Thời gian dần trôi đi. Màn đêm u tối bao trùm khắp nơi. Đêm nay, trong khuê phòng có một nàng thiếu nữ đang chìm trong giấc mộng xuân đê mê hỗn độn giữa khoái cảm và nhục nhã, sợ hãi. Đêm nay, trong hoa viên có một chàng thư sinh đang rối loạn uống rượu một mình để tự chuốc say bản thân, để tâm trí không còn bị quấy nhiễu bởi cảnh xuân tươi đẹp và món ngon từ thân thể của muội muội ruột thịt. Cũng trong đêm nay, một chàng thư sinh khác thao thức bên cửa sổ, trong lòng bồi hồi nhớ về một nàng tiên nữ kiều mị.
Và trong góc khuất của khu vườn phía sau Hà gia trang, có một gã hộ vệ đang lặng lẽ đứng tựa vào tường, trầm ngâm suy nghĩ.
Một đêm không hề yên tĩnh cứ thế mà lặng lẽ trôi qua. Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ Hà hốt hoảng xôn xao vì Hà Lạc Thanh Hàn đã bỏ đi đâu mất, chỉ để lại một bức thư, nhắn vài lời tạm biệt. Chàng tỏ ý muốn rời khỏi Bách Hoa thôn để ngao du đây đó, khuây khỏa tâm tình. Đây vốn cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ. Các chàng thư sinh ở nơi này vẫn thường xuyên đi ngao du như thế để học hỏi. Nhưng vấn đề là Hà Lạc Thanh Hàn lại muốn đi ngao du trong khi kỳ thi đang đến gần kề. Hà phu nhân vừa lo lắng vừa tức giận, sai người đi khắp nơi để tìm tung tích của chàng quý tử. Thế nhưng đã bốn ngày trôi qua mà vẫn chẳng có được tin tức gì của Hà Lạc Thanh Hàn.
Hà Lạc Hồng Đào hay tin đại ca đã bỏ nhà ra đi thì cũng chỉ ngạc nhiên đôi chút. Nàng tin tưởng vào bản lĩnh của Hà Lạc Thanh Hàn, càng tin tưởng vào tinh thần trách nhiệm của đại ca mình. Lá thư để lại lời nhắn đã chứng minh cho điều đó. Hà Lạc Thanh Hàn nhất định chỉ muốn tìm cách để khuây khỏa tinh thần. Khi đến ngày thi, Hà Lạc Hồng Đào chắc chắn rằng đại ca của nàng sẽ quay về, hoàn thành trách nhiệm của một thư sinh với gia đình và với đất nước.
Điều khiến Hà Lạc Hồng Đào lo lắng nhất lúc này chính là tình trạng kỳ lạ của bản thân. Hà Lạc Hồng Đào cho rằng nàng bị bệnh rồi, lại là một căn bệnh lạ. Đáng sợ nhất là, biểu hiện của căn bệnh này lại vô cùng khó nói. Đã mấy ngày rồi, Hà Lạc Hồng Đào lúc nào cũng cảm thấy toàn thân khô nóng. Ở những vị trí nhạy cảm không thể để cho ai trông thấy trên cơ thể của nàng thì luôn râm ran ngứa ngáy, thỉnh thoảng lại nhói đau từng cơn châm chích như có những mũi kim nhỏ chạm vào. Rất khó chịu. Rất trống rỗng. Hà Lạc Hồng Đào luôn có khao khát muốn được lấp đầy. Nhưng nàng đã uống rất nhiều nước trà, nhiều canh bổ, ăn rất nhiều loại thực phẩm vẫn luôn cảm thấy thiếu thốn, thấy trống vắng, cảm thấy vẫn chưa được lấp đầy dù bụng nhỏ đã no căng.
Không chỉ vậy, mỗi đêm Hà Lạc Hồng Đào đều bị cơn ác mộng khiến nàng vừa thích thú mong đợi lại vừa sợ hãi và nhục nhã. Trong những cơn ác mộng ấy, Hà Lạc Hồng Đào bị nam nhân chà đạp, dày vò, lăng nhục. Đáng kinh hãi hơn là, trong cơn mơ, Hà Lạc Hồng Đào nhìn ra được, những gương mặt của các nam nhân nhấn chìm nàng vào vũng bùn dục vọng không chỉ có Lâm Đại Nghĩa mà còn có cả những nam nhân khác mà nàng từng gặp gỡ. Thậm chí, điều khiến Hà Lạc Hồng Đào không thể nào chấp nhận được chính là trong số những gương mặt nam nhân cưỡng ép nàng hằng đêm còn có cả Hà Trường Lạc, cha của nàng, Hà Lạc Thanh Hàn, đại ca của nàng và nhất là còn có Lãnh Đông Phong, hộ vệ mà nàng vẫn luôn hết lòng tin tưởng.
Hà Lạc Hồng Đào sợ hãi đến mức không dám ngủ, không muốn ngủ nữa. Thế nhưng, cứ đều đặn mỗi ngày, Hà phu nhân lại đích thâm hầm cháo, nấu canh, làm bánh, nấu chè,… mang đến tận phòng cho Hà Lạc Hồng Đào. Sau khi ăn những món ăn chứa đầy tình thương của mẹ kia, Hà Lạc Hồng Đào đều không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Hà Lạc Hồng Đào đoán rằng mẫu thân biết nàng mất ngủ nên đã dùng thuốc an thần để giúp nàng cải thiện sức khỏe. Hà Lạc Hồng Đào khó lòng từ chối sự quan tâm của mẹ, đành chấp nhận bị cơn ác mộng kinh hoàng tủi nhục dày vò hằng đêm.
Thật ra thì, xúc cảm của Hà Lạc Hồng Đào không hẳn chỉ là hư vô, và những gương mặt nàng nhìn thấy trong ác mộng cũng không hẳn là ảo ảnh. Ít nhất, trong số các gương mặt nam nhân mà Hà Lạc Hồng Đào nhìn thấy trong những giấc mộng xuân kia có một gương mặt là thật. Đó chính là Hà Lạc Thanh Hàn.
Vốn là Hà Lạc Thanh Hàn muốn rời đi thật xa để không phải nhung nhớ đến nhị muội, càng không phải mất hồn vì những hành vi đê hèn trái với luân thường đạo lý kia. Thế nhưng, sau mỗi lần uống rượu say, trong đầu của Hà Lạc Thanh Hàn vẫn luôn ám ảnh bởi những suy nghĩ vô cùng hoang đường nhưng lại vô cùng thuyết phục.
Dù sao thì Hà Lạc Hồng Đào cũng không phải là muội muội ruột thịt của Hà Lạc Thanh Hàn. Nếu chàng có cùng Hà Lạc Hồng Đào vui vầy ân ái thì cũng không hề vi phạm thuần phong mỹ tục, không trái với luân thường đạo lý.
Và trong góc khuất của khu vườn phía sau Hà gia trang, có một gã hộ vệ đang lặng lẽ đứng tựa vào tường, trầm ngâm suy nghĩ.
Một đêm không hề yên tĩnh cứ thế mà lặng lẽ trôi qua. Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ Hà hốt hoảng xôn xao vì Hà Lạc Thanh Hàn đã bỏ đi đâu mất, chỉ để lại một bức thư, nhắn vài lời tạm biệt. Chàng tỏ ý muốn rời khỏi Bách Hoa thôn để ngao du đây đó, khuây khỏa tâm tình. Đây vốn cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ. Các chàng thư sinh ở nơi này vẫn thường xuyên đi ngao du như thế để học hỏi. Nhưng vấn đề là Hà Lạc Thanh Hàn lại muốn đi ngao du trong khi kỳ thi đang đến gần kề. Hà phu nhân vừa lo lắng vừa tức giận, sai người đi khắp nơi để tìm tung tích của chàng quý tử. Thế nhưng đã bốn ngày trôi qua mà vẫn chẳng có được tin tức gì của Hà Lạc Thanh Hàn.
Hà Lạc Hồng Đào hay tin đại ca đã bỏ nhà ra đi thì cũng chỉ ngạc nhiên đôi chút. Nàng tin tưởng vào bản lĩnh của Hà Lạc Thanh Hàn, càng tin tưởng vào tinh thần trách nhiệm của đại ca mình. Lá thư để lại lời nhắn đã chứng minh cho điều đó. Hà Lạc Thanh Hàn nhất định chỉ muốn tìm cách để khuây khỏa tinh thần. Khi đến ngày thi, Hà Lạc Hồng Đào chắc chắn rằng đại ca của nàng sẽ quay về, hoàn thành trách nhiệm của một thư sinh với gia đình và với đất nước.
Điều khiến Hà Lạc Hồng Đào lo lắng nhất lúc này chính là tình trạng kỳ lạ của bản thân. Hà Lạc Hồng Đào cho rằng nàng bị bệnh rồi, lại là một căn bệnh lạ. Đáng sợ nhất là, biểu hiện của căn bệnh này lại vô cùng khó nói. Đã mấy ngày rồi, Hà Lạc Hồng Đào lúc nào cũng cảm thấy toàn thân khô nóng. Ở những vị trí nhạy cảm không thể để cho ai trông thấy trên cơ thể của nàng thì luôn râm ran ngứa ngáy, thỉnh thoảng lại nhói đau từng cơn châm chích như có những mũi kim nhỏ chạm vào. Rất khó chịu. Rất trống rỗng. Hà Lạc Hồng Đào luôn có khao khát muốn được lấp đầy. Nhưng nàng đã uống rất nhiều nước trà, nhiều canh bổ, ăn rất nhiều loại thực phẩm vẫn luôn cảm thấy thiếu thốn, thấy trống vắng, cảm thấy vẫn chưa được lấp đầy dù bụng nhỏ đã no căng.
Không chỉ vậy, mỗi đêm Hà Lạc Hồng Đào đều bị cơn ác mộng khiến nàng vừa thích thú mong đợi lại vừa sợ hãi và nhục nhã. Trong những cơn ác mộng ấy, Hà Lạc Hồng Đào bị nam nhân chà đạp, dày vò, lăng nhục. Đáng kinh hãi hơn là, trong cơn mơ, Hà Lạc Hồng Đào nhìn ra được, những gương mặt của các nam nhân nhấn chìm nàng vào vũng bùn dục vọng không chỉ có Lâm Đại Nghĩa mà còn có cả những nam nhân khác mà nàng từng gặp gỡ. Thậm chí, điều khiến Hà Lạc Hồng Đào không thể nào chấp nhận được chính là trong số những gương mặt nam nhân cưỡng ép nàng hằng đêm còn có cả Hà Trường Lạc, cha của nàng, Hà Lạc Thanh Hàn, đại ca của nàng và nhất là còn có Lãnh Đông Phong, hộ vệ mà nàng vẫn luôn hết lòng tin tưởng.
Hà Lạc Hồng Đào sợ hãi đến mức không dám ngủ, không muốn ngủ nữa. Thế nhưng, cứ đều đặn mỗi ngày, Hà phu nhân lại đích thâm hầm cháo, nấu canh, làm bánh, nấu chè,… mang đến tận phòng cho Hà Lạc Hồng Đào. Sau khi ăn những món ăn chứa đầy tình thương của mẹ kia, Hà Lạc Hồng Đào đều không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Hà Lạc Hồng Đào đoán rằng mẫu thân biết nàng mất ngủ nên đã dùng thuốc an thần để giúp nàng cải thiện sức khỏe. Hà Lạc Hồng Đào khó lòng từ chối sự quan tâm của mẹ, đành chấp nhận bị cơn ác mộng kinh hoàng tủi nhục dày vò hằng đêm.
Thật ra thì, xúc cảm của Hà Lạc Hồng Đào không hẳn chỉ là hư vô, và những gương mặt nàng nhìn thấy trong ác mộng cũng không hẳn là ảo ảnh. Ít nhất, trong số các gương mặt nam nhân mà Hà Lạc Hồng Đào nhìn thấy trong những giấc mộng xuân kia có một gương mặt là thật. Đó chính là Hà Lạc Thanh Hàn.
Vốn là Hà Lạc Thanh Hàn muốn rời đi thật xa để không phải nhung nhớ đến nhị muội, càng không phải mất hồn vì những hành vi đê hèn trái với luân thường đạo lý kia. Thế nhưng, sau mỗi lần uống rượu say, trong đầu của Hà Lạc Thanh Hàn vẫn luôn ám ảnh bởi những suy nghĩ vô cùng hoang đường nhưng lại vô cùng thuyết phục.
Dù sao thì Hà Lạc Hồng Đào cũng không phải là muội muội ruột thịt của Hà Lạc Thanh Hàn. Nếu chàng có cùng Hà Lạc Hồng Đào vui vầy ân ái thì cũng không hề vi phạm thuần phong mỹ tục, không trái với luân thường đạo lý.