Lời đề nghị ấy, Lãnh Đông Phong nói ra bằng chính tấm lòng chân thành của hắn. Lãnh Đông Phong cứ tưởng là Lạc Hồng Đào sẽ vô cùng cảm động và chấp nhận. Nhưng không. Lạc Hồng Đào xúc động, nhưng không hề cảm động. Cô tức giận gằn giọng, hằn học:
- Im đi! Ông xem tôi là thứ gì hả? Ông muốn tôi dùng thân thể và tự trọng để đổi chác những loại thuốc đó hay sao? Đừng hòng! Tôi không bao giờ làm món hàng để ông đổi chác đâu!
- Nhưng em đã bị Lâm Đại Nghĩa mang ra đổi chác rồi còn gì?
Lãnh Đông Phong buột miệng phản bác. Nói xong là hắn hối hận ngay, nhưng đã muộn. Lạc Hồng Đào bị những lời đó như rạch thêm mấy đường vào vết thương lòng vẫn còn đang đầm đìa máu thịt. Cô uất ức gào lên:
- Đúng vậy! Tôi chỉ là món hàng của các người! Không, tôi còn là món hàng của lũ quái vật như ông. Tôi không còn là con người nữa! Ông giết tôi đi! Giết tôi đi!
Lạc Hồng Đào gào lên trong cơn bi phẫn tột cùng. Lãnh Đông Phong sửng sốt trừng mắt nhìn Lạc Hồng Đào. Quả thật hắn không ngờ tới, cũng không thể hiểu vì sao Lạc Hồng Đào lại đột ngột bùng phát cảm xúc như thế. Lạc Hồng Đào mà hắn biết vẫn luôn dịu dàng nhã nhặn, dù tính cách của cô rất mạnh mẽ và kiên cường, nhưng ngay cả khi đang tức giận cực độ, Lạc Hồng Đào chưa bao giờ gào thét đến mất kiểm soát như thế. Lẽ nào việc bị Lâm Đại Nghĩa phản bội và mang ra đổi chác như một món hàng đã khiến Lạc Hồng Đào tổn thương nặng nề hơn tất cả những lần phải trải qua thảm cảnh trước kia? Nghĩ đến đó, trong lòng Lãnh Đông Phong không nén nổi sự chua xót. Thì ra cách biệt mấy năm, trong lòng của Lạc Hồng Đào đã dành vị trí đặc biệt cho một người đàn ông khác rồi. Mà hắn bây giờ thì thậm chí còn không đủ tư cách để được xem là con người nữa.
Thật ra, trong lòng của Lạc Hồng Đào cũng rất bàng hoàng khi bản thân mất kiểm soát và gào thét như điên cuồng trước mặt Lãnh Đông Phong như thế. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ trầm ngâm không nói của Lãnh Đông Phong và ánh mắt của hắn thấp thoáng sau chiếc mặt nạ, không hiểu sao Lạc Hồng Đào lại có thể cảm nhận được rằng vua của quái vật không gian đang rất tủi thân và bi ai. Lạc Hồng Đào mím môi, vốn muốn lên tiếng nói gì đó để xoa dịu không khí. Nhưng cô còn chưa biết phải mở lời như thế nào thì từ bên ngoài có tiếng rú lên thất thanh. Lãnh Đông Phong vội vã kéo Lạc Hồng Đào quay trở lại căn phòng ngập tràn những ký ức tủi nhục của cô. Sau đó, Lãnh Đông Phong lại gấp rút rời đi.
Suốt ngày hôm đó, Lạc Hồng Đào lại bị giam lỏng trong căn phòng rộng rãi. Lũ sứa vô tri kia cứ liên tục ra ra vào vào, mang đủ loại đồ ăn thức uống đến và ép buộc Lạc Hồng Đào phải ăn vào. Khi nhận ra Lạc Hồng Đào đã thật sự ăn no, lũ sứa mới im lặng rời đi. Căn phòng phát ra tiếng nhạc du dương dịu nhẹ, ru Lạc Hồng Đào chìm vào giấc ngủ. Đến chiều, Lạc Hồng Đào thức dậy và tiếp tục bị lũ sứa không gian ép phải ăn uống. Sau đó, chúng mang Lạc Hồng Đào vào phòng tắm, giúp cô tẩy sạch thân thể, còn khéo léo mát – xa khiến cô thoải mái.
Dù vậy, khi toàn thân đã sạch sẽ, thơm tho, các cơ bắp và mạch máu đều được thư giãn, Lạc Hồng Đào lại càng căng thẳng. Bởi vì, màn đêm đã dần buông xuống rồi. Và như thế. Lãnh Đông Phong có thể sẽ quay lại.
Quả đúng như Lạc Hồng Đào đã lo sợ. Khi mặt trời đã không còn được nhìn thấy ở hành tinh Quái vật thì Lãnh Đông Phong đã quay trở lại căn phòng đang giam giữ Lạc Hồng Đào. Những bước chân của hắn loạng choạng, thân thể rũ rượi như vô cùng mệt mỏi. Dù vậy, Lạc Hồng Đào vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác. Những tên quái vật không gian vốn có sức lực rất lớn và rất dẻo dai. Lãnh Đông Phong lại còn là vua của một đám quái vật mạnh mẽ thiện chiến nhất trong toàn dãy Ngân hà. Cho dù hắn có thật sự mệt mỏi thì cũng có dư sức lực để khống chế và cưỡng ép Lạc Hồng Đào khi cô không còn vận dụng được dị năng của mình. Hơn nữa, Lạc Hồng Đào cũng không mấy tin tưởng vào biểu hiện bên ngoài của Lãnh Đông Phong. Từ bấy lâu nay, lũ quái vật không gian vẫn luôn là những kẻ gian manh, xảo trá và lật lọng.
Sự cảnh giác của Lạc Hồng Đào vừa đúng lại vừa không đúng. Lãnh Đông Phong thật sự đang rất mệt mỏi. Suốt buổi sáng hôm nay hắn phải chăm sóc cho mười mấy tên quái vật đang vào mùa dễ nổi loạn. Trong lòng của hắn thì vẫn luôn canh cánh đến tình trạng của Lạc Hồng Đào có sự khác thường. Đến chiều tà, Lãnh Đông Phong lại còn phải vận dụng khá nhiều dị năng xưa cũ để tìm hiểu và thấy được những kết quả khiến hắn vô cùng lo sợ. Đồng thời, cách để giải quyết những hậu quả ấy càng khiến Lãnh Đông Phong hoảng hốt và mâu thuẫn. Dù bản thân đã trải qua bao nhiêu sóng gió thăng trầm trong thời gian dài đăng đẵng, Lãnh Đông Phong cũng phải suy nghĩ mất một lúc mới có thể hạ được quyết tâm cho chuyện của hiện tại. Chính vì thế, khi quay trở lại căn phòng này, Lãnh Đông Phong đã gần như kiệt quệ. Thân xác của hắn rã rời, tinh thần của hắn chao đảo.
- Im đi! Ông xem tôi là thứ gì hả? Ông muốn tôi dùng thân thể và tự trọng để đổi chác những loại thuốc đó hay sao? Đừng hòng! Tôi không bao giờ làm món hàng để ông đổi chác đâu!
- Nhưng em đã bị Lâm Đại Nghĩa mang ra đổi chác rồi còn gì?
Lãnh Đông Phong buột miệng phản bác. Nói xong là hắn hối hận ngay, nhưng đã muộn. Lạc Hồng Đào bị những lời đó như rạch thêm mấy đường vào vết thương lòng vẫn còn đang đầm đìa máu thịt. Cô uất ức gào lên:
- Đúng vậy! Tôi chỉ là món hàng của các người! Không, tôi còn là món hàng của lũ quái vật như ông. Tôi không còn là con người nữa! Ông giết tôi đi! Giết tôi đi!
Lạc Hồng Đào gào lên trong cơn bi phẫn tột cùng. Lãnh Đông Phong sửng sốt trừng mắt nhìn Lạc Hồng Đào. Quả thật hắn không ngờ tới, cũng không thể hiểu vì sao Lạc Hồng Đào lại đột ngột bùng phát cảm xúc như thế. Lạc Hồng Đào mà hắn biết vẫn luôn dịu dàng nhã nhặn, dù tính cách của cô rất mạnh mẽ và kiên cường, nhưng ngay cả khi đang tức giận cực độ, Lạc Hồng Đào chưa bao giờ gào thét đến mất kiểm soát như thế. Lẽ nào việc bị Lâm Đại Nghĩa phản bội và mang ra đổi chác như một món hàng đã khiến Lạc Hồng Đào tổn thương nặng nề hơn tất cả những lần phải trải qua thảm cảnh trước kia? Nghĩ đến đó, trong lòng Lãnh Đông Phong không nén nổi sự chua xót. Thì ra cách biệt mấy năm, trong lòng của Lạc Hồng Đào đã dành vị trí đặc biệt cho một người đàn ông khác rồi. Mà hắn bây giờ thì thậm chí còn không đủ tư cách để được xem là con người nữa.
Thật ra, trong lòng của Lạc Hồng Đào cũng rất bàng hoàng khi bản thân mất kiểm soát và gào thét như điên cuồng trước mặt Lãnh Đông Phong như thế. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ trầm ngâm không nói của Lãnh Đông Phong và ánh mắt của hắn thấp thoáng sau chiếc mặt nạ, không hiểu sao Lạc Hồng Đào lại có thể cảm nhận được rằng vua của quái vật không gian đang rất tủi thân và bi ai. Lạc Hồng Đào mím môi, vốn muốn lên tiếng nói gì đó để xoa dịu không khí. Nhưng cô còn chưa biết phải mở lời như thế nào thì từ bên ngoài có tiếng rú lên thất thanh. Lãnh Đông Phong vội vã kéo Lạc Hồng Đào quay trở lại căn phòng ngập tràn những ký ức tủi nhục của cô. Sau đó, Lãnh Đông Phong lại gấp rút rời đi.
Suốt ngày hôm đó, Lạc Hồng Đào lại bị giam lỏng trong căn phòng rộng rãi. Lũ sứa vô tri kia cứ liên tục ra ra vào vào, mang đủ loại đồ ăn thức uống đến và ép buộc Lạc Hồng Đào phải ăn vào. Khi nhận ra Lạc Hồng Đào đã thật sự ăn no, lũ sứa mới im lặng rời đi. Căn phòng phát ra tiếng nhạc du dương dịu nhẹ, ru Lạc Hồng Đào chìm vào giấc ngủ. Đến chiều, Lạc Hồng Đào thức dậy và tiếp tục bị lũ sứa không gian ép phải ăn uống. Sau đó, chúng mang Lạc Hồng Đào vào phòng tắm, giúp cô tẩy sạch thân thể, còn khéo léo mát – xa khiến cô thoải mái.
Dù vậy, khi toàn thân đã sạch sẽ, thơm tho, các cơ bắp và mạch máu đều được thư giãn, Lạc Hồng Đào lại càng căng thẳng. Bởi vì, màn đêm đã dần buông xuống rồi. Và như thế. Lãnh Đông Phong có thể sẽ quay lại.
Quả đúng như Lạc Hồng Đào đã lo sợ. Khi mặt trời đã không còn được nhìn thấy ở hành tinh Quái vật thì Lãnh Đông Phong đã quay trở lại căn phòng đang giam giữ Lạc Hồng Đào. Những bước chân của hắn loạng choạng, thân thể rũ rượi như vô cùng mệt mỏi. Dù vậy, Lạc Hồng Đào vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác. Những tên quái vật không gian vốn có sức lực rất lớn và rất dẻo dai. Lãnh Đông Phong lại còn là vua của một đám quái vật mạnh mẽ thiện chiến nhất trong toàn dãy Ngân hà. Cho dù hắn có thật sự mệt mỏi thì cũng có dư sức lực để khống chế và cưỡng ép Lạc Hồng Đào khi cô không còn vận dụng được dị năng của mình. Hơn nữa, Lạc Hồng Đào cũng không mấy tin tưởng vào biểu hiện bên ngoài của Lãnh Đông Phong. Từ bấy lâu nay, lũ quái vật không gian vẫn luôn là những kẻ gian manh, xảo trá và lật lọng.
Sự cảnh giác của Lạc Hồng Đào vừa đúng lại vừa không đúng. Lãnh Đông Phong thật sự đang rất mệt mỏi. Suốt buổi sáng hôm nay hắn phải chăm sóc cho mười mấy tên quái vật đang vào mùa dễ nổi loạn. Trong lòng của hắn thì vẫn luôn canh cánh đến tình trạng của Lạc Hồng Đào có sự khác thường. Đến chiều tà, Lãnh Đông Phong lại còn phải vận dụng khá nhiều dị năng xưa cũ để tìm hiểu và thấy được những kết quả khiến hắn vô cùng lo sợ. Đồng thời, cách để giải quyết những hậu quả ấy càng khiến Lãnh Đông Phong hoảng hốt và mâu thuẫn. Dù bản thân đã trải qua bao nhiêu sóng gió thăng trầm trong thời gian dài đăng đẵng, Lãnh Đông Phong cũng phải suy nghĩ mất một lúc mới có thể hạ được quyết tâm cho chuyện của hiện tại. Chính vì thế, khi quay trở lại căn phòng này, Lãnh Đông Phong đã gần như kiệt quệ. Thân xác của hắn rã rời, tinh thần của hắn chao đảo.