Bạch Nhất Hàm hung hăng cầm lên một quả quýt, nói: “Đúng vậy, em cũng không tin Nghiêm gia chỉ là sân chơi của mỗi Nghiêm Miểu! Ỷ vào có quyền có thế thì có thể khi dễ người khác như vậy sao? Đại thần Nam Sơn của em cũng có hậu viện chứ bộ! Chúng ta phải nghĩ làm sao cho bọn họ ngậm cay nuốt đắng ha ha!”
Mục Tĩnh Viễn lấy quả quýt trong tay cậu lột vỏ, ngoài miệng nói: “Yên tâm đi, sẽ cho bọn họ một bài học".
Bạch Nhất Hàm nhận lại một múi quýt, ăn xong rồi đột nhiên lên tiếng: “Anh nói chuyện này có nên đừng quá nhằm vào Nghiêm Miểu hay không, bà ta cũng là bị lừa.”
Mục Tĩnh Viễn lại đưa sang một múi nữa, cười nói: “Bà ta bị lừa, nhưng theo mô tả của em, phương thức xử lý của bà ta cũng quá mức cực đoan rồi, hơn nữa có cảm giác chẳng biết phân biệt đúng sai, quá ngang ngược, bà ta quy chụp toàn bộ lỗi lầm lên Nam Sơn, để một mình y gánh vác sai lầm của chồng mình. Hơn nữa em nhìn mỗi một hành động của bà ta, từng bước từng bước một khiến Nam Sơn thân bại danh liệt, sau đó còn bỏ thêm mồi lửa cuối cùng, ép chết Nam Sơn. Cứ cho là sinh tử đại thù đi, thì một khi người đó chết cũng coi như kết thúc rồi, nhưng bà ta thậm chí còn phá hoại lễ tưởng niệm của y, đủ để nhìn ra bản chất ác độc của bà ta.”
Bạch Nhất Hàm cẩn thận suy nghĩ, oai oán nuốt quýt xuống bụng, tức giận nói: “Anh nói đúng, bà ta cũng không phải người tốt, còn chưa thấy bà ta xử lý Hạ Nguyên, sau khi Nam Sơn chết bọn họ vẫn ân ái như trước, căn bản một chút ảnh hưởng cũng không có, đại thần Nam Sơn bị chết quả thực quá oan uổng!”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Bây giờ có anh với em can thiệp, chỉ cần chúng ta tỏ thái độ, ít nhất bọn họ cũng không dám ép chết Nam Sơn, nhưng danh dự bị hao tổn lại là không tránh khỏi. Bị người yêu phản bội, danh dự bị tổn hại, đối với Nam Sơn mà nói vẫn là đả kích trầm trọng, việc chúng ta phải làm, chính là giảm thiểu thương tổn đến mức thấp nhất. Nếu Nghiêm Nham và Nghiêm Phái có thể kéo về phe chúng ta, đó sẽ là một sự trợ giúp vô cùng lớn.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, còn có Phái Phái, nhưng con bé ở kiếp…… Phi, ở trong mộng không có ra tay, lần này em ấy sẽ giúp chúng ta sao?”
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười nói: “Trong giấc mơ của em, Nghiêm Phái và Nghiêm Nham chỉ là fan sách của y, một bên là tác giả yêu thích, một bên là cô nhỏ ruột thịt, bên nào thân hơn vừa nhìn đã thấy, hơn nữa bọn họ không chắc là đã biết được toàn bộ chân tướng. Hẳn cũng không nghĩ tới Nam Sơn sẽ chết, không ra tay cũng là về tình cảm có thể tha thứ, nhưng nếu chúng ta phơi bày sự thật ngay trước mắt họ, nói rõ lợi hại và kết cục xấu nhất thì bọn họ không chắc còn ngồi yên được. Nghiêm Nham người này luôn luôn trung quy trung củ*, người cũng trầm mặc ít lời, anh không biết cậu ta có thể ra tay hay không, nhưng dù không làm gì, ít nhất anh ta cũng sẽ trung lập, giúp đỡ cả hai bên. Nghiêm Phái trên người có một tinh thần hào hiệp, nhìn thấy chuyện như vậy, lại có chúng ta giúp đỡ, hẳn là không ngồi yên được.”
(*Trung quy trung củ 中规中矩 Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.)
Bạch Nhất Hàm nắm tay nói: “Nghe anh nói như vậy em liền có niềm tin, trước tiên em sẽ kéo Phái Phái tới, sau đó lại hỏi qua thái độ của Nghiêm Nham.”
Nói làm liền làm, cậu nhét phần quýt còn dư vào miệng Mục Tĩnh Viễn, rồi lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Phái.
Mục Tĩnh Viễn mồm ngậm toàn quýt, dở khóc dở cười nhìn Bạch Nhất Hàm đối với điện thoại “Alo” một tiếng.
Nghiêm Phái vui vẻ nói: “Nhất Hàm? Anh tìm em có việc gì sao?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Phái Phái, lần trước em có nói với anh, em cũng là người hâm mộ sách của đại thần Nam Sơn, phải không?”
Nghiêm Phái nói: “Đúng vậy, em nói thật đó!”
Bạch Nhất Hàm hít một hơi nhỏ, nói: “Anh có tin tức về đại thần Nam Sơn, em có muốn biết không?
Nghiêm Phái hưng phấn nói: “Thật sao?! Nhất Hàm anh tuyệt quá đi! Anh có ảnh chụp y sao? Share cho em share cho em đi! "
Bạch Nhất Hàm nói: “Ảnh chụp anh có, còn có chút chuyện khác, trong điện thoại nói không rõ được. Nếu không em tới gặp anh, anh sẽ nói cho em.”
Nghiêm Phái nói: “Được đó, đúng lúc hôm nay em không có lớp, giờ em tới liền!”
Bạch Nhất Hàm nói: “Á đừng cúp máy! Em biết tới đâu gặp anh sao?”
Nghiêm Phái đĩnh đạc nói: “Đó còn phải hỏi? Anh với Mục tổng dính nhau như keo 502 vậy đó. Nhất định là đang ở trụ sở Mục thị rồi, khi nào em đến sẽ gọi lại cho anh.”
Bạch Nhất Hàm sắc mặt đỏ lên nói: “Không cần đâu, cạnh Mục thị có một quán cà phê, anh tới đó chờ em.”
Nghiêm Phái hoan hô nói: “Yeah, không cần đối mặt với cái người mặt đen kia thì càng tốt, em sẽ tới đó liền! Đại thần Nam Sơn em tới đây!”
Trước khi tắt máy, Bạch Nhất Hàm mơ hồ nghe được Nghiêm Phái hô một tiếng anh hai, cũng không để ý, quay đầu lại nói với Mục Tĩnh Viễn: " Em hẹn Phái Phái ra rồi”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Chuyện này quả thật đối mặt nói chuyện thì tốt hơn, anh đi cùng em.”
Bạch Nhất Hàm xua tay nói: “Không cần không cần, một mình em đi gặp con bé là được rồi, Phái Phái có chút sợ anh, có anh ở đó em ấy sẽ không dám nói chuyện.”
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ nói: “Cô bé đó sợ anh làm cái gì?”
Bạch Nhất Hàm bóp mặt anh, cười nói: “Ai bảo anh cả ngày duy trì cái bộ mặt nghiêm túc như vậy, người ta chỉ là một cô gái nhỏ, đương nhiên là sợ rồi, thôi em đi đây.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Cô bé đó không đến nhanh vậy, vội vàng như vậy làm gì?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Em cần phải suy nghĩ làm sao nói cho con bé, có nên nói cả chuyện mình bàn luôn không?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Đừng nói về chuyện giấc mơ, em chỉ cần nói là em trong lúc vô ý phát hiện.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Ừm, em hiểu rồi.”
[…]
Bạch Nhất Hàm tới quán cà phê, lúc này quán không có ai, cậu bước vào phòng riêng của mình, không chờ quá lâu, Nghiêm Phái liền đến, có thể thấy được cô sốt ruột thế nào.
Bạch Nhất Hàm vẫy tay về phía Nghiêm Phái, Nghiêm Phái hai mắt sáng lấp lánh chạy tới, còn chưa đặt mông ngồi xuống, liền lớn tiếng hỏi: “Ảnh chụp của đại thần Nam Sơn ở đâu? Mau giao ra đây!”
Bạch Nhất Hàm cười khẽ một tiếng, móc di động ra, chuyển bức ảnh mà lúc trước cậu van nài nửa ngày mới khiến Nam Sơn đồng ý tự chụp mình gửi tới, Nam Sơn chưa tự chụp mình bao giờ, nhưng dưới "móng vuốt " bám riết không tha của Bạch Nhất Hàm, cuối cùng cũng đáp ứng chụp một bức cho cậu.
Bức ảnh đầu tiên được chụp bởi một người chưa từng selfie không tính là đẹp, thoạt nhìn biểu tình hơi đơ, ánh mắt cũng không linh động, nhưng giá trị nhan của y vẫn như cũ thuyết phục Nghiêm Phái, cô một phen đoạt lấy di động, hai mắt thành hình trái tim nói: “Hóa ra đại thần Nam Sơn trẻ tuổi đẹp trai như vậy, em vốn còn tưởng rằng y là một ông chú mặt đầy râu chứ!”
Bạch Nhất Hàm “Hừ” một tiếng lấy lại di động nói: “Y không phải ông chú, nhưng lại lọt hố của một ông chú.”
Nghiêm Phái còn chưa có xem đủ mà di động đã bị cướp đi, vội vàng nhào lên đoạt lại, liền đoạt biên nói: “Nhất Hàm, là anh em chí cốt, share ảnh cho em đi!”
Bạch Nhất Hàm đứng lên nhấc cánh tay, lãnh khốc nói: “Không được!”
Vóc dáng Nghiêm Phái lùn hơn cậu rất nhiều, nhảy tới nhảy lui cũng với không tới, tức giận đến phòng hai má lên: “Bạch Nhất Hàm! Uổng công em coi anh là anh em thân thiết, vậy mà anh lại vô tình vô sỉ vô cớ gây rối như vậy, lãnh tâm lãnh phổi lãnh khốc vô tình!”
Thấy Bạch Nhất Hàm không dao động, Nghiêm Phái lại mềm xuống, nước mắt lưng tròng nói: “Anh Nhất Hàm ơi, sao anh lại nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với em như vậy chứ?”
Bạch Nhất Hàm “Vèo” một tiếng bật cười, lại đưa điện thoại cho cô nói: “Phái Phái, không phải anh keo kiệt, chỉ là có chút chuyện phải cố kỵ, bức ảnh này em xem ở đây thì được, thật sự không thể share cho em, đây là vì bảo vệ đại thần Nam Sơn.”
Nghiêm Phái lấy lại di động, lại nhìn ảnh chụp thần tượng, hận không thể liếm màn hình, nghe được cậu nói, vội nhấc tay bảo đảm: “Em thề, tuyệt đối sẽ không để ảnh chụp hay tin tức của đại thần Nam Sơn tiết lộ ra ngoài!”
Bạch Nhất Hàm thở dài nói: “Anh đương nhiên tin tưởng em sẽ không để lộ ra ngoài, nhưng……, haiz!”
Nghiêm Phái biểu tình nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Nghiêm túc vậy? Đại thần Nam Sơn có phiền toái gì sao? Hồi nãy anh nói, y lọt hố một ông chú là có ý gì?”
Bạch Nhất Hàm nhìn cô nghiêm túc nói: “Phái Phái, anh muốn em đồng ý với anh sau khi nghe xong chuyện về Nam Sơn, bất luận em có quyết định thế nào thì khi đi ra khỏi gian phòng này, cũng sẽ không đem nội dung hôm nay nghe được nói cho người khác.”
Nghiêm Phái nghiêm mặt nói: “Em hứa.”
Bạch Nhất Hàm lại thở dài nói: “Anh đã thấy người thật của đại thần Nam Sơn, bức ảnh này là anh hao hết trăm cay ngàn đắng mới xin y có được, đây là ảnh tự chụp đầu tiên của y, nói thật chụp không tốt lắm, so với y ở ngoài đời kém xa, khí chất của y cũng hoàn toàn không thể hiện ra được.”
Nghiêm Phái kinh ngạc nói: “Anh quen với đại thần Nam Sơn?! Anh hỏi xin y có được ảnh chụp, hai người quen rất thân sao? Thế sao không nói sớm cho em biết chứ?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Bọn anh quen biết nhau không lâu, chỉ là y không có bạn bè, anh thiệt tình đối đãi y, cho nên y tương đối không đề phòng anh, hơn nữa y không biết anh đã nhận ra mình là Nam Sơn.”
Nghiêm Phái càng kinh ngạc: “Đại thần Nam Sơn sao lại không có bạn?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Em đừng sốt ruột, nghe anh nói đã, ngày đó hiệu sách của anh Chương khai trương, lúc anh trở về sắc trời còn sớm, nghĩ về nhà Mộc…… Khụ, Tĩnh Viễn cũng chưa có về, nên kêu tài xế đi lòng vòng một hồi hóng gió chơi, đi đến cổng một tiểu khu, anh thấy chung quanh rất yên tĩnh, liền xuống xe đến hàng ghế dài ven đường ngồi một lát. Trong tay anh lúc đó còn cầm quyển " Dạ Lam" từ hiệu sách, tình cờ thay chính là đại thần Nam Sơn lại đang ở tiểu khu đó, lúc y đi ra ngoài mua đồ dùng nhìn thấy sách trong tay anh. Có thể là không có việc gấp nên liền ngồi xuống cùng anh hàn huyên vài câu. Y nói sách Nam Sơn y đều đọc qua, anh liền nói mọi người đều là bạn đọc sách, sau đó đề nghị trao đổi phương thức liên hệ, y đồng ý. Anh trở về liền kéo y vào fandom của Nam Sơn, sau đó…… Tĩnh Viễn có thể là thấy anh lui tới khá thân với y, không quá yên tâm nên âm thầm điều tra một chút, mới phát hiện thì ra y chính là đại thần Nam Sơn.”
Nghiêm Phái miệng há hốc, nói: “Truyền kì như vậy luôn? Duyên phận gì đây, bất quá Mục tổng ghen thì nói ghen, anh đừng thanh minh cho ảnh.”
Bạch Nhất Hàm ho khan một tiếng, nghĩ ' Mộc Mộc em thực có lỗi với anh, bắt anh phải đội cái nồi này'. Mặt cậu ửng đỏ:
“Lần điều tra này, chẳng những tra ra thân phận đại thần Nam Sơn, còn lòi ra một chuyện khiến anh thiếu chút nữa tức điên.”
Nghiêm Phái nhăn lại lông mày nói: “Về đại thần Nam Sơn? Ông chú?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Là nó, căn cứ vào Tĩnh Viễn điều tra được, gia đình của đại thần Nam Sơn là gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có một người mẹ, vào năm y mười lăm tuổi thì bà ấy liền qua đời. Kể từ đó y vẫn luôn một mình sinh hoạt, y thích yên tĩnh, không thích ra ngoài, cũng không có bạn bè, EQ rất thấp, tính cách rất bị động, thiếu giao lưu với người khác, lớn lên……, em cũng thấy rồi đó.
Yêu cầu với cuộc sống vật chất rất thấp, ngoài viết sách, đối với chuyện khác đều không có hứng thú. Cho nên, y thành mục tiêu của một tên song tính luyến đã kết hôn. Gã nói dối bản thân còn độc thân để theo đuổi đại thần Nam Sơn, cũng dạy cho y quan niệm sai lầm về tình yêu, lừa y làm tình nhân của mình. Đại thần Nam Sơn từ nhỏ thiếu hụt tình cảm, rất dễ liền mắc mưu, cho rằng mọi người yêu đương đều là cái dạng này, bình thường từng người làm việc của người đó, sau đó người yêu cách một đoạn thời gian mới tới gặp mình, hơn nữa rất ít qua đêm, đến bây giờ đại thần Nam Sơn chỉ biết tên của gã cùng số điện thoại, tên còn là giả, còn số di động sao, ha hả, không chừng cũng là số chuyên dụng cho một mình Nam Sơn, dù sao đại thần Nam Sơn cũng chỉ gọi cho gã lác đác có vài lần.
Thời điểm anh nhìn thấy đại thần Nam Sơn, liền phát hiện cả người y đều có vẻ thực u buồn, Tĩnh Viễn nói, người đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào thì không nên u buồn như vậy, y hẳn là cũng đã nhận ra người yêu mình có chỗ không đúng, nhưng giống như một người đang trôi dạt trên biển, không muốn buông bỏ khúc gỗ duy nhất trong tay, vẫn luôn đè nén nổi bất an. Căn cứ điều tra, người đàn ông kia không chỉ kết hôn, còn có hai đứa nhỏ. Địa vị của gã rất cao, mà địa vị vợ gã lại càng cao, một khi bị bà ta biết đến sự tồn tại của Nam Sơn. Thì mặc kệ Nam Sơn có phải là người bị hại hay không, cũng nhất định sẽ lọt vào tầm ngắm để bà ta điên cuồng trả thù. Mà kết quả này, nhất định là Nam Sơn không thể chịu đựng nổi, người đàn ông kia, tiết nhưng, đến lúc đó tất nhiên sẽ không chút do dự từ bỏ Nam Sơn, để đại thần Nam Sơn vì sai lầm của gã mà chịu tội.”
Mục Tĩnh Viễn lấy quả quýt trong tay cậu lột vỏ, ngoài miệng nói: “Yên tâm đi, sẽ cho bọn họ một bài học".
Bạch Nhất Hàm nhận lại một múi quýt, ăn xong rồi đột nhiên lên tiếng: “Anh nói chuyện này có nên đừng quá nhằm vào Nghiêm Miểu hay không, bà ta cũng là bị lừa.”
Mục Tĩnh Viễn lại đưa sang một múi nữa, cười nói: “Bà ta bị lừa, nhưng theo mô tả của em, phương thức xử lý của bà ta cũng quá mức cực đoan rồi, hơn nữa có cảm giác chẳng biết phân biệt đúng sai, quá ngang ngược, bà ta quy chụp toàn bộ lỗi lầm lên Nam Sơn, để một mình y gánh vác sai lầm của chồng mình. Hơn nữa em nhìn mỗi một hành động của bà ta, từng bước từng bước một khiến Nam Sơn thân bại danh liệt, sau đó còn bỏ thêm mồi lửa cuối cùng, ép chết Nam Sơn. Cứ cho là sinh tử đại thù đi, thì một khi người đó chết cũng coi như kết thúc rồi, nhưng bà ta thậm chí còn phá hoại lễ tưởng niệm của y, đủ để nhìn ra bản chất ác độc của bà ta.”
Bạch Nhất Hàm cẩn thận suy nghĩ, oai oán nuốt quýt xuống bụng, tức giận nói: “Anh nói đúng, bà ta cũng không phải người tốt, còn chưa thấy bà ta xử lý Hạ Nguyên, sau khi Nam Sơn chết bọn họ vẫn ân ái như trước, căn bản một chút ảnh hưởng cũng không có, đại thần Nam Sơn bị chết quả thực quá oan uổng!”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Bây giờ có anh với em can thiệp, chỉ cần chúng ta tỏ thái độ, ít nhất bọn họ cũng không dám ép chết Nam Sơn, nhưng danh dự bị hao tổn lại là không tránh khỏi. Bị người yêu phản bội, danh dự bị tổn hại, đối với Nam Sơn mà nói vẫn là đả kích trầm trọng, việc chúng ta phải làm, chính là giảm thiểu thương tổn đến mức thấp nhất. Nếu Nghiêm Nham và Nghiêm Phái có thể kéo về phe chúng ta, đó sẽ là một sự trợ giúp vô cùng lớn.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, còn có Phái Phái, nhưng con bé ở kiếp…… Phi, ở trong mộng không có ra tay, lần này em ấy sẽ giúp chúng ta sao?”
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười nói: “Trong giấc mơ của em, Nghiêm Phái và Nghiêm Nham chỉ là fan sách của y, một bên là tác giả yêu thích, một bên là cô nhỏ ruột thịt, bên nào thân hơn vừa nhìn đã thấy, hơn nữa bọn họ không chắc là đã biết được toàn bộ chân tướng. Hẳn cũng không nghĩ tới Nam Sơn sẽ chết, không ra tay cũng là về tình cảm có thể tha thứ, nhưng nếu chúng ta phơi bày sự thật ngay trước mắt họ, nói rõ lợi hại và kết cục xấu nhất thì bọn họ không chắc còn ngồi yên được. Nghiêm Nham người này luôn luôn trung quy trung củ*, người cũng trầm mặc ít lời, anh không biết cậu ta có thể ra tay hay không, nhưng dù không làm gì, ít nhất anh ta cũng sẽ trung lập, giúp đỡ cả hai bên. Nghiêm Phái trên người có một tinh thần hào hiệp, nhìn thấy chuyện như vậy, lại có chúng ta giúp đỡ, hẳn là không ngồi yên được.”
(*Trung quy trung củ 中规中矩 Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.)
Bạch Nhất Hàm nắm tay nói: “Nghe anh nói như vậy em liền có niềm tin, trước tiên em sẽ kéo Phái Phái tới, sau đó lại hỏi qua thái độ của Nghiêm Nham.”
Nói làm liền làm, cậu nhét phần quýt còn dư vào miệng Mục Tĩnh Viễn, rồi lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Phái.
Mục Tĩnh Viễn mồm ngậm toàn quýt, dở khóc dở cười nhìn Bạch Nhất Hàm đối với điện thoại “Alo” một tiếng.
Nghiêm Phái vui vẻ nói: “Nhất Hàm? Anh tìm em có việc gì sao?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Phái Phái, lần trước em có nói với anh, em cũng là người hâm mộ sách của đại thần Nam Sơn, phải không?”
Nghiêm Phái nói: “Đúng vậy, em nói thật đó!”
Bạch Nhất Hàm hít một hơi nhỏ, nói: “Anh có tin tức về đại thần Nam Sơn, em có muốn biết không?
Nghiêm Phái hưng phấn nói: “Thật sao?! Nhất Hàm anh tuyệt quá đi! Anh có ảnh chụp y sao? Share cho em share cho em đi! "
Bạch Nhất Hàm nói: “Ảnh chụp anh có, còn có chút chuyện khác, trong điện thoại nói không rõ được. Nếu không em tới gặp anh, anh sẽ nói cho em.”
Nghiêm Phái nói: “Được đó, đúng lúc hôm nay em không có lớp, giờ em tới liền!”
Bạch Nhất Hàm nói: “Á đừng cúp máy! Em biết tới đâu gặp anh sao?”
Nghiêm Phái đĩnh đạc nói: “Đó còn phải hỏi? Anh với Mục tổng dính nhau như keo 502 vậy đó. Nhất định là đang ở trụ sở Mục thị rồi, khi nào em đến sẽ gọi lại cho anh.”
Bạch Nhất Hàm sắc mặt đỏ lên nói: “Không cần đâu, cạnh Mục thị có một quán cà phê, anh tới đó chờ em.”
Nghiêm Phái hoan hô nói: “Yeah, không cần đối mặt với cái người mặt đen kia thì càng tốt, em sẽ tới đó liền! Đại thần Nam Sơn em tới đây!”
Trước khi tắt máy, Bạch Nhất Hàm mơ hồ nghe được Nghiêm Phái hô một tiếng anh hai, cũng không để ý, quay đầu lại nói với Mục Tĩnh Viễn: " Em hẹn Phái Phái ra rồi”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Chuyện này quả thật đối mặt nói chuyện thì tốt hơn, anh đi cùng em.”
Bạch Nhất Hàm xua tay nói: “Không cần không cần, một mình em đi gặp con bé là được rồi, Phái Phái có chút sợ anh, có anh ở đó em ấy sẽ không dám nói chuyện.”
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ nói: “Cô bé đó sợ anh làm cái gì?”
Bạch Nhất Hàm bóp mặt anh, cười nói: “Ai bảo anh cả ngày duy trì cái bộ mặt nghiêm túc như vậy, người ta chỉ là một cô gái nhỏ, đương nhiên là sợ rồi, thôi em đi đây.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Cô bé đó không đến nhanh vậy, vội vàng như vậy làm gì?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Em cần phải suy nghĩ làm sao nói cho con bé, có nên nói cả chuyện mình bàn luôn không?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Đừng nói về chuyện giấc mơ, em chỉ cần nói là em trong lúc vô ý phát hiện.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Ừm, em hiểu rồi.”
[…]
Bạch Nhất Hàm tới quán cà phê, lúc này quán không có ai, cậu bước vào phòng riêng của mình, không chờ quá lâu, Nghiêm Phái liền đến, có thể thấy được cô sốt ruột thế nào.
Bạch Nhất Hàm vẫy tay về phía Nghiêm Phái, Nghiêm Phái hai mắt sáng lấp lánh chạy tới, còn chưa đặt mông ngồi xuống, liền lớn tiếng hỏi: “Ảnh chụp của đại thần Nam Sơn ở đâu? Mau giao ra đây!”
Bạch Nhất Hàm cười khẽ một tiếng, móc di động ra, chuyển bức ảnh mà lúc trước cậu van nài nửa ngày mới khiến Nam Sơn đồng ý tự chụp mình gửi tới, Nam Sơn chưa tự chụp mình bao giờ, nhưng dưới "móng vuốt " bám riết không tha của Bạch Nhất Hàm, cuối cùng cũng đáp ứng chụp một bức cho cậu.
Bức ảnh đầu tiên được chụp bởi một người chưa từng selfie không tính là đẹp, thoạt nhìn biểu tình hơi đơ, ánh mắt cũng không linh động, nhưng giá trị nhan của y vẫn như cũ thuyết phục Nghiêm Phái, cô một phen đoạt lấy di động, hai mắt thành hình trái tim nói: “Hóa ra đại thần Nam Sơn trẻ tuổi đẹp trai như vậy, em vốn còn tưởng rằng y là một ông chú mặt đầy râu chứ!”
Bạch Nhất Hàm “Hừ” một tiếng lấy lại di động nói: “Y không phải ông chú, nhưng lại lọt hố của một ông chú.”
Nghiêm Phái còn chưa có xem đủ mà di động đã bị cướp đi, vội vàng nhào lên đoạt lại, liền đoạt biên nói: “Nhất Hàm, là anh em chí cốt, share ảnh cho em đi!”
Bạch Nhất Hàm đứng lên nhấc cánh tay, lãnh khốc nói: “Không được!”
Vóc dáng Nghiêm Phái lùn hơn cậu rất nhiều, nhảy tới nhảy lui cũng với không tới, tức giận đến phòng hai má lên: “Bạch Nhất Hàm! Uổng công em coi anh là anh em thân thiết, vậy mà anh lại vô tình vô sỉ vô cớ gây rối như vậy, lãnh tâm lãnh phổi lãnh khốc vô tình!”
Thấy Bạch Nhất Hàm không dao động, Nghiêm Phái lại mềm xuống, nước mắt lưng tròng nói: “Anh Nhất Hàm ơi, sao anh lại nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với em như vậy chứ?”
Bạch Nhất Hàm “Vèo” một tiếng bật cười, lại đưa điện thoại cho cô nói: “Phái Phái, không phải anh keo kiệt, chỉ là có chút chuyện phải cố kỵ, bức ảnh này em xem ở đây thì được, thật sự không thể share cho em, đây là vì bảo vệ đại thần Nam Sơn.”
Nghiêm Phái lấy lại di động, lại nhìn ảnh chụp thần tượng, hận không thể liếm màn hình, nghe được cậu nói, vội nhấc tay bảo đảm: “Em thề, tuyệt đối sẽ không để ảnh chụp hay tin tức của đại thần Nam Sơn tiết lộ ra ngoài!”
Bạch Nhất Hàm thở dài nói: “Anh đương nhiên tin tưởng em sẽ không để lộ ra ngoài, nhưng……, haiz!”
Nghiêm Phái biểu tình nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Nghiêm túc vậy? Đại thần Nam Sơn có phiền toái gì sao? Hồi nãy anh nói, y lọt hố một ông chú là có ý gì?”
Bạch Nhất Hàm nhìn cô nghiêm túc nói: “Phái Phái, anh muốn em đồng ý với anh sau khi nghe xong chuyện về Nam Sơn, bất luận em có quyết định thế nào thì khi đi ra khỏi gian phòng này, cũng sẽ không đem nội dung hôm nay nghe được nói cho người khác.”
Nghiêm Phái nghiêm mặt nói: “Em hứa.”
Bạch Nhất Hàm lại thở dài nói: “Anh đã thấy người thật của đại thần Nam Sơn, bức ảnh này là anh hao hết trăm cay ngàn đắng mới xin y có được, đây là ảnh tự chụp đầu tiên của y, nói thật chụp không tốt lắm, so với y ở ngoài đời kém xa, khí chất của y cũng hoàn toàn không thể hiện ra được.”
Nghiêm Phái kinh ngạc nói: “Anh quen với đại thần Nam Sơn?! Anh hỏi xin y có được ảnh chụp, hai người quen rất thân sao? Thế sao không nói sớm cho em biết chứ?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Bọn anh quen biết nhau không lâu, chỉ là y không có bạn bè, anh thiệt tình đối đãi y, cho nên y tương đối không đề phòng anh, hơn nữa y không biết anh đã nhận ra mình là Nam Sơn.”
Nghiêm Phái càng kinh ngạc: “Đại thần Nam Sơn sao lại không có bạn?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Em đừng sốt ruột, nghe anh nói đã, ngày đó hiệu sách của anh Chương khai trương, lúc anh trở về sắc trời còn sớm, nghĩ về nhà Mộc…… Khụ, Tĩnh Viễn cũng chưa có về, nên kêu tài xế đi lòng vòng một hồi hóng gió chơi, đi đến cổng một tiểu khu, anh thấy chung quanh rất yên tĩnh, liền xuống xe đến hàng ghế dài ven đường ngồi một lát. Trong tay anh lúc đó còn cầm quyển " Dạ Lam" từ hiệu sách, tình cờ thay chính là đại thần Nam Sơn lại đang ở tiểu khu đó, lúc y đi ra ngoài mua đồ dùng nhìn thấy sách trong tay anh. Có thể là không có việc gấp nên liền ngồi xuống cùng anh hàn huyên vài câu. Y nói sách Nam Sơn y đều đọc qua, anh liền nói mọi người đều là bạn đọc sách, sau đó đề nghị trao đổi phương thức liên hệ, y đồng ý. Anh trở về liền kéo y vào fandom của Nam Sơn, sau đó…… Tĩnh Viễn có thể là thấy anh lui tới khá thân với y, không quá yên tâm nên âm thầm điều tra một chút, mới phát hiện thì ra y chính là đại thần Nam Sơn.”
Nghiêm Phái miệng há hốc, nói: “Truyền kì như vậy luôn? Duyên phận gì đây, bất quá Mục tổng ghen thì nói ghen, anh đừng thanh minh cho ảnh.”
Bạch Nhất Hàm ho khan một tiếng, nghĩ ' Mộc Mộc em thực có lỗi với anh, bắt anh phải đội cái nồi này'. Mặt cậu ửng đỏ:
“Lần điều tra này, chẳng những tra ra thân phận đại thần Nam Sơn, còn lòi ra một chuyện khiến anh thiếu chút nữa tức điên.”
Nghiêm Phái nhăn lại lông mày nói: “Về đại thần Nam Sơn? Ông chú?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Là nó, căn cứ vào Tĩnh Viễn điều tra được, gia đình của đại thần Nam Sơn là gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có một người mẹ, vào năm y mười lăm tuổi thì bà ấy liền qua đời. Kể từ đó y vẫn luôn một mình sinh hoạt, y thích yên tĩnh, không thích ra ngoài, cũng không có bạn bè, EQ rất thấp, tính cách rất bị động, thiếu giao lưu với người khác, lớn lên……, em cũng thấy rồi đó.
Yêu cầu với cuộc sống vật chất rất thấp, ngoài viết sách, đối với chuyện khác đều không có hứng thú. Cho nên, y thành mục tiêu của một tên song tính luyến đã kết hôn. Gã nói dối bản thân còn độc thân để theo đuổi đại thần Nam Sơn, cũng dạy cho y quan niệm sai lầm về tình yêu, lừa y làm tình nhân của mình. Đại thần Nam Sơn từ nhỏ thiếu hụt tình cảm, rất dễ liền mắc mưu, cho rằng mọi người yêu đương đều là cái dạng này, bình thường từng người làm việc của người đó, sau đó người yêu cách một đoạn thời gian mới tới gặp mình, hơn nữa rất ít qua đêm, đến bây giờ đại thần Nam Sơn chỉ biết tên của gã cùng số điện thoại, tên còn là giả, còn số di động sao, ha hả, không chừng cũng là số chuyên dụng cho một mình Nam Sơn, dù sao đại thần Nam Sơn cũng chỉ gọi cho gã lác đác có vài lần.
Thời điểm anh nhìn thấy đại thần Nam Sơn, liền phát hiện cả người y đều có vẻ thực u buồn, Tĩnh Viễn nói, người đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào thì không nên u buồn như vậy, y hẳn là cũng đã nhận ra người yêu mình có chỗ không đúng, nhưng giống như một người đang trôi dạt trên biển, không muốn buông bỏ khúc gỗ duy nhất trong tay, vẫn luôn đè nén nổi bất an. Căn cứ điều tra, người đàn ông kia không chỉ kết hôn, còn có hai đứa nhỏ. Địa vị của gã rất cao, mà địa vị vợ gã lại càng cao, một khi bị bà ta biết đến sự tồn tại của Nam Sơn. Thì mặc kệ Nam Sơn có phải là người bị hại hay không, cũng nhất định sẽ lọt vào tầm ngắm để bà ta điên cuồng trả thù. Mà kết quả này, nhất định là Nam Sơn không thể chịu đựng nổi, người đàn ông kia, tiết nhưng, đến lúc đó tất nhiên sẽ không chút do dự từ bỏ Nam Sơn, để đại thần Nam Sơn vì sai lầm của gã mà chịu tội.”