Qua một lúc lâu, mẹ Bạch mới chậm rãi giật giật, chầm chậm ngồi vào sô pha, chảy xuống giọt nước mắt hạnh phúc!
Đứa con trai luôn không tim không phổi kia của bà đột nhiên lại nói yêu bà! Chẳng lẽ bà đang nằm mơ sao? Loại cảm giác này thật là quá mỹ diệu. Loại tâm tình này vẫn luôn liên tục đến khi ba Bạch trở về cũng không có chút dấu hiện biến mất, ngược lại càng ngày càng tăng vọt Bạch Phó Nhân về đến nhà liền thấy vợ ngồi trong phòng khách treo lên biểu tình một lời khó nói hết, khóe mắt còn mang theo lệ.
Là một thê nô đủ tư cách, ông vội ném túi công văn xuống bước nhanh đi đến ngồi xuống bên người vợ mình, cẩn thận đem vợ ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu nói:
“Hiểu Nhiễm, em làm sao vậy? Đã khóc? Có phải hay không lại là Nhất Hàm không nghe lời chọc em không cao hứng? Để anh đi dạy dỗ nó cho em hết giận!”
Bạch Bác Nhân ăn mặc một thân thẳng tắp tây trang màu nâu cam, tuy đã lớn tuổi nhưng dáng người ông lại được bảo trì rất khá, trên mặt cũng không chút biểu hiện già nua nào, tóc chải vuốt đến chỉnh tề, mang một bộ mắt kính tơ vàng, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất lỗi lạc, thoạt nhìn không giống một thương nhân, lại càng giống một nho sinh phong độ tri thức đầy người
Mẹ Bạch lại không vì sắc đẹp của ông mà động lòng, vừa nghe ông nói liền nổi giận, tại lúc đang nở nụ cười từ mẫu, đem nó làm cứng đờ. Ở ngay lúc này tự nhiên nghe được có người nói bậy bé ngoan của bà? Nào có thể nhẫn nhịn?
Bà lập tức nhảy dựng lên, mày liễu dựng ngược, cả giận nói:
“Ai nói Hàm Hàm của em không nghe lời? Hàm Hàm đã là đứa con ngoan nhất trên thế giới rồi có được không? Anh còn muốn nó thế nào? Nói nữa, anh còn có mặt mũi gì mà nói con trai? Anh cả ngày chỉ biết công ty công ty, công tác công tác, căn bản không chịu rút ra thời gian tới chăm sóc con, cái này kêu kia cái gì…… Tang ngẫu thức (?) giáo dục! Anh biết không? Hàm Hàm gần đây cảm xúc không tốt, khẳng định chính là bởi vì như vậy, nó không có cảm giác an toàn! Anh là như thế nào mà làm ba nó? Còn dám nói tiểu bảo bối của em không ngoan! Hàm Hàm là ngoan nhất được không? Nó chiều nay còn nói yêu em!”
Bà nói tới đây, ngẩng đầu đầy đắc ý, một bộ dáng "Ngươi, tên con người ngu ngốc này, còn không mau tới hâm mộ ta".
Bạch Bác Nhân thật sự kinh ngạc, thằng nhãi ranh kia nhà ông có đức hạnh gì chẳng lẽ ông còn không biết? Nó ngoan? Nó nếu là ngoan, trên thế giới này liền không có hùng hài tử (* đứa nhỏ ngỗ nghịch) , bất quá nhìn bộ dáng đầy đắc ý lại lời thề son sắt này của vợ, lại không giống như là giả, chẳng lẽ con trai ông thật sự đã thông suốt, hiểu chuyện, biết đau lòng người, còn sẽ biết chọc mẹ nó vui vẻ?
Hoa Hiểu Nhiễm đắc ý trong chốc lát, thấy chồng không có hưởng ứng bà, lại nổi giận:
“Chẳng lẽ anh không tin lời em nói? Không tin anh liền đi hỏi thím Dương đi! Hàm Hàm hôm nay ôm em, còn nói với em 'Mẹ ơi, con yêu mẹ', liền ở chỗ này! Liền ở vị trí này! Em nhớ phi thường rõ ràng, tuyệt đối không phải ảo giác! "
Bà đứng ở vị trí mà Bạch Nhất Hàm ôm bà, kích động muốn chồng tin tưởng bà đang nói sự thật, nóng lòng cùng ông chia sẻ vui sướng của bà, phải biết rằng con trai bà tuy rằng rộng rãi đáng yêu, thường xuyên đối bà làm nũng chơi xấu, nhưng vẫn rất tùy hứng, chưa từng có nói yêu bà, đột nhiên nghe được, bà như nuốt phải một viên từ mẫu, tim đều đã hóa thành nước chảy đầy đất.
Bạch Bác Nhân ôm lấy người vợ đang quá khích, trấn an nói: “Được được, anh đã biết, con trai mình đã trưởng thành, hiểu chuyện, biết chọc mẹ nó vui vẻ, anh cũng thực vui mừng.”
Hoa Hiểu Nhiễm bất mãn nói: “Nó mới không phải chọc cho em vui, thằng bé là thiệt tình thực lòng nói yêu em, mẹ con đồng lòng, em cảm giác được mà"
Bạch Bác Nhân cười nói:
“Rồi rồi, mẹ con đồng lòng, anh biết rồi, mặc kệ thế nào, nó hôm nay có thể làm em vui vẻ như vậy, cũng không uổng công em đem nó đau đến tận xương cốt.”
Hoa Hiểu Nhiễm ở trước mặt chồng mình, nhìn có phải không tuổi cao rồi nên chỉ số thông minh bị thoái hóa nghiêm trọng, bà bĩu môi nói:
“Xem anh nói, giống như em đối tốt với nó là vì muốn nó báo đáp vậy, chỉ cần thằng bé sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ, người làm mẹ này cũng cảm thấy mỹ mãn, em yêu nó không phải bởi vì muốn nhận được thứ gì lớn lao từ nó cả, mà vì Hàm Hàm là con trai em!”
Bạch Bác Nhân phụ họa nói:
“Em nói rất đúng, trên đời này vĩ đại nhất không gì hơn được tình thương của mẹ, chúng ta làm cha mẹ, dĩ nhiên sẽ không bắt bọn nhỏ phải làm chuyện chúng không muốn.”
Hoa Hiểu Nhiễm lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, vừa lúc đại môn lại có động tĩnh, Bạch Ngạn cùng Bạch Tuyết Tình song song cùng vào nhà.
Đứa con trai luôn không tim không phổi kia của bà đột nhiên lại nói yêu bà! Chẳng lẽ bà đang nằm mơ sao? Loại cảm giác này thật là quá mỹ diệu. Loại tâm tình này vẫn luôn liên tục đến khi ba Bạch trở về cũng không có chút dấu hiện biến mất, ngược lại càng ngày càng tăng vọt Bạch Phó Nhân về đến nhà liền thấy vợ ngồi trong phòng khách treo lên biểu tình một lời khó nói hết, khóe mắt còn mang theo lệ.
Là một thê nô đủ tư cách, ông vội ném túi công văn xuống bước nhanh đi đến ngồi xuống bên người vợ mình, cẩn thận đem vợ ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu nói:
“Hiểu Nhiễm, em làm sao vậy? Đã khóc? Có phải hay không lại là Nhất Hàm không nghe lời chọc em không cao hứng? Để anh đi dạy dỗ nó cho em hết giận!”
Bạch Bác Nhân ăn mặc một thân thẳng tắp tây trang màu nâu cam, tuy đã lớn tuổi nhưng dáng người ông lại được bảo trì rất khá, trên mặt cũng không chút biểu hiện già nua nào, tóc chải vuốt đến chỉnh tề, mang một bộ mắt kính tơ vàng, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất lỗi lạc, thoạt nhìn không giống một thương nhân, lại càng giống một nho sinh phong độ tri thức đầy người
Mẹ Bạch lại không vì sắc đẹp của ông mà động lòng, vừa nghe ông nói liền nổi giận, tại lúc đang nở nụ cười từ mẫu, đem nó làm cứng đờ. Ở ngay lúc này tự nhiên nghe được có người nói bậy bé ngoan của bà? Nào có thể nhẫn nhịn?
Bà lập tức nhảy dựng lên, mày liễu dựng ngược, cả giận nói:
“Ai nói Hàm Hàm của em không nghe lời? Hàm Hàm đã là đứa con ngoan nhất trên thế giới rồi có được không? Anh còn muốn nó thế nào? Nói nữa, anh còn có mặt mũi gì mà nói con trai? Anh cả ngày chỉ biết công ty công ty, công tác công tác, căn bản không chịu rút ra thời gian tới chăm sóc con, cái này kêu kia cái gì…… Tang ngẫu thức (?) giáo dục! Anh biết không? Hàm Hàm gần đây cảm xúc không tốt, khẳng định chính là bởi vì như vậy, nó không có cảm giác an toàn! Anh là như thế nào mà làm ba nó? Còn dám nói tiểu bảo bối của em không ngoan! Hàm Hàm là ngoan nhất được không? Nó chiều nay còn nói yêu em!”
Bà nói tới đây, ngẩng đầu đầy đắc ý, một bộ dáng "Ngươi, tên con người ngu ngốc này, còn không mau tới hâm mộ ta".
Bạch Bác Nhân thật sự kinh ngạc, thằng nhãi ranh kia nhà ông có đức hạnh gì chẳng lẽ ông còn không biết? Nó ngoan? Nó nếu là ngoan, trên thế giới này liền không có hùng hài tử (* đứa nhỏ ngỗ nghịch) , bất quá nhìn bộ dáng đầy đắc ý lại lời thề son sắt này của vợ, lại không giống như là giả, chẳng lẽ con trai ông thật sự đã thông suốt, hiểu chuyện, biết đau lòng người, còn sẽ biết chọc mẹ nó vui vẻ?
Hoa Hiểu Nhiễm đắc ý trong chốc lát, thấy chồng không có hưởng ứng bà, lại nổi giận:
“Chẳng lẽ anh không tin lời em nói? Không tin anh liền đi hỏi thím Dương đi! Hàm Hàm hôm nay ôm em, còn nói với em 'Mẹ ơi, con yêu mẹ', liền ở chỗ này! Liền ở vị trí này! Em nhớ phi thường rõ ràng, tuyệt đối không phải ảo giác! "
Bà đứng ở vị trí mà Bạch Nhất Hàm ôm bà, kích động muốn chồng tin tưởng bà đang nói sự thật, nóng lòng cùng ông chia sẻ vui sướng của bà, phải biết rằng con trai bà tuy rằng rộng rãi đáng yêu, thường xuyên đối bà làm nũng chơi xấu, nhưng vẫn rất tùy hứng, chưa từng có nói yêu bà, đột nhiên nghe được, bà như nuốt phải một viên từ mẫu, tim đều đã hóa thành nước chảy đầy đất.
Bạch Bác Nhân ôm lấy người vợ đang quá khích, trấn an nói: “Được được, anh đã biết, con trai mình đã trưởng thành, hiểu chuyện, biết chọc mẹ nó vui vẻ, anh cũng thực vui mừng.”
Hoa Hiểu Nhiễm bất mãn nói: “Nó mới không phải chọc cho em vui, thằng bé là thiệt tình thực lòng nói yêu em, mẹ con đồng lòng, em cảm giác được mà"
Bạch Bác Nhân cười nói:
“Rồi rồi, mẹ con đồng lòng, anh biết rồi, mặc kệ thế nào, nó hôm nay có thể làm em vui vẻ như vậy, cũng không uổng công em đem nó đau đến tận xương cốt.”
Hoa Hiểu Nhiễm ở trước mặt chồng mình, nhìn có phải không tuổi cao rồi nên chỉ số thông minh bị thoái hóa nghiêm trọng, bà bĩu môi nói:
“Xem anh nói, giống như em đối tốt với nó là vì muốn nó báo đáp vậy, chỉ cần thằng bé sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ, người làm mẹ này cũng cảm thấy mỹ mãn, em yêu nó không phải bởi vì muốn nhận được thứ gì lớn lao từ nó cả, mà vì Hàm Hàm là con trai em!”
Bạch Bác Nhân phụ họa nói:
“Em nói rất đúng, trên đời này vĩ đại nhất không gì hơn được tình thương của mẹ, chúng ta làm cha mẹ, dĩ nhiên sẽ không bắt bọn nhỏ phải làm chuyện chúng không muốn.”
Hoa Hiểu Nhiễm lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, vừa lúc đại môn lại có động tĩnh, Bạch Ngạn cùng Bạch Tuyết Tình song song cùng vào nhà.