• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Tiểu Ôn mở điện thoại của mình, tìm mã QR của WeChat đưa cho Phó Tinh Nghịch.

“Tôi không sợ tên đó.”

Phó Tinh Nghịch dường như vẫn còn cảnh giác: “Cô và Niên Niên cũng đâu có thân đến mức ấy, sao lại đắc tội Giang Dư Trì vì cậu ấy?”

“Cậu cứ coi như tôi đang tích đức cho bản thân đi.” Văn Tiểu Ôn cười nói: “Mau kết bạn đi.”

Ngô Diệp rời khỏi bệnh viện đi xuống dưới lầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Dư Trì.

Nhưng đầu bên kia lại chậm chạp không nghe máy.

Ngô Diệp nhíu mày, thả lại điện thoại vào trong túi, xoay người đi vào bệnh viện, về phòng bệnh.

“Hai người không cãi nhau đấy chứ?”

Văn Tiểu Ôn nói: “Tôi chẳng thèm cãi nhau với cậu này.”

Phó Tinh Nghịch đi đến bên cạnh Lâm Phó Niên, bế Lâm Phó Niên lên: “Nếu cậu ấy không sao vậy thì tôi sẽ đưa cậu ấy về.”

“Đưa thuốc cho tôi đi.”

“Hay cứ để Lâm Phó Niên ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày đi.” Ngô Diệp nói.

Phó Tinh Nghịch lắc đầu: “Không cần đâu, Niên Niên không thích không khí ở bệnh viện.”

“Đưa thuốc cho tôi đi.”

Ngô Diệp than nhẹ một tiếng, đưa thuốc cho Phó Tinh Nghịch, sau đó nhìn bóng dáng Phó Tinh Nghịch rời đi. Văn Tiểu Ôn cũng trở lại làm việc.

Anh ta cầm điện thoại lên gọi cho Giang Dư Trì thêm lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

“Ôi trời, nếu tên khốn kiếp nhà cậu không nghe điện thoại, vợ cậu sẽ bị người ta bắt mất đó.”

Phó Tinh Nghịch đưa Lâm Phó Niên về nhà, đặt Lâm Phó Niên trên giường ngủ.

“Không thể cứ ở Sầm Thành mãi như thế được, sớm muộn gì Giang Dư Trì cũng sẽ tìm tới.”

Nhưng bây giờ cậu ta không thể đi, Lâm Phó Niên còn chưa tỉnh, quyết định đi hay không vẫn nằm ở cậu, vẫn phải chờ cậu trả lời.

Buổi chiều…

Ngô Diệp sắp xếp xong xuôi chuyện ở bệnh viện, sau đó lại gọi điện thoại cho Giang Dư Trì thêm lần nữa, lần này, cuối cùng anh cũng bắt máy.

“Tên khốn kiếp… Bậy rồi, A Trì, sao giờ này cậu mới nghe máy vậy?”

“Tôi về nước rồi, cậu ở đâu vậy? Bỏ đi, mau chia sẻ vị trí hiện tại của cậu đi, tôi sẽ tới tìm cậu.”

Đối phương chưa nói lời nào đã ngắt điện thoại, chỉ một lát sau, WeChat của Ngô Diệp nhận được tin nhắn chia sẻ vị trí.

Ngô Diệp lái xe đi tới vị trí mà Giang Dư Trì cung cấp.

Vừa xuống xe anh ta đã trông thấy đám bảo vệ canh ở bên ngoài, ước chừng khoảng mấy chục người.

Vừa bước vào phòng đã trông thấy dì Cốc với vẻ mặt vô cùng sốt sắng.

“Dì Cốc? Dì cũng ở đây sao ạ?”

Dì Cốc trông thấy có người tới, bà còn tưởng là Lâm Phó Niên, hóa ra lại là Ngô diệp.



“Tiểu Diệp, sao cháu lại tới đây.”

Ngô Diệp dáo dác nhìn xung quanh: “A Trì đâu ạ?”

“Tiểu Trì ở trên lầu.” Dì Cốc bảo: “Ngày hôm qua Tiểu Trì đưa Niên Niên về nhà họ Lâm, nhưng khuya hôm qua lại về nhà một mình.”

“Dì hỏi Niên Niên đi đâu, nó cũng không nói, từ tối hôm qua đến bây giờ, Tiểu Trì chưa hề xuống lầu.”

“Dì lo chết mất thôi, có phải Niên Niên đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Ngô Diệp nói: “Lâm Phó Niên không sao đâu ạ, cháu đã gặp cậu ấy rồi, cho nên mới tới đây tìm A Trì, cháu lên lầu nhé dì.”

Nói xong anh ta cất bước lên lầu, tìm từng phòng một, cuối cùng tới một gian phòng giữa hành lang, trông thấy Giang Dư Trì đang nằm ở trên giường.

“Giang Dư Trì, cậu đúng là tên khốn kiếp, vì muốn giam lỏng Lâm Phó Niên mà sắp xếp nhiều vệ sĩ canh ở ngoài biệt thự như vậy.”

“Cậu điên rồi sao?”

Từ trên giường vọng lại một giọng nói nghẹn ngào: “Có chuyện gì thì mau nói, không có thì cút.”

Ngô Diệp mở đèn: “Cậu đừng mắng tôi vội, lần này tôi tới đây là để đưa tin về Lâm Phó Niên cho cậu biết đấy.”

Giang Dư Trì đưa tay chắn ánh đèn, nghẹn giọng: “Tôi dẫn người đi tìm lâu như vậy cũng không có được tin tức gì, cậu thì biết được cái gì chứ?”

“Đó là vì cậu không may mắn mà thôi.” Ngô Diệp nhìn Giang Dư Trì nói: “Tôi đã gặp cậu ấy, sau đó đưa cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra.”

Ngô Diệp nhìn sắc mặt của Giang Dư Trì, sau đó lại nhìn bộ âu phục ướt đẫm trên mặt đất.

“Hà tất phải vậy chứ, cậu nói đi, cậu lo lắng cho người ta như vậy còn làm bộ thờ ơ lãnh đạm cho ai xem?”

Giang Dư Trì ngồi dậy: “Rốt cuộc cậu tới đây để nói gì với tôi.”

Ngô Diệp lấy một chiếc ghế tựa ngồi xuống bên mép giường: “Đương nhiên là vị trí của Lâm Phó Niên, lần này tôi vì tình anh em với cậu mà vứt bỏ một mối quan hệ khác đấy nhé.”

Giang Dư Trì nhàn nhạt hỏi lại: “Cậu ta ở đâu?”

“Lâm Phó Niên ở chỗ của Phó Tinh Nghịch, tạm thời an toàn.” Ngô Diệp nhướng mày: “Người này đã quen biết với Lâm Phó Niên từ rất lâu về trước.”

Giang Dư Trì giận dữ: “Lại là Phó Tinh Nghịch! Lâm Phó Niên lưu luyến tên đó tới vậy sao? Cứ có cơ hội là lại tới tìm cậu ta!”

Ngô Diệp nói: “Tôi còn muốn nói, thân thể của Lâm Phó Niên…”

Giang Dư Trì lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Đủ rồi, cậu ta ra sao có thì có liên quan gì đến tôi chứ.”

“Chết quách đi cho xong, có khi tôi sẽ nổi lòng từ bi tới nhặt xác cho cậu ta.”

Ý cợt nhả trên khuôn mặt Ngô Diệp dần dần biến mất: “Tình trạng của cậu ấy thế nào, cậu thật sự không muốn biết sao? Không bận lòng chút nào sao?”

Giang Dư Trì lạnh giọng đáp: “Không quan tâm! Cậu ta hại chết người mà tôi yêu nhất, để cậu ta chết đã là bao dung lắm rồi.”

Ngô Diệp dựa vào lưng ghế: “A Trì, người cậu yêu nhất chẳng lẽ không phải Lâm Phó Niên sao?”

“Đây đâu phải là ý của cậu?”

“Thẩm Chi Ức ngồi vào vị trí của Lâm Phó Niên bằng cách nào, cậu hẳn là người hiểu rõ nhất.”

“Ở trong lòng cậu, Thẩm Chi Ức và Lâm Phó Niên bên nào khinh bên nào trọng, cũng chỉ có cậu mới biết.”

“Hơn nữa, cậu thật sự cảm thấy Lâm Phó Niên là hung thủ giết chết Thẩm Chi Ức sao?”



Giang Dư Trì trầm giọng nói: “Tôi hiểu rất rõ vị trí của Thẩm Chi Ức và Lâm Phó Niên trong lòng mình.”

“Chính Chi Ức đã đồng hành với tôi trong suốt ba năm qua, từ thời khắc Lâm Phó Niên rời bỏ tôi, cậu ta đã chẳng thể bằng Thẩm Chi Ức.”

“Tất cả chứng cứ đều nhằm vào Lâm Phó Niên, cậu ta không phải hung thủ thì còn ai vào đây nữa?”

“A Trì, cậu thật sự cho rằng tình cảm mà Lâm Phó Niên trao cho cậu ít ỏi tới mức không từ mà biệt sao?” Ngô Diệp híp mắt.

“Chẳng qua cậu đang bị oán hận và những lời dối trá của kẻ khác che mắt mà thôi, trái tim của cậu trước nay vẫn luôn thuộc về Lâm Phó Niên.”

“Nói cậu đó, mau tự xem lại trái tim mình đi!”

Giang Dư Trì lạnh lùng nhìn Ngô Diệp không chớp mắt: “Não cậu bị úng nước à? Cậu cũng biết tôi hận Lâm Phó Niên đến mức nào mà.”

Ngô Diệp thở dài đứng dậy: “Phải phải phải, não tôi bị úng nước rồi, được chưa? Rốt cuộc cậu có muốn tìm Lâm Phó Niên không hả?”

“Có lẽ Lâm Phó Niên còn chưa tỉnh, chờ tới khi cậu ấy tỉnh dậy sau đó rời đi, cậu sẽ không còn cơ hội tìm thấy cậu ấy nữa đâu.”

“Hay ý cậu là muốn buông tha cho cậu ấy?”

Ngô Diệp thấy anh không nói gì, cất bước định rời khỏi căn phòng.

“Lấy giúp tôi bộ quần áo trong ngăn tủ.”

Giọng nói của Giang Dư Trì văng vẳng bên tai Ngô Diệp.

Tại nhà của Phó Tinh Nghịch.

Lâm Phó Niên nằm trên giường dần dần mở mắt, trông thấy Phó Tinh Nghịch đang gục đầu ngủ bên mép giường.

“A Tinh…”

Phó Tinh Nghịch vẫn chưa ngủ say, nghe thấy giọng nói khản đặc này thì mở bừng hai mắt, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Lâm Phó Niên chống tay vào thành giường định ngồi dậy.

Cậu ta vội đưa tay đỡ Lâm Phó Niên dậy, để cậu dựa vào đầu giường.

“Cậu thấy thế nào rồi?”

Lâm Phó Niên khẽ lắc đầu: “Tôi không sao hết, tờ giấy kia đâu rồi?”

Phó Tinh Nghịch đi tới bên cạnh bàn, lấy tờ giấy đã dán lại nguyên vẹn đưa cho cậu, Lâm Phó Niên kiểm tra mấy lần nội dung trên giấy.

Không có chút hư hại nào.

“Còn cứu được, may thật đấy.”

Phó Tinh Nghịch ngồi xuống bên cạnh Lâm Phó Niên: “Niên Niên, cậu có muốn rời khỏi nơi này không?”

“Rời khỏi đây sao?” Lâm Phó Niên ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc: “Bỏ đi sao… Tôi có thể đi đâu chứ?”

“Anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi…”

Phó Tinh Nghịch nói: “Thế giới này rộng lớn như vậy, chúng ta nhất định sẽ tìm được chốn dung thân, tôi sẽ đưa cậu đi, có được không?”

“Tôi, cậu, Tiểu Thời, Dương Dương, bốn người chúng ta trở lại cuộc sống khi xưa, có được không?”

Ngay lúc này, có hai người từ ngoài cửa bước vào.

“Để tôi trả lời thay cậu ta, không được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK