Ngẫm nghĩ hồi lâu, Hà Lạc Hồng Đào bảo với Tiểu Tuyến:
- Em ra ngoài bảo với hắn, tạm thời ta không muốn nhìn thấy mặt của hắn. Nếu hắn muốn làm gì đó để chuộc lỗi thì… mấy hôm trước ta có làm rơi một viên ngọc ở vường cây phía sau phủ, em bảo hắn đến đó tìm cho ta.
Tiểu Tuyến vội vã hành lễ rồi lui ra ngoài ngay lập tức. Hà Lạc Hồng Đào nhìn theo chăm chú cho đến khi cánh cửa đã khép lại thì mới hạ mắt xuống. Nàng vốn không hề đánh rơi viên ngọc nào cả. Mục đích của Hà Lạc Hồng Đào là muốn tạm thời đẩy Lãnh Đông Phong ra khỏi tầm cảm nhận của bản thân một thời gian. Sáng ngày mai, Hà Lạc Hồng Đào sẽ cùng gia đình đi tảo mộ đầu xuân. Chuyến đi này có thể kéo dài đến vài ngày. Hà Lạc Hồng Đào thầm hy vọng, khi nàng quay trở lại Hà gia trang thì tinh thần và cảm xúc của nàng đã có thể bình tĩnh lại và đối diện với Lãnh Đông Phong.
Sau khi đã có được hướng giải quyết, Hà Lạc Hồng Đào bèn rời khỏi phòng, đến vấn an mẫu thân. Việc nàng ngất xỉu đột ngột thế này có lẽ đã khiến mẫu thân vô cùng lo lắng. Thậm chí Hà Lạc Hồng Đào còn đoán được rằng, mẫu thân chắc chắn mỗi ngày đều đến thăm và chăm sóc cho nàng. Thế nên, Hà Lạc Hồng Đào muốn nhanh chóng đến báo bình an cho mẹ để làm tròn chữ hiếu.
Quả nhiên, khi Hà Lạc Hồng Đào đang đi trên đường thì gặp Hà phu nhân cũng đang hối hả đi tới từ phía ngược lại. Theo bên cạnh Hà phu nhân là hai tỳ nữ đang bê một cái hộp đựng thức ăn. Nhìn thấy Hà Lạc Hồng Đào, nét mặt của Hà phu nhân thoáng kinh ngạc, ngay sau đó là mừng rỡ. Bà hối hả bước nhanh tới, nắm lấy bàn tay của con gái, dịu dàng nói:
- Hồng Đào của ta, con tỉnh lại rồi thì tốt quá. Mau, mau quay trở về phòng. Con vẫn còn chưa khỏe hẳn đâu. Mẹ có nấu canh bồi bổ cho con đây. Mau về phòng uống cho nóng.
Hà Lạc Hồng Đào ngoan ngoãn gật đầu và theo Hà phu nhân quay trở lại khuê phòng của mình. Trong lòng của nàng vô cùng cảm động và hạnh phúc. Mẫu thân quả thật rất thương yêu nàng. Từ khi Hà Lạc Hồng Đào còn bé từng lâm bệnh nặng và để lại di chứng cho đến tận bây giờ khiến nàng khá yếu ớt. Suốt mười mấy năm nay, mỗi ngày Hà phu nhân đều nấu đủ loại thực dưỡng mang đến cho Hà Lạc Hồng Đào bồi bổ, chưa từng gián đoạn một lần nào. Những món canh, món ăn ấy không chỉ thơm ngon mà còn mang đến sự ấm áp cho Hà Lạc Hồng Đào khiến nàng có thể có thêm nghị lực chống chọi với bệnh tật.
Hôm nay cũng vậy, Hà Lạc Hồng Đào uống hết bát canh do tự tay Hà phu nhân nấu mà khóe mi rưng rưng giọt lệ cảm động. Hà phu nhân nhìn con gái, thoáng lo lắng hỏi:
- Sao thế? Con cảm thấy có chỗ nào không khỏe ư? Hay là sáng mai chúng ta không đi tảo mộ nữa. Con hãy yên tâm ở nhà nghỉ ngơi nhé?
Hà Lạc Hồng Đào lắc đầu. Nàng không muốn vì bản thân mà khiến gia đình phải bỏ lỡ tục lệ hàng năm. Hơn nữa, Hà Lạc Hồng Đào còn phải rời khỏi Hà gia trang, rời khỏi Lãnh Đông Phong một thời gian cho tâm trí bình tĩnh lại. Thế là Hà Lạc Hồng Đào phải vừa trấn an vừa cam đoan đủ kiểu mới có thể khiến Hà phu nhân tin rằng nàng đã khỏe. Bà lại hối hả quay về để chuẩn bị cho chuyến du xuân tảo mộ của cả gia đình vào ngày mai.
Hôm ấy trời rất đẹp. Gió xuân thổi se se mang theo hương hoa ngào ngạt. Bầu trời xanh biếc, mây trắng nhởn nhơ bay. Cả nhà Hà viên ngoại gồm hai vợ chồng ông cùng ba người con cùng nhau lên đường tảo mộ. Hà Lạc Hồng Đào là đại tiểu thư của nhà họ Hà, nhưng trên nàng còn có một đại ca tên là Hà Lạc Thanh Hàn. Ngoài ra, nàng còn có một tiểu muội tên là Hà Lạc Bảo Thư. Cả ba người con này đều là niềm tự hào của hai vợ chồng Hà viên ngoại. Hà Lạc Hồng Đào và Hà Lạc Bảo Thư đều xinh đẹp, kiều diễm, còn Hà Lạc Thanh Hàn thì học giỏi nhất trong vùng. Năm nay Hà Lạc Thanh Hàn đang chuẩn bị lai kinh ứng thí, nên việc du xuân tảo mộ lần này không chỉ là tục lệ của nhà họ Hà mà còn để người thân cầu phúc cho Hà Lạc Thanh Hàn có thể thuận lợi lai kinh đề tên trên bảng vàng.
Sau khi vào chùa thắp hương xong, Hà Lạc Hồng Đào cùng với tiểu muội của mình là Hà Lạc Bảo Thư sánh vai nhau tản bộ ngắm cảnh.
Ngang qua một dòng suối nhỏ, họ chợt nhìn thấy một con ngựa trắng như tuyết đang đứng thong thả gặm cỏ bên gốc liễu. Cách đó không xa là một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngẩn ngơ nhìn hai nàng chằm chằm. Ánh nhìn si mê đó, Hà Lạc Hồng Đào và Hà Lạc Bảo Thư cũng thường gặp phải. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt của chàng trai kia lại khiến cho cả hai nàng cảm thấy trong lòng có nhiều cảm xúc. Hà Lạc Hồng Đào thì cảm thấy vừa ngượng vừa khó chịu. Nàng không thích những ánh nhìn soi mói như thế.
- Em ra ngoài bảo với hắn, tạm thời ta không muốn nhìn thấy mặt của hắn. Nếu hắn muốn làm gì đó để chuộc lỗi thì… mấy hôm trước ta có làm rơi một viên ngọc ở vường cây phía sau phủ, em bảo hắn đến đó tìm cho ta.
Tiểu Tuyến vội vã hành lễ rồi lui ra ngoài ngay lập tức. Hà Lạc Hồng Đào nhìn theo chăm chú cho đến khi cánh cửa đã khép lại thì mới hạ mắt xuống. Nàng vốn không hề đánh rơi viên ngọc nào cả. Mục đích của Hà Lạc Hồng Đào là muốn tạm thời đẩy Lãnh Đông Phong ra khỏi tầm cảm nhận của bản thân một thời gian. Sáng ngày mai, Hà Lạc Hồng Đào sẽ cùng gia đình đi tảo mộ đầu xuân. Chuyến đi này có thể kéo dài đến vài ngày. Hà Lạc Hồng Đào thầm hy vọng, khi nàng quay trở lại Hà gia trang thì tinh thần và cảm xúc của nàng đã có thể bình tĩnh lại và đối diện với Lãnh Đông Phong.
Sau khi đã có được hướng giải quyết, Hà Lạc Hồng Đào bèn rời khỏi phòng, đến vấn an mẫu thân. Việc nàng ngất xỉu đột ngột thế này có lẽ đã khiến mẫu thân vô cùng lo lắng. Thậm chí Hà Lạc Hồng Đào còn đoán được rằng, mẫu thân chắc chắn mỗi ngày đều đến thăm và chăm sóc cho nàng. Thế nên, Hà Lạc Hồng Đào muốn nhanh chóng đến báo bình an cho mẹ để làm tròn chữ hiếu.
Quả nhiên, khi Hà Lạc Hồng Đào đang đi trên đường thì gặp Hà phu nhân cũng đang hối hả đi tới từ phía ngược lại. Theo bên cạnh Hà phu nhân là hai tỳ nữ đang bê một cái hộp đựng thức ăn. Nhìn thấy Hà Lạc Hồng Đào, nét mặt của Hà phu nhân thoáng kinh ngạc, ngay sau đó là mừng rỡ. Bà hối hả bước nhanh tới, nắm lấy bàn tay của con gái, dịu dàng nói:
- Hồng Đào của ta, con tỉnh lại rồi thì tốt quá. Mau, mau quay trở về phòng. Con vẫn còn chưa khỏe hẳn đâu. Mẹ có nấu canh bồi bổ cho con đây. Mau về phòng uống cho nóng.
Hà Lạc Hồng Đào ngoan ngoãn gật đầu và theo Hà phu nhân quay trở lại khuê phòng của mình. Trong lòng của nàng vô cùng cảm động và hạnh phúc. Mẫu thân quả thật rất thương yêu nàng. Từ khi Hà Lạc Hồng Đào còn bé từng lâm bệnh nặng và để lại di chứng cho đến tận bây giờ khiến nàng khá yếu ớt. Suốt mười mấy năm nay, mỗi ngày Hà phu nhân đều nấu đủ loại thực dưỡng mang đến cho Hà Lạc Hồng Đào bồi bổ, chưa từng gián đoạn một lần nào. Những món canh, món ăn ấy không chỉ thơm ngon mà còn mang đến sự ấm áp cho Hà Lạc Hồng Đào khiến nàng có thể có thêm nghị lực chống chọi với bệnh tật.
Hôm nay cũng vậy, Hà Lạc Hồng Đào uống hết bát canh do tự tay Hà phu nhân nấu mà khóe mi rưng rưng giọt lệ cảm động. Hà phu nhân nhìn con gái, thoáng lo lắng hỏi:
- Sao thế? Con cảm thấy có chỗ nào không khỏe ư? Hay là sáng mai chúng ta không đi tảo mộ nữa. Con hãy yên tâm ở nhà nghỉ ngơi nhé?
Hà Lạc Hồng Đào lắc đầu. Nàng không muốn vì bản thân mà khiến gia đình phải bỏ lỡ tục lệ hàng năm. Hơn nữa, Hà Lạc Hồng Đào còn phải rời khỏi Hà gia trang, rời khỏi Lãnh Đông Phong một thời gian cho tâm trí bình tĩnh lại. Thế là Hà Lạc Hồng Đào phải vừa trấn an vừa cam đoan đủ kiểu mới có thể khiến Hà phu nhân tin rằng nàng đã khỏe. Bà lại hối hả quay về để chuẩn bị cho chuyến du xuân tảo mộ của cả gia đình vào ngày mai.
Hôm ấy trời rất đẹp. Gió xuân thổi se se mang theo hương hoa ngào ngạt. Bầu trời xanh biếc, mây trắng nhởn nhơ bay. Cả nhà Hà viên ngoại gồm hai vợ chồng ông cùng ba người con cùng nhau lên đường tảo mộ. Hà Lạc Hồng Đào là đại tiểu thư của nhà họ Hà, nhưng trên nàng còn có một đại ca tên là Hà Lạc Thanh Hàn. Ngoài ra, nàng còn có một tiểu muội tên là Hà Lạc Bảo Thư. Cả ba người con này đều là niềm tự hào của hai vợ chồng Hà viên ngoại. Hà Lạc Hồng Đào và Hà Lạc Bảo Thư đều xinh đẹp, kiều diễm, còn Hà Lạc Thanh Hàn thì học giỏi nhất trong vùng. Năm nay Hà Lạc Thanh Hàn đang chuẩn bị lai kinh ứng thí, nên việc du xuân tảo mộ lần này không chỉ là tục lệ của nhà họ Hà mà còn để người thân cầu phúc cho Hà Lạc Thanh Hàn có thể thuận lợi lai kinh đề tên trên bảng vàng.
Sau khi vào chùa thắp hương xong, Hà Lạc Hồng Đào cùng với tiểu muội của mình là Hà Lạc Bảo Thư sánh vai nhau tản bộ ngắm cảnh.
Ngang qua một dòng suối nhỏ, họ chợt nhìn thấy một con ngựa trắng như tuyết đang đứng thong thả gặm cỏ bên gốc liễu. Cách đó không xa là một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngẩn ngơ nhìn hai nàng chằm chằm. Ánh nhìn si mê đó, Hà Lạc Hồng Đào và Hà Lạc Bảo Thư cũng thường gặp phải. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt của chàng trai kia lại khiến cho cả hai nàng cảm thấy trong lòng có nhiều cảm xúc. Hà Lạc Hồng Đào thì cảm thấy vừa ngượng vừa khó chịu. Nàng không thích những ánh nhìn soi mói như thế.