở đầu đường xó chợ, cũng cùng Phùng gia tôi không liên quan!” Dù sao tình nhân ông có một đống lớn, còn có vài đứa con trai, không thiếu một đứa này.
Từ Mục Tĩnh Viễn nói, không khó nghe ra anh đang giận thật, bằng không người luôn luôn giữ bình tĩnh, lại có danh xưng con hổ biết cười(* nham hiểm) như anh. Như thế nào sẽ trước mặt nhiều người thế này nói ra những câu không lưu tình như vậy.
Tất cả mọi người đều biết, Bạch tam thiếu này chính là tròng mắt Mục Tĩnh Viễn, so với cha mẹ Bạch gia còn muốn bảo bối cậu hơn. Người ta đều nói rồng có vảy ngược, đụng liền tức giận, Bạch tam thiếu không thể nghi ngờ chính là vảy ngược của Mục Tĩnh Viễn
Trực tiếp chọc anh có lẽ còn có thể không sao, nhưng nếu là để anh biết có người chọc Bạch tam thiếu. Như vậy ông Thiên Vương cũng không an toàn được, tuyệt đối sẽ lọt vào tầm ngắm điên cuồng trả thù của anh, vô luận trách nhiệm sự việc có là ai.
Xã hội thượng lưu Hoa Thành một vòng đều biết công nhận một đạo lý. Chỉ cần Bạch gia không ngã, Mục Tĩnh Viễn còn ở đây, Bạch tam thiếu, ai dám chạm vào liền chết.
Hiện giờ thằng con xui xẻo của ông ta đem Bạch tam thiếu dọa thành như vậy, mặc kệ rốt cuộc do ai. Chỉ cần có thể khống chế được lửa không cần đốt tới trên người Phùng gia, liền cám ơn trời đất. Đứa con trai này khẳng định là giữ không nổi, dù là có thể bảo vệ, ông ta cũng sẽ không bảo vệ hắn để dẫn lửa thiêu thân, dù sao ông ta cũng không thiếu con trai, dù có chết hết, còn có thể sinh lại.
Mục Tĩnh Viễn lại âm trầm nhìn chằm chằm Phùng Quần nhìn vài lần, mới đối Nghiêm lão gia tử nói:
“Nghiêm lão gia tử, xin lỗi quấy rầy tiệc mừng thọ của ngài, Hàm Hàm bị kinh hoảng, tôi phải dẫn em ấy trở về trước nghỉ ngơi.”
Nghiêm lão gia tử gật gật đầu, liếc mắt thấy con trai ngốc nhà mình, Nghiêm Thành vội nói:
“Đương nhiên có thể, con cái Bạch gia ở chỗ của tôi bị kinh hoảng, cũng là khuyết điểm của chúng tôi”
Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu nói:
“Đa tạ Nghiêm tổng rộng lượng.”
Bạch Bác Nhân cùng Hoa Hiểu Nhiễm có lòng muốn tiếp nhận con trai nhỏ. Nhưng Bạch Nhất Hàm nắm vạt áo Mục Tĩnh Viễn chặt như đang bắt lấy cộng rơm cứu mạng vậy, khớp xương ngón tay đều xanh trắng, nơi nào tiếp được đây.