Đêm hôm đó, Hà Lạc Thanh Hàn không mò đến khuê phòng của Hà Lạc Hồng Đào mà mặc y phục dạ hành, theo lời hẹn của Lục Trà Diệp vào buổi chiều, tìm đến bìa rừng. Tại đó, Lục Trà Diệp đã ăn vận sặc sỡ đứng chờ chàng từ lúc nào. Nhìn thấy Hà Lạc Thanh Hàn, cô ta nở một nụ cười đắc thắng, cất giọng cao ngạo:
- Ngươi đến cũng khá đúng giờ đấy. Bây giờ nghe lời của ta cho kỹ, sính lễ mà ngươi cần chuẩn bị gồm có…
“Chát.”
Lời nói của Lục Trà Diệp bị cắt ngang bởi một tiếng tát tay vang dội. Hà Lạc Thanh Hàn tát một cái, vẫn chưa hả giận, lại tiếp tục vung tay.
“Chát.”
Gương mặt của Lục Trà Diệp bị tát đến sưng phù, khóe miệng rách một đường, rỉ máu. Nàng ta vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Hà Lạc Thanh Hàn, nghẹn ngào gào lên:
- Sao ngươi lại đánh ta?
- Ngươi còn không hiểu sao? – Hà Lạc Thanh Hàn cười khẩy. – Ta chỉ muốn xem thử da mặt của ngươi dày tới mức nào. Quả nhiên là rất dày. Ta tát có hai cái mà đã có chút đau tay rồi đấy.
Lục Trà Diệp vẫn chưa hết kinh ngạc, ngớ ngẩn hỏi lại:
- Không phải thư sinh các ngươi lúc nào cũng ra rả trong miệng là “Quân tử động khẩu bất động thủ” hay sao? Không phải nam nhân các ngươi đều bảo là không đánh phụ nữ hay sao?
Hà Lạc Thanh Hàn tức đến bật cười:
- Ngươi nghe được điều đó ở đâu vậy? Thư sinh thì không phải là con người sao, không biết tức giận sao? Ngươi làm ra những chuyện hoang đường, vô sỉ như thế với ta, ta không thể đánh ngươi hay sao? Không đánh phụ nữ? Không sai, nhưng điều kiện ngươi phải là phụ nữ đúng mực đã. Cái loại nữ nhân như ngươi, tự ý đột nhập vào nhà người khác, hẹn hò với đàn ông xa lạ nơi bìa rừng vào đêm hôm khuya khoắt như thế này, còn dám cướp đoạt vật dụng của nam nhân để ép người khác phải cưới ngươi,… Ngươi nói xem, ngươi có chỗ nào giống phụ nữ không? Ngươi còn dám tự xưng bản thân là phụ nữ chính là xúc phạm đến phụ nữ, ta thật muốn đánh ngươi thêm vài cái nữa.
Lục Trà Diệp bị Hà Lạc Thanh Hàn mắng như tát nước, uất ức gào lên lần nữa:
- Ta thì có chỗ nào không giống với phụ nữ chứ? Chẳng lẽ ta phải lẳng lơ đê tiện như con ả Hà Lạc Hồng Đào kia thì mới đúng là phụ nữ hay sao? Tại sao hết gã Lâm Đại Nghĩa kia rồi lại đến ngươi đều si mê ả ta như thế? Hà Lạc Hồng Đào thì có gì hơn ta?
“Chát.”
Hà Lạc Thanh Hàn lại vung tay, tát thêm một cái vào gương mặt cong cớn của Lục Trà Diệp. Mắt của chàng long lên sòng sọc. Giọng của chàng gằn từng tiếng tức giận:
- Câm miệng! Ngươi không đủ tư cách để so sánh với nhị muội của ta. Ngươi và muội ấy vốn không thể so sánh cùng nhau. Muội ấy là sen trắng thanh cao, còn ngươi? So sánh ngươi với bùn lầy dưới đáy hồ ngươi cũng còn không xứng.
Đây là lần thứ hai Lục Trà Diệp bị nam nhân so sánh với Hà Lạc Hồng Đào bằng ngữ điễu khinh miệt không thèm che giấu, cũng là lần thứ hai nàng ta bị ví von là không xứng để so sánh với bùn lầy. Lục Trà Diệp quả thật đã tức điên lên rồi. Nàng ta nhảy dựng lên, tru tréo:
- Ngươi đừng có đắc ý quá sớm. Ngươi không biết Lục Trà Diệp ta sau này sẽ trở nên phong quang vô hạn như thế nào đâu. Ta mới là nữ chính của quyển truyện này. Sau này ta chính là nữ vương của các ngươi, hậu cung của ta toàn là tuấn nam, dũng sĩ. Ta cho ngươi một cơ hội để được đặt chân vào hậu cung của ta, ngươi lại còn dám sỉ nhục ta? Rồi ngươi sẽ hối hận. Ta sẽ khiến cho ngươi hối hận!
Lục Trà Diệp đe dọa, nhưng chẳng hề có một chút tác dụng nào. Hà Lạc Thanh Hàn chỉ cười khẩy. Chàng đưa tay, chộp lấy cổ của Lục Trà Diệp, siết chặt. Giọng của chàng âm u:
- Muốn cho ta hối hận? Ngươi chờ tới kiếp sau đi!
Lục Trà Diệp còn muốn nói thêm nhiều nữa, rằng nàng ta chính là linh hồn đến từ thế giới hiện đại, nàng ta đã đọc qua quyển truyện này, thân thể mà nàng ta vừa nhập vào mới chính là nữ chính của truyện, sau này sẽ trở thành nữ vương, còn Hà Lạc Hồng Đào chỉ là một vai nữ phụ qua đường, chỉ xuất hiện trong mấy chương đầu mà thôi. Thế nhưng, Hà Lạc Thanh Hàn đã không cho Lục Trà Diệp cơ hội nói thêm. Chàng ngoặt tay một cái, chỉ nghe một tiếng rắc đanh gọn, Lục Trà Diệp đã hồn lìa khỏi xác.
Sau khi hạ thủ cô gái kỳ quái vô sỉ khiến bản thân vô cùng chán ghét, Hà Lạc Thanh Hàn lạnh lùng ném thi thể của Lục Trà Diệp xuống gốc cây. Chàng lục tìm, lấy lại ngọc bội của mình rồi thản nhiên bỏ đi.
Ngay sau đó, tại Hà gia trang, một đợt sóng dữ cũng đang ngấm ngầm chuyển động.
Bởi vì, sau khi từ bìa rừng trở về, Hà Lạc Thanh Hàn đã bắt đầu tiến hành kế hoạch chiếm đoạt Hà Lạc Hồng Đào sớm hơn so với dự định. Bởi vì ban nãy Lục Trà Diệp đã tiết lộ cho Hà Lạc Thanh Hàn biết rằng, Lâm Đại Nghĩa đã tỏ rõ thái độ si mê với Hà Lạc Hồng Đào rồi. Mà so với Lâm Đại Nghĩa thì Hà Lạc Thanh Hàn không hề có một chút tự tin nào. Và cách mà chàng chọn chính là: Đề nghị với song thân phụ mẫu cho phép chàng được cưới Hà Lạc Hồng Đào làm vợ.
- Ngươi đến cũng khá đúng giờ đấy. Bây giờ nghe lời của ta cho kỹ, sính lễ mà ngươi cần chuẩn bị gồm có…
“Chát.”
Lời nói của Lục Trà Diệp bị cắt ngang bởi một tiếng tát tay vang dội. Hà Lạc Thanh Hàn tát một cái, vẫn chưa hả giận, lại tiếp tục vung tay.
“Chát.”
Gương mặt của Lục Trà Diệp bị tát đến sưng phù, khóe miệng rách một đường, rỉ máu. Nàng ta vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Hà Lạc Thanh Hàn, nghẹn ngào gào lên:
- Sao ngươi lại đánh ta?
- Ngươi còn không hiểu sao? – Hà Lạc Thanh Hàn cười khẩy. – Ta chỉ muốn xem thử da mặt của ngươi dày tới mức nào. Quả nhiên là rất dày. Ta tát có hai cái mà đã có chút đau tay rồi đấy.
Lục Trà Diệp vẫn chưa hết kinh ngạc, ngớ ngẩn hỏi lại:
- Không phải thư sinh các ngươi lúc nào cũng ra rả trong miệng là “Quân tử động khẩu bất động thủ” hay sao? Không phải nam nhân các ngươi đều bảo là không đánh phụ nữ hay sao?
Hà Lạc Thanh Hàn tức đến bật cười:
- Ngươi nghe được điều đó ở đâu vậy? Thư sinh thì không phải là con người sao, không biết tức giận sao? Ngươi làm ra những chuyện hoang đường, vô sỉ như thế với ta, ta không thể đánh ngươi hay sao? Không đánh phụ nữ? Không sai, nhưng điều kiện ngươi phải là phụ nữ đúng mực đã. Cái loại nữ nhân như ngươi, tự ý đột nhập vào nhà người khác, hẹn hò với đàn ông xa lạ nơi bìa rừng vào đêm hôm khuya khoắt như thế này, còn dám cướp đoạt vật dụng của nam nhân để ép người khác phải cưới ngươi,… Ngươi nói xem, ngươi có chỗ nào giống phụ nữ không? Ngươi còn dám tự xưng bản thân là phụ nữ chính là xúc phạm đến phụ nữ, ta thật muốn đánh ngươi thêm vài cái nữa.
Lục Trà Diệp bị Hà Lạc Thanh Hàn mắng như tát nước, uất ức gào lên lần nữa:
- Ta thì có chỗ nào không giống với phụ nữ chứ? Chẳng lẽ ta phải lẳng lơ đê tiện như con ả Hà Lạc Hồng Đào kia thì mới đúng là phụ nữ hay sao? Tại sao hết gã Lâm Đại Nghĩa kia rồi lại đến ngươi đều si mê ả ta như thế? Hà Lạc Hồng Đào thì có gì hơn ta?
“Chát.”
Hà Lạc Thanh Hàn lại vung tay, tát thêm một cái vào gương mặt cong cớn của Lục Trà Diệp. Mắt của chàng long lên sòng sọc. Giọng của chàng gằn từng tiếng tức giận:
- Câm miệng! Ngươi không đủ tư cách để so sánh với nhị muội của ta. Ngươi và muội ấy vốn không thể so sánh cùng nhau. Muội ấy là sen trắng thanh cao, còn ngươi? So sánh ngươi với bùn lầy dưới đáy hồ ngươi cũng còn không xứng.
Đây là lần thứ hai Lục Trà Diệp bị nam nhân so sánh với Hà Lạc Hồng Đào bằng ngữ điễu khinh miệt không thèm che giấu, cũng là lần thứ hai nàng ta bị ví von là không xứng để so sánh với bùn lầy. Lục Trà Diệp quả thật đã tức điên lên rồi. Nàng ta nhảy dựng lên, tru tréo:
- Ngươi đừng có đắc ý quá sớm. Ngươi không biết Lục Trà Diệp ta sau này sẽ trở nên phong quang vô hạn như thế nào đâu. Ta mới là nữ chính của quyển truyện này. Sau này ta chính là nữ vương của các ngươi, hậu cung của ta toàn là tuấn nam, dũng sĩ. Ta cho ngươi một cơ hội để được đặt chân vào hậu cung của ta, ngươi lại còn dám sỉ nhục ta? Rồi ngươi sẽ hối hận. Ta sẽ khiến cho ngươi hối hận!
Lục Trà Diệp đe dọa, nhưng chẳng hề có một chút tác dụng nào. Hà Lạc Thanh Hàn chỉ cười khẩy. Chàng đưa tay, chộp lấy cổ của Lục Trà Diệp, siết chặt. Giọng của chàng âm u:
- Muốn cho ta hối hận? Ngươi chờ tới kiếp sau đi!
Lục Trà Diệp còn muốn nói thêm nhiều nữa, rằng nàng ta chính là linh hồn đến từ thế giới hiện đại, nàng ta đã đọc qua quyển truyện này, thân thể mà nàng ta vừa nhập vào mới chính là nữ chính của truyện, sau này sẽ trở thành nữ vương, còn Hà Lạc Hồng Đào chỉ là một vai nữ phụ qua đường, chỉ xuất hiện trong mấy chương đầu mà thôi. Thế nhưng, Hà Lạc Thanh Hàn đã không cho Lục Trà Diệp cơ hội nói thêm. Chàng ngoặt tay một cái, chỉ nghe một tiếng rắc đanh gọn, Lục Trà Diệp đã hồn lìa khỏi xác.
Sau khi hạ thủ cô gái kỳ quái vô sỉ khiến bản thân vô cùng chán ghét, Hà Lạc Thanh Hàn lạnh lùng ném thi thể của Lục Trà Diệp xuống gốc cây. Chàng lục tìm, lấy lại ngọc bội của mình rồi thản nhiên bỏ đi.
Ngay sau đó, tại Hà gia trang, một đợt sóng dữ cũng đang ngấm ngầm chuyển động.
Bởi vì, sau khi từ bìa rừng trở về, Hà Lạc Thanh Hàn đã bắt đầu tiến hành kế hoạch chiếm đoạt Hà Lạc Hồng Đào sớm hơn so với dự định. Bởi vì ban nãy Lục Trà Diệp đã tiết lộ cho Hà Lạc Thanh Hàn biết rằng, Lâm Đại Nghĩa đã tỏ rõ thái độ si mê với Hà Lạc Hồng Đào rồi. Mà so với Lâm Đại Nghĩa thì Hà Lạc Thanh Hàn không hề có một chút tự tin nào. Và cách mà chàng chọn chính là: Đề nghị với song thân phụ mẫu cho phép chàng được cưới Hà Lạc Hồng Đào làm vợ.