Mục lục
Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan - Bạch Nhất Hàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một loạt động tác này của Trần Phong liền mạch lưu loát, có thể thấy là thập phần nhẹ nhàng, cậu ta buông cổ áo của người phục vụ, vỗ vỗ tay, đôi mắt thon dài trông như vĩnh viễn cũng không tỉnh ngủ khẽ mở một chút, lười nhác nói với Tề Minh Dương:

“Tề tổng đúng là nên dạy dỗ thủ hạ đi đường để ý chút, tay chớ có lộn xộn, miễn cho gây hoạ. Hôm nay nếu là tam thiếu bị thương, chỉ sợ không tốt lắm.”

Lúc trước cậu ta vẫn luôn không lên tiếng đi bên cạnh Bạch Nhất Hàm, nên Tề Minh Dương cũng không có chú ý tới, nghe được lời này trong lòng chấn động mà nhìn kỹ cậu ta, thật sự kinh ngạc một chút, hắn nhiều lần xác nhận người kia, chịu đựng trong lòng kinh hãi, miễn cưỡng cười nói:

“Tần……”

Bạch Nhất Hàm đột nhiên chen ngang: “Tần An, cậu có bị bỏng không vậy?”

Tần Phong giương mắt nhìn nhìn Bạch Nhất Hàm, trong lòng mang theo chút ấm áp, cười tủm tỉm nói:

“Tôi là thân thủ gì chứ, một chén canh mà thôi, sao có thể làm tôi bị thương?”

Nghiêm Phái vừa nghe là có người cố ý chơi xấu, vừa định nói chuyện thì bị Chương Túc đè lại bả vai, căm giận nhắm miệng lại.

Tề Minh Dương dừng một chút, nghĩ nghĩ nói: “Tần tiên sinh cùng Bạch tam thiếu giao tình không tồi? Đúng là chuyện lạ.”

Tần Phong ngoài cười nhưng trong không cười:

“Chỉ là bạn bè mà thôi, người nào mà chẳng có bạn, tôi cũng không ngoại lệ. Chỉ là anh biết đó, tật xấu lớn nhất của tôi đó chính là bênh vực người mình.”

Biểu tình trên mặt Tề Minh Dương hơi cứng đờ, nhìn thoáng qua hai thủ hạ, người bên trái rõ ràng chột dạ, ánh mắt né tránh tròng mắt loạn chuyển, hắn nhìn người đó thật sâu, khôi phục lại mỉm cười:

“Tôi hiểu mà, yên tâm, tôi sẽ cho tam thiếu một cái giao đãi.”

Tần Phong lúc này mới cà lơ phất phơ vẫy vẫy tay, khi hạ tay xuống nhân thể đáp trên vai Phương Dịch. Phương Dịch nhìn cậu ta một cái, không nhúc nhích, thuận theo lực đạo của cậu ta nhấc chân đi tới chỗ Bạch Nhất Hàm.

Tề Minh Dương lại hướng Bạch Nhất Hàm gật đầu xin lỗi, mới mang theo hai người kia đi vào nhà hàng.

Nhóm của Bạch Nhất Hàm đi vào thang máy, Nghiêm Phái phồng hai bên má, đứng ở một bên buồn không hé răng.

Chương Túc vỗ vỗ đầu cô, mỉm cười nói: “Vừa rồi không để em nói chuyện, nên không vui sao?”

Nghiêm Phái u oán nhìn anh ta một cái, không hé răng.

Chương Túc cười cười nói:

“Em tâm tư đơn thuần, làm người lại trượng nghĩa, điều này rất tốt, nhưng trong cái vòng luẩn quẩn này của bọn em, rất nhiều chuyện có thể ra tay sau lưng, lại muốn duy trì cái mặt ngoài hoà bình. Lấy tính tình của em, nếu là đã mở miệng, nói ra nhất định sẽ không lưu tình gì, em ở cạnh tam thiếu cũng đã đại biểu thái độ của Nghiêm gia, không cần phải ra mặt làm lớn chuyện. Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói thì tốt, em không thấy tam thiếu cũng không nhiều lời sao? Huống chi chuyện này, chưa chắc là Tề Minh Dương sắp đặt.”



Nghiêm Phái rầu rĩ nói: “Thân là con gái Nghiêm gia, những việc này em cũng hiểu, nhưng mà lại cảm thấy trong lòng nén giận. Hôm nay nếu không phải nhờ Tần An, một chén canh nóng vậy đỗ lên người Nhất Hàm, cũng không biết sẽ bỏng thành cái dạng gì.”

Hai mắt cô sáng lấp lánh nói: “Bất quá Tần An thân thủ anh thật tốt, đẩy, đá rồi kéo quả thực rất ngầu. Hơn nữa chúng tôi đều không phát hiện là có người cố ý chơi xấu, thế mà anh lại phát hiện!”

Tần Phong cười tủm tỉm nói: “Tôi có người phải bảo vệ, thân thủ không tốt thì làm sao được?” Ánh mắt cậu ta có thâm ý khác nhìn Phương Dịch, lại bị anh ta nghiêng đầu tránh đi.

Nghiêm Phái cười trộm một chút, nghĩ nghĩ lại tức giận nói: “Em đã nói tên Tề Minh Dương đó lòng dạ hẹp hòi, các anh còn chưa tin. Nhìn đi, anh ta vậy mà đi sai thủ hạ đi làm Nhất Hàm bỏng!”

Bạch Nhất Hàm nói: “Hôm nay có thể em thật sự trách lầm anh ta, con người tên này anh cũng biết một chút, tuy rằng anh ta đúng thật lòng dạ hẹp hòi, nhưng thắng ở chỗ tâm tư kín đáo. Nếu anh ta muốn động thủ, sẽ không làm trắng trợn như vậy. Hơn nữa chuyện hôm nay thật sự không tính là lớn lao gì, không đến mức để anh ta ghi hận động thủ.”

Nghiêm Phái nói: “Vậy là thủ hạ của hắn ăn no rửng mỡ nên muốn hành hung anh?”

Phương Dịch nói:

“Tên đó hơn phân nửa là một kẻ xu nịnh, đáng tiếc lần này bắt trúng chân ngựa, bất quá vậy cũng có chút gượng ép. Giống như Nhất Hàm đã nói, chuyện hôm nay thật sự không tính là cái gì, nếu Tề Minh Dương vì vậy mà sinh khí, thế thì hắn cũng không sống được tới bây giờ, đã sớm tức chết rồi. Trừ phi trước đó Nhất Hàm đã từng đắc tội Tề Minh Dương, nên tên thủ hạ kia mới muốn ‘ giáo huấn ’ Nhất Hàm một chút để lấy lòng ông chủ.”

Tần Phong “Chậc chậc” cười nói:

“Tiểu Phương, tên thủ hạ kia hẳn là một tên xu nịnh thật, nhưng nội tâm của Tề Minh Dương thật sự hẹp hòi hơn anh nghĩ. Anh ngẫm lại đi, loại người nịnh nọt là người có thể suy đoán tâm tư của ông chủ nhất. Nếu nội tâm hắn không nhỏ đến trình độ này, thì tên nịnh nọt đó sao lại ra tay? Tên đó sở dĩ đến bây giờ còn an ổn sống được, là bởi vì lấy thân phận cùng địa vị của hắn, cũng như có thù liền báo, rất hiếm khi có thể làm hắn có lúc nhẫn nhịn không làm gì. Bất quá hôm nay thật sự không phải hắn, cũng như Nhất Hàm nói, hắn ra tay sẽ không lộ liễu như vậy.

Hơn nữa Nhất Hàm tuy rằng không cầm quyền ở Bạch Thị, nhưng thân phận cậu ấy cũng không thấp hơn Tề Minh Dương, cậu ấy chẳng những được hai nhà Bạch, Mục yêu thương, mà ai cũng biết đại thiếu gia nhà họ Thẩm gia si mê Bạch đại tiểu thư, còn người mà Bạch đại tiểu thư thương yêu nhất chính là người em trai Nhất Hàm này. Ngoài ra gần đây Nhất Hàm lại gần gũi Nghiêm gia, tin Nghiêm lão gia yêu thích cậu ấy đã truyền ra ngoài. Tề Minh Dương có lòng dạ hẹp hòi, cũng sẽ không bởi vì chuyện nhỏ nhặt như vậy liền ra tay với cậu ấy, Nhất Hàm đại khái chính là cái loại người làm hắn nén giận"

Phương Dịch có chút vội la lên: “Vậy hắn sau này liệu có ở sau lưng ngáng chân không? Ôi trời ạ, lần đầu tôi thấy một người tâm tư nhỏ nhen như vậy, đây là một căn bệnh đi?”

Tần Phong sờ sờ cằm nói: “Anh yên tâm, hẳn là không đâu. Trọng lượng trên người Nhất Hàm cũng đủ đè bẹp hắn, con người này tuy rằng nhỏ nhen, nhưng rất thông minh, lại thức thời, tin chắc hắn sẽ không ngu như vậy.”

Bạch Nhất Hàm gật gật đầu tán đồng, mang theo chút ý cười thâm thúy nhìn Tần Phong một cái, Tần Phong trong lòng hiểu rõ mà không nói nhếch khoé miệng, ánh mắt treo trên người Phương Dịch đi lên phía trước.

Tại phòng ăn, khí áp thấp, Tề Minh Dương nhìn thủ hạ trước mắt, âm trầm nói:

“Triệu Hạo, cậu cũng đúng là biết cách làm ta gặp rắc rối a, trước khi ra tay sao không biết tự ước lượng thực lực của mình? Tam thiếu gia của Bạch gia cậu cũng có thể chạm vào sao? Dù muốn chạm vào, cũng không thể ở bên ngoài giữa thanh thiên bạch nhật! Cậu là người của ta, nhất cử nhất động của cậu đều có liên quan đến ta. Hôm nay cậu ở trước mặt mọi người làm đổ chén canh nóng lên Bạch tam thiếu, thì tất cả mọi người sẽ cho rằng là ta bày mưu đặt kế!”

Triệu Hạo ngập ngừng nói: “Thuộc hạ là thấy Bạch tam thiếu đó cướp trà cụ của ngài, làm hại ngài phải tốn thêm thời gian đi lại, nên muốn cho cậu ta một bài học nho nhỏ, không…… Không nghĩ tới nhiều như vậy.”

Tề Minh Dương cả giận nói: “Cậu có làm, thì cũng phải làm cho sạch sẽ chút, đừng để bị người khác phát hiện, lại dính líu với ta. Cậu thế nhưng còn ngu ngốc đến mức bị bắt ngay tại chỗ, cậu còn có thể ngu hơn được nữa không?”

Triệu Hạo nhỏ giọng nói: “Tề tổng, tôi đã rất cẩn thận, vốn dĩ cho rằng sẽ không có ai phát hiện, không nghĩ tới tên họ Tần kia đôi mắt sắc bén như vậy.”



Tề Minh Dương tay vịn cái trán, vô lực nói:

" Chỉ bằng chút thân thủ này của cậu, còn muốn có thể giấu diếm được Tần Phong? Người nọ là đầu rồng của Tiềm Long! Một bàn tay là có thể xử lý cậu vài ba lần, mà cậu cũng thật xui xẻo, thế nhưng ở dưới mí mắt hắn làm động tác nhỏ, hắn không trực tiếp phế cậu đi chính là cho ta mặt mũi!”

Triệu Hạo hít một ngụm khí lạnh: “Đầu rồng của Tiềm Long không ở Tiềm Long trông coi, như thế nào lại chạy đến bên người Bạch tam thiếu chứ?”

Tề Minh Dương âm trầm nói:

“Chuyện này ta cũng nghĩ không ra, Tiềm Long cùng năm đại gia tộc chúng ta từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, không đắc tội cũng không thâm giao. Hắn đột nhiên qua lại gần gũi với Bạch Nhất Hàm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Muốn xuống nước sao?”

Triệu Hạo bên cạnh Lý Quang nói: “Tần Phong hôm nay không phải đã nói, chỉ là kết bạn với Bạch tam thiếu thôi sao?”

Triệu Hạo nói: “Lý Quang đầu óc cậu quá đơn giản, nhất cử nhất động của mấy nhân vật lớn đều có thâm ý. Hắn nếu chỉ định kết bạn, vậy thì Hoa Thành người nhiều như vậy vì cái gì nhất định phải kết giao với người thuộc năm đại gia tộc, còn là người Bạch gia, rõ ràng là thâm nhập lui tới Bạch gia.”

Tề Minh Dương nói: “Cậu cũng thật thông minh, thông minh đến mức làm liên luỵ cả ta, dù cho ta có triệu cáo thiên hạ nói chuyện hôm nay không phải do ta sắp đặt, thì sẽ có một người tin sao? Mạng lưới quan hệ phức tạp trên người Bạch Nhất Hàm các ngươi không phải không biết, làm sao dám ở bên ngoài ra tay với hắn, người cậu bẫy không phải hắn, mà là ta! Hiện giờ lại có thêm một Tần Phong, người này mới là khó nhằn nhất! Hắn có bao nhiêu tàn nhẫn người của hắn trong lòng đều rõ ràng, hắn là người tự tay bóp cổ cha mình tới chết!”

Triệu Hạo cùng Lý Quang không dám nói lời nào, chỉ lặng yên không một tiếng động đứng ở một bên.

Tề Minh Dương hồi tưởng lại những gì mà hôm nay Tần Phong đã nói qua, trầm ngâm:

“Bất quá theo những gì hắn nói ngày hôm nay, hẳn là không có liên quan đến Bạch gia, hắn che chở chỉ là một mình Bạch Nhất Hàm, chỉ cần không động vào Bạch Nhất Hàm, hắn liền sẽ không ra tay. Hắn hôm nay toàn bộ quá trình đều không nói chuyện qua, chỉ có lúc Bạch Nhất Hàm gặp nạn mới ra tay. Xem ra, nếu hôm nay không phải tại tên ngu xuẩn cậu, hắn căn bản là không muốn lộ diện. Nếu hắn âm thầm hợp tác với Bạch gia mà nói, thì hôm nay hắn sẽ không ra tay bại lộ bản thân. Như vậy, chắc thật sự chỉ là kết giao một người bạn, người này tàn nhẫn là thật, nhưng bênh vực người mình, cũng là sự thật.”

Triệu Hạo nhỏ giọng nói: “Không động đến Bạch Nhất Hàm, vậy Tề tổng ngài hôm nay không thể giải tỏa cơn tức sao?”

Tề Minh Dương cười lạnh nói:

“Não cậu bị nước vào sao? Năm đại gia tộc Hoa Thành, đã có bốn nhà che chở hắn, hiện giờ cả Tiềm Long trong bóng tối cũng đứng về phía hắn, ai còn có khả năng động vào hắn nữa? Huống hồ cũng không phải chuyện gì lớn, đáng giá vì một bộ trà cụ mà đi liều mạng sao?”

Triệu Hạo nói: “Bốn nhà?”

Tề Minh Dương nói:

“Nói cậu ngu, cậu thật đúng là ngu đến cùng cực. Hai nhà Bạch, Mục không nói, địa vị của Thẩm Thiên Dương ở Thẩm gia không cần nói cũng biết, chỉ cần còn hắn, Thẩm gia sớm muộn gì đều là của hắn, mà cả trái tim hắn đều treo trên người Bạch Tuyết Tình, hai người giờ đã xác định quan hệ. Bạch Tuyết Tình thương yêu ai nhất tất cả mọi người đều biết! Nghiêm gia Nghiêm lão gia tử cũng đã tỏ thái độ, Nghiêm Thành là người con hiếu thảo, Nghiêm lão gia tử nói cái gì chính là cái đó. Còn có hôm nay, cậu không thấy được Nghiêm Phái đứng bên cạnh hắn sao? Còn người đàn ông đã đỡ hắn, đó chính là nam thê mà Nghiêm Huy đi lãnh chứng!”

Triệu Hạo sắc mặt trắng xanh, giọng nói có chút phát run nói:

“Tề tổng, tôi đây……”

Tề Minh Dương nói: “Tôi nói nhiều như vậy, cậu đến bây giờ mới phát giác tình cảnh của bản thân không ổn sao? Triệu Hạo, lần này, ta cũng không bảo vệ được cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK