Mục lục
Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan - Bạch Nhất Hàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Tĩnh Viễn ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vị trí bên người nói: "Hàm Hàm, lại đây ngồi đi, cô nhóc Nghiêm Phái kia tìm em làm gì vậy?"

Bạch Nhất Hàm ngồi xuống cười nói:

"Hiệu sách của Chương Túc mở rộng, sang cả hai bên mặt bằng bên cạnh cửa hàng, hiện tại đều chuẩn bị tốt hết rồi, ngày mai một lần nữa khai trương. Em đi cổ vũ cho anh ấy, Phái Phái sợ em quên nên gọi điện thoại nhắc nhở, đúng là nhờ có con bé, em nhớ kỹ là ngày mốt, nếu không có cuộc gọi nhắc nhở này của con bé chắc em đã bỏ lỡ rồi."

Mục Tĩnh Viễn nói: "Ừa, Chương Túc người này cũng không tệ, em qua lại với anh ta nhiều chút cũng khá tốt, bất quá......

Em cùng Nghiêm Phái rất quen thuộc sao? Còn Phái Phái, kêu đến thân thiết như vậy."

Bạch Nhất Hàm tay vịn cái trán, vô lực nói: "Em coi cô bé như em gái, một cái xưng hô mà thôi, này mà anh cũng để ý? Anh lòng dạ hẹp hòi như vậy, những cấp dưới của anh có biết không hửm?"

Mục Tĩnh Viễn nghiêm túc nói: "Em từ trước đến nay đều không có xưng hô thân mật với anh, từ anh Tĩnh Viễn đến Tĩnh Viễn cũng đã phí công sức rất lớn, nhưng Nghiêm Phái không phí mảy may sức lực em đã kêu con bé là Phái Phái."

Bạch Nhất Hàm trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới nói: "Vậy anh muốn để em gọi anh là gì? Tĩnh Tĩnh? Viễn Viễn? Anh không chê buồn nôn à? Hơn nữa cũng không thuận miệng nữa chứ?"

Mục Tĩnh Viễn nghiêng người đối mặt cậu, sắc mặt vẫn thập phần nghiêm túc: " Xưng hô thân mật giữa người yêu với nhau, sao lại buồn nôn?"

Bạch Nhất Hàm đỡ cái trán nói: "Đề tài của hai đứa mình rốt cuộc sao lại tới chỗ này? Tĩnh Viễn, nếu em thật sự gọi anh là Tĩnh Tĩnh hay Viễn Viễn, không nói buồn nôn không đâu, lỡ mà bị người ngoài biết, em sợ cổ phiếu Mục thị sẽ tụt dốc mất."

Mục Tĩnh Viễn vặn đầu lại, ngồi nghiêm chỉnh, thanh âm nặng nề: "Em không muốn, anh cũng không có ý miễn cưỡng em, vốn yêu cầu loại chuyện này với chồng~ chưa ~ cưới cũng đã quá mất mặt, nếu là lại mặt dày mày dạn, mới là thật sự đáng thương, đáng buồn."

Bạch Nhất Hàm không biết vì cái gì, đặc biệt thích nhìn bộ dạng này của anh, lấy khí thế của người bạn trai duỗi tay xoay đầu anh lại, không màng đến "giãy giụa" mỏng manh không đáng kể, hôn lên môi anh một cái, nói:

"Em cũng đâu phải không muốn đâu, anh đừng có mà oan uổng em, em không gọi anh bằng trọng âm, là bởi vì kính trọng anh, sợ anh không vui. Sau cùng, để người ngoài nghe được, có thể sẽ có một ~ chút ~ xíu tổn hại hình tượng của anh. Bất quá nếu anh không ngại, em đây liền phải suy nghĩ kĩ một chút, em muốn một cái xưng hô độc nhất vô nhị, chỉ mình có thể gọi, được không?"

Mục Tĩnh Viễn ho nhẹ một tiếng nói: "Xưng hô độc nhất vô nhị gì đó, loại sự tình này đương nhiên là quyền lợi của em, với tư cách là vị hôn phu của em, sao cả chuyện nhỏ thế này cũng không đồng ý được? Em cứ nghĩ đi."

Bạch Nhất Hàm bò lên đùi rồi ôm eo Mục Tĩnh Viễn suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hưng phấn nói: "Mộc Mộc! Từ Mộc là đồng âm của Mục, gọi cũng thuận miệng, đây là xưng hô độc nhất thuộc về em, thế nào?"

Mục Tĩnh Viễn luồn những ngón tay thon dài vào tóc cậu, rụt rè nói: "Miễn em vui là được, anh không có ý kiến."

Bạch Nhất Hàm cười tủm tỉm nói: "Đại Mộc Mộc, sao anh lại tốt như vậy chứ?"

Mục Tĩnh Viễn dùng sức ôm đầu cậu vào trong lòng ngực, căm giận nói: "Mộc Mộc thì là Mộc Mộc, còn Đại Mộc Mộc là cái quỷ gì?"

Bạch Nhất Hàm xoa xoa cái mũi, liếc mắt một cái qua chỗ lưng quần của anh, cười hì hì nói: "Đại Mộc Mộc, thì là đại ~~ Mộc Mộc á, anh hiểu mà."

Lỗ tai Mục Tĩnh Viễn đều đỏ, xoa mặt cậu nói: "Em hay lắm, ban ngày ban mặt, sao lại không đứng đắn vậy hả?"



Bạch Nhất Hàm xoay người một cái, nhảy qua một bên cười nói: "Rốt cuộc là ai không đứng đắn, em có nói cái gì sao? Là tự anh hiểu sai thôi, còn trách em nữa."

Mục Tĩnh Viễn thẹn quá thành giận đứng dậy túm lấy cậu, Bạch Nhất Hàm cất bước liền chạy, một lèo chạy lên lầu. Mục Tĩnh Viễn thân cao chân dài, theo sát vài bước lên cầu thang, mắt thấy sắp tóm được cậu, Bạch Nhất Hàm lại xoay người vọt vào phòng, "Cạch" một tiếng đóng cửa lại, cũng nhanh chóng khóa trái cửa, ở bên trong vang lên cười ha ha:

"Còn muốn bắt em? Có nhanh bằng em đây không?"

Bên ngoài không có động tĩnh, Bạch Nhất Hàm ghé vào trên cửa nghe ngóng trong chốc lát, kỳ quái tự hỏi: "Tức quá chạy rồi sao? Sao mà vậy được a, em biết rồi, muốn lừa em mở cửa chứ gì? Nằm mơ đi."

Cậu đứng thẳng người, mới vừa bước vào trong được hai bước, liền nghe được phía sau vang lên một tiếng "Cùm cụp" nho nhỏ, toàn thân cậu cứng đờ, từng chút một quay đầu.

Mục Tĩnh Viễn mở cửa, thong thả ung dung đi đến, quơ quơ chìa khóa dự phòng trong tay, cười tủm tỉm: "Vị hôn phu ngây thơ đáng yêu của anh ơi, chẳng lẽ em không biết trên đời này có một thứ gọi là chìa khóa dự phòng sao?"

Bạch Nhất Hàm vừa lui về phía sau vừa cười làm lành nói: "Vị hôn phu cao lớn uy mãnh của em ới, buông tha cho tiểu nhân lần này đi mờ."

Mục Tĩnh Viễn câu chân dài đóng cửa lại, chậm rãi tiến lại gần cậu nói: "Khó mà làm được, nếu em nói anh là ' đại ' Mộc Mộc, anh thân là vị hôn phu, đương nhiên muốn hưởng ứng lời nói của em rồi, phô bày cho em thấy một chút thực lực của ' đại mộc mộc ' "

Bạch Nhất Hàm lui một bước lại một bước, thối lui đến mép giường, cẳng chân đụng vào mép lập tức ngồi xuống giường, cười mỉa nói: "Thực lực của Đại Mộc Mộc em đã sớm giác ngộ rồi, á cái gì, em đói bụng, chúng ta buổi tối ăn gì vậy?"

Mục Tĩnh Viễn nhân cơ hội đẩy cậu lên giường, một chân quỳ xuống giường, chống ở trên người cậu nói: "Cơm chiều còn sớm, em ăn trước cơm này đi......"

Bạch Nhất Hàm vừa thấy mềm vô dụng, dựng thẳng lên lông mày vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Anh muốn làm gì? Bây giờ là ban ngày!

Anh ban ngày ban mặt làm chuyện bậy bạ, quả thực là bại hoại đạo đức!"

Mục Tĩnh Viễn cúi đầu ngăn chặn cái miệng lải nhải kia, trằn trọc mút vào, Bạch Nhất Hàm "Ô ô" hai tiếng tỏ vẻ kháng nghị, liền hé răng nghênh đón anh xâm lấn, tay cũng nâng lên vòng lấy cổ anh......

Một hồi ân ái kết thúc, trời cũng đã tối rồi, Bạch Nhất Hàm không muốn xuống lầu ăn cơm, chỉ muốn tại chỗ ngủ, Mục Tĩnh Viễn giúp cậu tắm rồi dỗ dành lại dỗ dành, cậu vẫn không muốn mở mắt.

Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể giúp cậu mặc quần áo, ôm cậu xuống lầu, chị Lưu thấy hai người xuống dưới, nhanh nhẹn dọn xong đồ ăn. Bạch Nhất Hàm lúc không có ai còn có thể ăn vạ trong lòng ngực Mục Tĩnh Viễn giả chết, nhưng dưới tình huống có người, liền không da mặt dày như vậy, cậu nhảy xuống, nỗ lực để người ta không nhìn ra khác thường đi đến trước bàn ăn. Lúc ngồi xuống, trên mặt vặn vẹo một chút, hung hăng trừng Mục Tĩnh Viễn một cái. Mục Tĩnh Viễn tốt tính cười cười, ngồi ở bên cạnh cậu, tay từ phía sau vói qua xoa xoa eo cậu, tay phải cầm lấy chiếc đũa gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong chén Bạch Nhất Hàm. Bạch Nhất Hàm yên lặng gắp lên ăn, quay đầu nhìn nhìn sườn mặt Mục Tĩnh Viễn, cố ý gắp một miếng gừng bỏ vào trong chén anh, cười tủm tỉm nói:

"Gừng có thể giải cảm, là thứ tốt, anh ăn một chút đi."

Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ nhìn cậu, rồi gấp miếng gừng kia lên rồi bỏ vào trong miệng, Bạch Nhất Hàm vội vàng giơ chiếc đũa lên ngăn cản, cả giận: "Anh ngốc hả, còn định ăn thật? Thứ này khó ăn thì thôi, mùi vị qua một lúc lâu cũng không hết."

Đôi mắt luôn đen kịt của Mục Tĩnh Viễn lúc này thoạt nhìn lóe sáng giống như vì tinh tú, tâm tình tốt nói: "Anh thừa biết em không đành lòng để anh ăn thật mà."

Bạch Nhất Hàm liếc mắt nói: "Nếu em không cản thì sao?"

Mục Tĩnh Viễn nhún nhún vai: "Một miếng gừng ăn cũng không chết người được, cùng lắm là ăn xong vị không tốt lắm."

Bạch Nhất Hàm lấy miếng gừng kẹp trong đũa anh ném trên bàn, căm giận nói: "Nên để anh ăn, cay chết anh luôn. "



Mục Tĩnh Viễn ghé bên tai cậu nói: "Anh ăn chút cay cũng không sao, nhưng em bây giờ nhất định không thể ăn, phải chịu khổ rồi."

Sắc mặt Bạch Nhất Hàm đỏ rực, cả giận nói: "...... Anh cút!"

[...]

Ngày hôm sau Bạch Nhất Hàm đã đến hiệu sách của Chương Túc từ rất sớm. Cậu vốn định tự mình lái xe, nhưng Mục Tĩnh Viễn kiên quyết không đồng ý, cậu biết là vụ tai nạn xe cộ cứu Thẩm Thiên Dương lần trước đã dọa tới Mục Tĩnh Viễn rồi, nên cũng không có kiên trì, ngoan ngoãn để Mục Tĩnh Viễn an bài một tài xế, vẫn là người quen: Là vị như King Kong Barbie*_Phan Văn.

( * Ý nói những người gương mặt thì baby mà thân hình phụ huynh, cơ bắp lực lưỡng)

Lúc cậu đến hiệu sách, trước cửa đã rất náo nhiệt, Nghiêm Phái cười tủm tỉm đứng ở cửa, Nghiêm Huy cùng Chương Túc chồng chồng sóng vai đứng chung một chỗ, chung quanh có rất nhiều học sinh trẻ tuổi. Trái lại người trong vòng bọn họ lại rất ít, chỉ có lác đác mấy người, nhưng mỗi người đều rất giấu mình.

Nghiêm Phái thấy cậu đến, hưng phấn nói: "Nhất Hàm, anh tới rất sớm nha, em cho rằng anh sẽ không xuất phát sớm như vậy."

Bạch Nhất Hàm cười nói: "Hiệu sách anh Chương khai trương là đại sự, anh đương nhiên không dám ngủ nướng, lẵng hoa có nhận được chưa?"

Nghiêm Huy vươn tay, cười nói: "Sáng sớm đã nhận được rồi, cảm ơn tam thiếu đã cổ vũ cho Chương Túc."

Bạch Nhất Hàm duỗi tay bắt tay anh ta một chút, cũng cười nói: "Mọi người đều là bạn bè cả, đừng nói khách khí như vậy "

Chương Túc mỉm cười nói: "Tam thiếu, đứng mệt, vào bên trong ngồi đi, Phái Phái, em dẫn tam thiếu đi vào ngồi."

Nghiêm Phái đi đến ôm lấy cánh tay Bạch Nhất Hàm, cười hì hì nói: "Anh Chương yên tâm, tam thiếu cứ giao cho em."

Cô quay đầu nói với Bạch Nhất Hàm: "Đi thôi, em dẫn anh đi xem bày trí bên trong, siêu cấp tuyệt vời luôn, tiết lộ cho anh biết nhe, thiết kế bố cục em cũng có tham dự đó!"

Cô kéo Bạch Nhất Hàm đi vào bên trong, một mặt đi một mặt ríu rít không ngừng nói, Bạch Nhất Hàm cũng không cắt ngang, vẫn luôn cười lắng nghe.

Nghiêm Huy nhìn bọn họ đi vào, nói với Chương Túc: "Hai đứa ở chung cũng không tệ lắm, nhưng thật ra có chút ngoài dự kiến của anh"

Chương Túc nói: "Phái Phái rộng rãi lạc quan, tính tình lại ngay thẳng, ít có người nào không thích con bé. Bạch tam thiếu cũng không tồi, khiêm tốn có lễ, biết tiến biết lùi, điều hiếm thấy hơn là cậu ấy không dối trá, có thể do được Bạch gia bao bọc rất tốt, nên bản chất rất thuần túy, tính cách hai người họ thật ra rất nhiều chỗ khá tương đồng, ở chung rất tốt, có gì ngoài ý muốn?"

Nghiêm Huy cười cười nói: "Em tiếp xúc cậu ta không lâu, không biết tai tiếng trước kia của cậu ta. Cậu ta trước kia, cũng không phải là cái dạng này, người tuy rằng không gọi là xấu, nhưng nói dễ nghe một chút thì là tùy hứng, nói trắng ra một chút chính là kiêu ngạo, luôn là một bộ dạng ông trời là thứ hai thì mình đứng thứ ba, bộ dáng không phục sự an bài của Trời. Trước mặt người thế hệ trước còn coi như không có gì, nhưng ở trước mặt thế hệ đồng trang lứa, ngầm nói cậu ta kiêu ngạo ương ngạnh. A, hiện tại có lẽ cuối cùng cũng thành thục được một chút, nhưng thật ra đã thay đổi không ít."

Chương Túc cười lạnh nói: "Tai tiếng trước đó của cậu ấy em cũng không phải chưa nghe nói qua, bất quá chưa nói đến việc con người đều sẽ thay đổi, chỉ tính xem những tai tiếng đó, có ai dám cam đoan nhất định là sự thật? Cậu ấy ở Bạch Thị không có thực quyền, lại có thể được hưởng trăm ngàn sủng ái. Ở Hoa Thành, thật không ngoa khi nói cậu ấy đi ngang thôi đã làm cho không biết bao nhiêu người đỏ mắt? Những người này giáp mặt liền cái rắm cũng không dám phóng, còn phải dùng hết thủ đoạn nịnh bợ cậu ấy, sau lưng có mấy ai nói lời hay ý đẹp? Lúc trước cậu ấy còn trẻ, lại được Bạch gia cùng Mục tổng bảo hộ đến quá tốt, rất nhiều trường hợp nhân tình lui tới vẫn chưa hiểu, cũng khinh thường làm quen, tiếng tăm có thể tốt mới lạ."

Y nhìn thoáng qua Nghiêm Huy, lại quay đầu đi nói: "Giống như những người các người vậy chỉ biết nói bóng nói gió vu oan người khác, thanh danh thì rất tốt, đáng tiếc không có phong độ."

Editor: Sáng nay vừa thi xong, đăng trước 1 chương nè. Ngày 26 tui bão 5 chương:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK