Mục lục
Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan - Bạch Nhất Hàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy chị hai thì sao? Chị thật sự yêu Thẩm Thiên Dương sao? Chị...... Thật sự hạnh phúc sao?

A a a a!!!!

Tại sao chuyện này lại xảy ra? Một đời này, hạnh phúc đến quá nhanh, nhanh đến mức luôn làm cậu cảm thấy như đang mơ, thì ra đó cũng không phải là ảo giác, tất cả đều là giả dối, hạnh phúc mà cậu có được, là đến từ sự hy sinh của người nhà.

Cậu ôm đầu, nghĩ đến những lời đắc chí, những lần quấn quýt si mê Mục Tĩnh Viễn trước đây, quả thực xấu hổ đến không chỗ dung thân, đặc biệt là những lần làm tình thường khiến tai cậu đỏ bừng mỗi khi nghĩ tới, rồi lại cảm thấy hết sức ngọt ngào, những lần bản thân chủ động phóng đãng thuận theo trên giường, càng khiến mặt cậu nóng như lửa đốt. Thật sự hy vọng ông trời có thể cho cậu một cái khe đất để chui vào mà vĩnh viễn cũng không thoát ra được, hy vọng thời gian có thể quay ngược lại lần nữa, trở lại ngay khoảnh khắc trọng sinh, thì việc làm đầu tiên của cậu nhất định sẽ là trốn đến một nơi thật xa. Dù có để cho bọn họ cảm thấy mình chết bất đắc kỳ tử cũng tốt, sau khoảng thời gian đau buồn ngắn ngủi thì họ có thể bắt đầu một cuộc sống mới, mà cậu có thể trốn trong chỗ tối, cố gắng thay đổi những điều tiếc nuối khác.

Kỳ thật giờ vẫn còn may, anh hai cùng anh Khương hẳn là tốt thật, đất thành Nam đã nắm trong tay, Bạch Thị cũng sẽ ổn, chỉ cần Bạch gia không ngã, thì sẽ không có phát sinh bi kịch nữa. Chị hai...... Nếu chị ấy là thật sự yêu Thẩm Thiên Dương, vậy thì thực tốt, Thẩm Thiên Dương cũng rất yêu chị, nếu...... tình yêu của hai người cũng chỉ là một tuồng kịch, vậy chỉ cần không có cậu, tất cả đều sẽ trở lại quỹ đạo.

Cậu nâng đôi mắt khô khốc lên, nhìn quanh phòng một vòng, ánh mắt dừng tại hình ảnh ly pha lê đặt trên mặt bàn. Lần này Mục Tĩnh Viễn không có ở đây, cậu nhất định có thể thành công đúng không?

Giống như bị ma nhập cậu chậm rãi đi đến phía cái ly, ánh mắt si mê tựa như ngày thường vẫn nhìn Mục Tĩnh Viễn, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào thành ly, cậu tự giễu cười một tiếng. Trách không được trong phòng không biết bắt đầu từ khi nào mà không tìm ra bất luận thứ vũ khí sắc bén nào, vật dụng bằng pha lê cũng chỉ dư lại cái ly uống nước, thì ra là sợ cậu tự sát.

Sợ cậu tự sát a, đúng vậy, cả nhà làm tất cả những điều này, đều là vì sợ cậu tự sát, nếu như bây giờ cậu chết rồi, chẳng phải sẽ làm mọi sự cố gắng và hy sinh của mọi người đều đổ sông đổ bể hay sao?

Cậu nhẹ nhàng đặt cái ly xuống. Không thể chết được, thậm chí không thể bị thương, phải sống, người nhà của cậu làm ngần ấy là hy vọng cậu có thể tồn tại, để cậu có thể vui vẻ. Vậy thì, cậu nên sống thật "Vui vẻ". Ngẫm lại vừa rồi, ba, mẹ, Tĩnh Viễn của cậu, giọng điệu của họ vui biết bao khi nghe được bác sĩ Chu nói mình sắp khỏi bệnh a. Như bây giờ, họ đang vui vẻ mà nhỉ? Mà mình bất quá là một thân thịt nát, cứ buông bỏ thì có làm sao đâu? Huống chi, diễn kịch với Mục Tĩnh Viễn, cậu vẫn là chiếm tiện nghi lớn bằng trời...

Hãy quý trọng khoảng thời gian này đi Bạch Nhất Hàm, chờ mày "Khỏe", Tĩnh Viễn liền phải trở về cuộc sống "Bình thường", đến lúc đó, mày cũng đừng làm ra bộ dạng không kiềm được thống khổ lố bịch này khiến cho bọn họ khó xử. Mày sẽ mỉm cười chúc anh ấy hạnh phúc đúng không? Mày đã làm chậm trễ anh ấy quá lâu rồi.

Quả nhiên, sống, mới là sự trừng phạt lớn nhất mà ông trời dành cho cậu.

Cậu đờ đẫn đi đến mép giường, chậm rãi nằm lên đó, nhắm hai mắt lại, thật giống như chưa hề đi ra ngoài.

Bạch Nhất Hàm, kỳ thật mày đang làm ra vẻ cái gì chứ? Nhiều người yêu thương mày như vậy, mày hạnh phúc quá rồi còn gì, mình.... Hạnh phúc



[...] Mục Tĩnh Viễn tiễn bác sĩ đi, lại cùng ba mẹ Bạch gia hàn huyên vài câu mới trở lại phòng, thấy Bạch Nhất Hàm còn đang ngủ. Không khỏi có chút ảo não tối hôm qua quá mức phóng túng, đòi hỏi quá nhiều, làm hại bảo bối của anh mệt mỏi như vậy.

Anh ngồi vào mép giường, yêu thương vuốt ve phần tóc mái trên trán của Bạch Nhất Hàm. Được sự chấp thuận của ba mẹ Bạch gia, tâm tình của anh có chút kích động, nếu như Bạch Nhất Hàm tỉnh thì anh thật sự nóng lòng không chờ nổi mà muốn cầu hôn cậu ngay lập tức, hận không thể trong hôm nay liền đi lãnh chứng, dùng một tờ giấy đăng kí kết hôn kia để trở thành bạn đời hợp pháp của cậu, trở thành người một nhà chân chính với cậu.

Anh nhẹ nhàng khều khều chóp mũi của Bạch Nhất Hàm, thấp giọng nói: "Tiểu gia hỏa, ngủ say như vậy, là mệt sao?" Nếu mệt vậy, đêm nay tạm tha cho em.

Bạch Nhất Hàm sắc mặt có chút trắng bệch.

Là lạnh sao? Mục Tĩnh Viễn nhìn nhìn điều hòa, tìm ra điều khiển từ xa chỉnh cao lên hai độ rồi lại giúp cậu kéo chăn, ở mép giường ngồi trong chốc lát, nhìn nhìn thời gian thì đã tới giờ nên đến công ty. Hôm nay bởi vì Bạch Nhất Hàm tái khám, đã trì hoãn rất lâu, nhưng mà Bạch Nhất Hàm còn đang ngủ, thật sự không đành lòng đánh thức. Nếu ôm lên xe, nhất định sẽ làm cậu tỉnh, thế khác gì là đánh thức đâu? Chẳng lẽ hôm nay phải một mình đi làm?! A chít tịt, thật là quá thê thảm mà! Aiz, ai bảo mình tối qua không tự chủ được làm Hàm Hàm mệt chứ?

Quên đi, dù sao bác sĩ cũng nói có thể cho cậu một ít không gian riêng tư thích hợp, em ấy vẫn còn trẻ, lại mê chơi, cả ngày bám dính như vậy, em ấy sẽ thấy phiền đi?

Vậy...... Ngày mai lại dẫn Hàm Hàm đi công ty. À, phải nói với dì Bạch một tiếng, bảo Hàm Hàm vừa tỉnh liền gọi điện thoại cho mình! Aiz, mình thật đáng thương, phải một thân một mình đi làm, quả thực là ai nghe thấy cũng buồn, người nhìn cũng phải rơi lệ......

Anh muốn trước khi đi hôn hôn Bạch Nhất Hàm, lại sợ đánh thức cậu, chỉ đành cúi người hít một hơi trên hõm cổ cậu. Hàm Hàm của anh sao lại thơm thế này? Rõ ràng là dùng cùng một loại sữa tắm, em ấy trước nay cũng chưa từng dùng mấy thứ linh tinh như nước hoa! Chẳng lẽ đây là mùi hương cơ thể trong truyền thuyết ( cũng không phải)? A! Em cái đồ tiểu gia hỏa chuyên môn dụ hoặc người!

Nhìn người yêu chôn mình trong chăn, Mục Tĩnh Viễn thật sự không thể nhấc chân nổi. Cọ xát hồi lâu, thấy Bạch Nhất Hàm thật sự không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, mới rốt cuộc lưu luyến từng bước một ra ngoài.

Khoá cửa vang lên một tiếng "Cùm cụp", vẫn là một tiếng rất nhỏ, đây là sự dịu dàng của Mục Tĩnh Viễn.

Bạch Nhất Hàm trên giường mở mắt ra, đôi mắt trong veo, không có chút nào buồn ngủ, trên mặt không buồn không vui, phi thường bình tĩnh. Cậu lẳng lặng nằm, hai mắt an tĩnh nhìn đèn chùm trên nóc nhà, không hề động đậy. Đại khái qua một giờ, cậu xốc chăn lên bước xuống giường, mặt vô biểu tình đi rửa mặt, sau khi sửa soạn bản thân chỉn chu mới mở cửa phòng bước ra.

Trong nháy mắt lúc mở cửa, trên mặt cậu liền treo lên nụ cười rạng rỡ, bước chân thực nhẹ nhàng xuống lầu. Mẹ Bạch đang xem TV, thấy cậu đi xuống dưới, vui vẻ vẫy tay nói: "Hàm Hàm, con tỉnh rồi sao? Lại đây với mẹ nào, hôm nay con ngủ lâu vậy, là tối hôm qua mất ngủ sao? Có đói không?"

Bạch Nhất Hàm đi đến ngồi xuống cạnh bà, đưa tay ôm lấy cánh tay bà như thường lệ nói: "Con ngủ rất ngon, cũng không cảm thấy đói."



Mẹ Bạch vỗ vỗ tay cậu, cười nheo đôi mắt:

"Đều lớn vậy rồi, còn làm nũng với mẹ, sắp ăn cơm trưa, nếu con không thấy đói bụng, liền chờ giữa trưa cùng nhau ăn. Dì Dương con có nấu canh, để bà ấy múc một chén cho con lót bụng trước nhé?"

Bạch Nhất Hàm vẫn duy trì tư thế ôm cánh tay bà nói: "Không cần đâu ạ, con chờ đến trưa rồi cùng nhau ăn luôn, giờ mà uống canh, một hồi ăn cơm sẽ ăn không vô mất."

Mẹ Bạch gật đầu nói: "Ừm, con nói cũng đúng. À phải rồi, vừa rồi con ngủ, Tĩnh Viễn không đành lòng gọi con dậy, liền một mình tới công ty, dặn con khi nào tỉnh thì liền cho gọi điện thoại cho cậu ấy."

Không đành lòng sao? Có đi, rốt cuộc thì anh ấy yêu thương mình như vậy, còn hơn cả em trai ruột, bất quá cũng không hơn cái ngưỡng đó phải không? Càng quan trọng hẳn là vì bác sĩ Chu nói đã không cần anh ấy một tấc cũng không rời mình nữa phải không? Tĩnh Viễn, anh rốt cuộc cũng có một chút không gian của riêng mình, liệu có thể cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều rồi hay không?

Anh yên tâm, em rất nhanh sẽ "Khỏe lên", anh kiên nhẫn một chút nữa thôi nhé.

Thời gian nửa tháng vội vàng qua đi, sinh nhật của Bạch lão gia tử tới rồi, người Bạch gia trước một ngày đã đi vào biệt thự tây giao, người một nhà vô cùng náo nhiệt, không khí thực đầm ấm.

Mục Tĩnh Viễn nhìn Bạch Nhất Hàm bên cạnh cười tủm tỉm, khẽ nhíu mày, không quét đi được cảm giác quái dị trong lòng. Có một đoạn thời gian, anh vẫn luôn cảm thấy Bạch Nhất Hàm giống như có điểm gì đó không đúng, nhưng cậu ngày thường cười đùa hay nóng nảy, hay là làm nũng ỷ lại, đối với anh cũng thực thân mật, không khác gì mấy với trước kia, ít nhất thoạt nhìn hết thảy đều rất bình thường. Nhưng anh luôn mơ mơ hồ hồ cảm thấy, Hàm Hàm của anh có chỗ nào lặng lẽ thay đổi.

Tỷ như, trong chuyện tình cảm của hai người, từ trước đến nay tình yêu của họ vẫn luôn hài hòa mà tốt đẹp, Bạch Nhất Hàm ở trên giường luôn dung túng anh vô hạn, chỉ cần là anh ngỏ lời, chỉ cần là không quá đáng, cậu đều sẽ thuận theo. Nhưng gần đây nhất, Bạch Nhất Hàm luôn tìm các loại lý do cự tuyệt anh cầu hoan. Loại chuyện này, đương nhiên phải là hai người đều khát vọng, mới là tình yêu thăng hoa, anh một chút cũng không định miễn cưỡng Bạch Nhất Hàm, chỉ cần cậu không muốn, anh tình nguyện chịu đựng cũng sẽ không đi miễn cưỡng cậu. Nửa tháng, bọn họ chỉ ở bên nhau một lần, hơn nữa cũng không vui sướng chút nào, bởi vì Bạch Nhất Hàm căn bản không có hết mình, cậu cũng không phải là không có động tình, chỉ là nhìn qua có chút kháng cự, cậu thậm chí không có cao trào, nếu mà như vậy, kỳ thật không cần cũng được.

Tuy rằng chỉ là ôm nhau ngủ cũng đã tốt rồi, Bạch Nhất Hàm ở bên cạnh anh, tuy rằng em ấy càng ngày càng không muốn cùng mình đến công ty, nhưng thái độ em ấy đối với mình vẫn như bình thường, cũng không có bất luận biểu hiện bất mãn gì. Anh luôn tự thuyết phục bản thân mình rằng có thể là khoảng thời gian trước quá gò bó Hàm Hàm, buồn đến nhàm chán, Hàm Hàm của anh sẽ muốn một ít không gian độc lập thuộc về riêng mình cũng không lạ gì. Hơn nữa ở công ty, mình phải làm việc nên rất ít khi có thể chơi cùng em ấy, vậy cũng thực nhàm chán, không thích đi cũng bình thường.

Nhưng mà, cảm giác bất an luôn vứt đi không được, anh kiềm lòng không nổi lại lên mạng phát thiệp nặc danh. Kết quả nhận được phi thường không lý tưởng, gần như tất cả mọi người nói, người yêu không hề ham muốn cơ thể của cậu, không hề dính cậu, vậy cậu cơ bản là xong đời rồi.

Anh rất không hài lòng với kết quả này, Hàm Hàm của anh rõ ràng đối với anh rất tốt, quan tâm anh, ỷ lại anh, ngày thường ở chung cũng không có bất luận cái gì không ổn. Chính là vì cái gì, trong lòng anh càng ngày càng bất an chứ?

Anh nghĩ đến đây, nhịn không được muốn dắt tay Bạch Nhất Hàm, Bạch Nhất Hàm giống như trong lúc lơ đãng phất tay đi làm anh không có thể nắm lấy. Nghĩ lại cũng đúng, người nhà đều ở đây, dù biết bọn họ là người yêu, nhưng cứ dắt tay cũng là không quá phù hợp. Ngón tay anh khẽ nắm lại, nhìn thần sắc như thường của Bạch Nhất Hàm, trong lòng không hiểu sao có chút hoảng loạn, tay nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, sau vài lần như vậy, vẫn là không nhịn được, một lần nữa vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Bạch Nhất Hàm, giống như chỉ có tiếp xúc tứ chi như vậy, mới có thể giảm bớt nỗi bất an cùng lo âu trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK