Nhưng trước ánh nhìn quá nóng bỏng của chàng trai kia, Hà Lạc Bảo Thư lại ửng hồng đôi má, chậm lại bước chân, e thẹn nép vào khóm hoa mẫu đơn đỏ thắm bên đường. Hà Lạc Hồng Đào đành phải dừng lại cùng em gái, nhưng tâm trạng của nàng vừa không vui lại vừa có chút thầm trách chàng trai kia đã quá sỗ sàng khiến người khác khó xử như thế. Vậy nên, Hà Lạc Hồng Đào dứt khoát kéo tay của Hà Lạc Bảo Thư tìm hướng khác rời đi.
Hà Lạc Bảo Thư vốn còn dùng dằng không nỡ, chân đi vài bước lại ngoái đầu nhìn lại. Nhưng Hà phu nhân cũng đã dâng hương xong. Hà phu nhân bước ra tìm hai con và đưa hai nàng đến nơi ở dành cho nữ quyến. Sau đó, Hà Lạc Thanh Hàn hào hứng kể lại cho người nhà nghe về một vị sư huynh của chàng nơi học đường, Hà Lạc Hồng Đào mới đoán rằng chàng trai có ánh nhìn quá mức sỗ sàng kia chính là Lâm Đại Nghĩa. Quả nhiên, Hà Lạc Thanh Hàn đã nhanh chóng xác nhận, con ngựa trắng kia chính là do chàng ta cho Lâm Đại Nghĩa mượn khi còn ở học đường. Nên lần này nhân dịp lai kinh, Lâm Đại Nghĩa mang bạch mã đến trả cho Hà Lạc Thanh Hàn.
Trong ba ngày ở lại chùa để cầu phúc, Hà Lạc Hồng Đào và Hà Lạc Bảo Thư vẫn thường ngẫu nhiên gặp gỡ với Lâm Đại Nghĩa. Nhưng lần nào Hà Lạc Hồng Đào cũng khéo léo và kiên quyết kéo Hà Lạc Bảo Thư tránh mặt đi nơi khác để tránh dư luận hiềm nghi bàn tán. Hà Lạc Bảo Thư tỏ vẻ không vui và không phục. Hà Lạc Hồng Đào suy nghĩ suốt hai đêm bèn quyết định sẽ nói rõ việc này cho mẫu thân biết.
Trên đường về, Hà Lạc Hồng Đào uyển chuyển kể lại sự việc của mấy ngày vừa qua cho Hà phu nhân nghe. Hà phu nhân gật đầu, khen Hà Lạc Hồng Đào đã nghĩ ra được cách chu toàn, giữ được danh tiết cho cả hai tỷ muội. Tuy nhiên, trong suốt buổi hôm đó, Hà Lạc Bảo Thư bình thường rất hay nói hay cười lại chỉ im thin thít, xụ mặt tỏ thái độ giận dỗi. Hà Lạc Hồng Đào nhận ra được điều đó bèn nhẹ giọng hỏi han:
- Bảo Thư, muội sao thế? Có chuyện gì khiến muội không vui à?
Hà Lạc Bảo Thư mím môi, ngoảnh mặt đi không muốn nhìn Hà Lạc Hồng Đào. Trong lòng của cô ta dâng lên một nỗi chán ghét và ghen tị. Suốt mấy ngày nay, dù chỉ thoáng vài lần găp gỡ, nhưng Hà Lạc Bảo Thư vẫn có thể biết rõ, ánh mắt của Lâm Đại Nghĩa chỉ dán chặt vào Hà Lạc Hồng Đào chứ thật ra chàng vốn không hề để mắt đến cô ta. Từ trước tới nay, lần nào cũng vậy, chỉ cần cô ta đứng cạnh Hà Lạc Hồng Đào thì mọi người đều không tự chủ được mà xem nhẹ cô ta, tầm mắt của bọn họ đều bị Hà Lạc Hồng Đào hấp dẫn mất rồi. Thậm chí cho dù Hà Lạc Hồng Đào có tránh mặt, thì khi biết được Hà Lạc Bảo Thư là tiểu muội của Hà Lạc Hồng Đào thì chẳng mấy chốc, trọng tâm của các cuộc nói chuyện đều sẽ chỉ xoay quanh Hà Lạc Hồng Đào mà bỏ quên nàng ta.
Lần này Hà Lạc Hồng Đào không chỉ tránh mặt một mình mà còn kéo Hà Lạc Bảo Thư theo, khiến nàng ta dù có muốn tạo ấn tượng trước mặt Lâm Đại Nghĩa cũng không có cơ hội. Hà Lạc Bảo Thư hậm hực tức tối khi cho rằng Hà Lạc Hồng Đào cố ý cản trở nhân duyên tốt đẹp của nàng ta.
Tâm trạng của Hà Lạc Bảo Thư không thể nào thoát khỏi được hai cặp mắt tinh tường của Hà phu nhân và Hà Lạc Hồng Đào. Như đã quá quen với tình cảnh này, Hà Lạc Hồng Đào chỉ khe khẽ thở dài. Hà phu nhân nhè nhẹ vỗ vào bàn tay của Hà Lạc Hồng Đào như an ủi. Sau đó, bà quay sang Hà Lạc Bảo Thư, nghiêm nghị nói:
- Bảo Thư! Con không được cư xử như vậy! Về đến nhà thì vào phòng của mẹ ngay!
Hà phu nhân đã tức giận, cả Hà Lạc Hồng Đào lẫn Hà Lạc Bảo Thư đều không dám lên tiếng. Hai cô gái im lặng trên suốt quãng đường. Hà Lạc Bảo Thư thì hậm hực xụ mặt chỉ cụp mắt nhìn chăm chăm xuống sàn xe. Hà Lạc Hồng Đào ngồi cạnh gương mặt lạnh lẽo của em gái, trong lòng cảm thấy ngột ngạt. Nàng vén nhẹ rèm xe, nhìn ra bên ngoài.
Trời đã về chiều. Những tia nắng vàng vọt chiếu xuống con đường bụi tung mờ mịt làm cho khung cảnh có phần ảm đạm. Hà Lạc Hồng Đào nhìn ánh nắng vàng hiu hắt kia mà trong đầu bất chợt nhớ tới dáng vẻ ủ rũ của một chàng trai trên xe ngựa hôm nào. Hà Lạc Hồng Đào trầm ngâm, hơi thở nhè nhẹ tuôn dài. Tên ngốc đó liệu có khi nào vẫn luôn quẩn quanh trong khu vườn vắng vẻ nơi hậu viện của Hà gia trang để tìm kiếm một viên ngọc chưa từng bị rơi ở đó hay không? Trái tim trong lồng ngực bỗng hẫng đi một nhịp, Hà Lạc Hồng Đào bối rối buông rèm xe xuống. Nàng không dám nhìn vẩn vơ ra bên ngoài nữa, sợ rằng tâm trí sẽ lại nghĩ ngợi lung tung. Nhưng bên trong xe lại vô cùng im ắng và ngột ngạt. Bên cạnh nàng, Hà Lạc Bảo Thư sau khi dằn dỗi chán chê không được dỗ dành đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Hà phu nhân cũng đang nhắm mắt dưỡng thần. Hà Lạc Hồng Đào bắt chước mẹ và em gái, nhắm mắt lại.
Hà Lạc Bảo Thư vốn còn dùng dằng không nỡ, chân đi vài bước lại ngoái đầu nhìn lại. Nhưng Hà phu nhân cũng đã dâng hương xong. Hà phu nhân bước ra tìm hai con và đưa hai nàng đến nơi ở dành cho nữ quyến. Sau đó, Hà Lạc Thanh Hàn hào hứng kể lại cho người nhà nghe về một vị sư huynh của chàng nơi học đường, Hà Lạc Hồng Đào mới đoán rằng chàng trai có ánh nhìn quá mức sỗ sàng kia chính là Lâm Đại Nghĩa. Quả nhiên, Hà Lạc Thanh Hàn đã nhanh chóng xác nhận, con ngựa trắng kia chính là do chàng ta cho Lâm Đại Nghĩa mượn khi còn ở học đường. Nên lần này nhân dịp lai kinh, Lâm Đại Nghĩa mang bạch mã đến trả cho Hà Lạc Thanh Hàn.
Trong ba ngày ở lại chùa để cầu phúc, Hà Lạc Hồng Đào và Hà Lạc Bảo Thư vẫn thường ngẫu nhiên gặp gỡ với Lâm Đại Nghĩa. Nhưng lần nào Hà Lạc Hồng Đào cũng khéo léo và kiên quyết kéo Hà Lạc Bảo Thư tránh mặt đi nơi khác để tránh dư luận hiềm nghi bàn tán. Hà Lạc Bảo Thư tỏ vẻ không vui và không phục. Hà Lạc Hồng Đào suy nghĩ suốt hai đêm bèn quyết định sẽ nói rõ việc này cho mẫu thân biết.
Trên đường về, Hà Lạc Hồng Đào uyển chuyển kể lại sự việc của mấy ngày vừa qua cho Hà phu nhân nghe. Hà phu nhân gật đầu, khen Hà Lạc Hồng Đào đã nghĩ ra được cách chu toàn, giữ được danh tiết cho cả hai tỷ muội. Tuy nhiên, trong suốt buổi hôm đó, Hà Lạc Bảo Thư bình thường rất hay nói hay cười lại chỉ im thin thít, xụ mặt tỏ thái độ giận dỗi. Hà Lạc Hồng Đào nhận ra được điều đó bèn nhẹ giọng hỏi han:
- Bảo Thư, muội sao thế? Có chuyện gì khiến muội không vui à?
Hà Lạc Bảo Thư mím môi, ngoảnh mặt đi không muốn nhìn Hà Lạc Hồng Đào. Trong lòng của cô ta dâng lên một nỗi chán ghét và ghen tị. Suốt mấy ngày nay, dù chỉ thoáng vài lần găp gỡ, nhưng Hà Lạc Bảo Thư vẫn có thể biết rõ, ánh mắt của Lâm Đại Nghĩa chỉ dán chặt vào Hà Lạc Hồng Đào chứ thật ra chàng vốn không hề để mắt đến cô ta. Từ trước tới nay, lần nào cũng vậy, chỉ cần cô ta đứng cạnh Hà Lạc Hồng Đào thì mọi người đều không tự chủ được mà xem nhẹ cô ta, tầm mắt của bọn họ đều bị Hà Lạc Hồng Đào hấp dẫn mất rồi. Thậm chí cho dù Hà Lạc Hồng Đào có tránh mặt, thì khi biết được Hà Lạc Bảo Thư là tiểu muội của Hà Lạc Hồng Đào thì chẳng mấy chốc, trọng tâm của các cuộc nói chuyện đều sẽ chỉ xoay quanh Hà Lạc Hồng Đào mà bỏ quên nàng ta.
Lần này Hà Lạc Hồng Đào không chỉ tránh mặt một mình mà còn kéo Hà Lạc Bảo Thư theo, khiến nàng ta dù có muốn tạo ấn tượng trước mặt Lâm Đại Nghĩa cũng không có cơ hội. Hà Lạc Bảo Thư hậm hực tức tối khi cho rằng Hà Lạc Hồng Đào cố ý cản trở nhân duyên tốt đẹp của nàng ta.
Tâm trạng của Hà Lạc Bảo Thư không thể nào thoát khỏi được hai cặp mắt tinh tường của Hà phu nhân và Hà Lạc Hồng Đào. Như đã quá quen với tình cảnh này, Hà Lạc Hồng Đào chỉ khe khẽ thở dài. Hà phu nhân nhè nhẹ vỗ vào bàn tay của Hà Lạc Hồng Đào như an ủi. Sau đó, bà quay sang Hà Lạc Bảo Thư, nghiêm nghị nói:
- Bảo Thư! Con không được cư xử như vậy! Về đến nhà thì vào phòng của mẹ ngay!
Hà phu nhân đã tức giận, cả Hà Lạc Hồng Đào lẫn Hà Lạc Bảo Thư đều không dám lên tiếng. Hai cô gái im lặng trên suốt quãng đường. Hà Lạc Bảo Thư thì hậm hực xụ mặt chỉ cụp mắt nhìn chăm chăm xuống sàn xe. Hà Lạc Hồng Đào ngồi cạnh gương mặt lạnh lẽo của em gái, trong lòng cảm thấy ngột ngạt. Nàng vén nhẹ rèm xe, nhìn ra bên ngoài.
Trời đã về chiều. Những tia nắng vàng vọt chiếu xuống con đường bụi tung mờ mịt làm cho khung cảnh có phần ảm đạm. Hà Lạc Hồng Đào nhìn ánh nắng vàng hiu hắt kia mà trong đầu bất chợt nhớ tới dáng vẻ ủ rũ của một chàng trai trên xe ngựa hôm nào. Hà Lạc Hồng Đào trầm ngâm, hơi thở nhè nhẹ tuôn dài. Tên ngốc đó liệu có khi nào vẫn luôn quẩn quanh trong khu vườn vắng vẻ nơi hậu viện của Hà gia trang để tìm kiếm một viên ngọc chưa từng bị rơi ở đó hay không? Trái tim trong lồng ngực bỗng hẫng đi một nhịp, Hà Lạc Hồng Đào bối rối buông rèm xe xuống. Nàng không dám nhìn vẩn vơ ra bên ngoài nữa, sợ rằng tâm trí sẽ lại nghĩ ngợi lung tung. Nhưng bên trong xe lại vô cùng im ắng và ngột ngạt. Bên cạnh nàng, Hà Lạc Bảo Thư sau khi dằn dỗi chán chê không được dỗ dành đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Hà phu nhân cũng đang nhắm mắt dưỡng thần. Hà Lạc Hồng Đào bắt chước mẹ và em gái, nhắm mắt lại.