Giang Dư Mộ ngắt lời Giang Dư Trì.
“Tiểu Trì… em nói cái gì vậy, sao ba lại hận mẹ?
Giang Dư Trì mỉm cười với Giang Dư Mộ: "Ông ấy đương nhiên rất hận, anh thật ngây thơ, người anh cùng cha khác mẹ của tôi."
"Câm miệng! Giang Dư Mộ, con mau ra ngoài đi!"
Giang Đình Nghiêm giận dữ hét lên.
Giang Dư Mộ sửng sốt, xoay người rời khỏi phòng, anh ta cũng cần có thời gian để tiêu hóa chuyện này.
Người yêu cũ...
Anh em cùng cha khác mẹ...
Hận…
Giam cầm…
Còn gì mà anh ta không biết nữa.
Giang Đình Nghiêm hét lên: "Làm sao mày biết chuyện này!"
“Tôi nói đúng mà, phải không?” Khóe miệng Giang Dư Trì cong lên.
Giang Đình Nghiêm nắm lấy cổ áo của Giang Dư Trì: "Cho nên mày đã giam cầm Lâm Phó Niên và vợ chồng nhà họ Lâm?"
"Đây là cách mày trả thù tao à?"
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Đúng vậy, không phải ông cũng giam cầm mẹ tôi sao? Vậy thì tôi sẽ giam cầm những người khác cho ông xem."
"Ông không phải thích Lâm Phó Niên nhất sao? Vậy tôi sẽ để cho ông tận mắt chứng kiến cậu ta mất đi tất cả."
Giang Đình Nghiêm tức giận hét lên: "Chuyện giữa tao và mày không liên quan gì đến người khác!"
Giang Dư Trì từ từ gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình ra.
"Tôi đang rất vui."
"Ba, ông cảm thấy nhà họ Giang hiện tại có thể làm gì được tôi, ông không biết tôi đang thu mua hai nhà Giang - Lâm cùng một lúc hay sao?"
Giang Đình Nghiêm lùi lại một bước: "Mày..."
Giang Dư Trì đi đến bàn làm việc, lấy một cuốn nhật ký từ ngăn kéo ra, hít một hơi thật sâu.
Nếu không phải đang ở trước mặt ba, anh thật sự không đảm bảo mình sẽ không làm chuyện gì điên rồ.
"Ông đánh giá thấp tôi rồi."
"Tôi sẽ không thu mua nhà họ Giang, bởi vì mẹ tôi lưu luyến nơi này. Cho dù ông sai thì ông cũng là người ba đã nuôi lớn tôi."
"Tôi chỉ hy vọng ông không nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Lâm Phó Niên."
Giang Dư Trì cầm cuốn nhật ký đi đến bên Giang Đình Nghiêm, đưa cuốn nhật ký cho ông.
"Đây là nhật ký của mẹ tôi, tất cả những gì tôi biết đều được tìm thấy ở đây. Sau khi đọc xong, ông có cảm thấy thương cho mẹ tôi không?"
"Anh trai tôi có quyền được biết chuyện giữa ông và mẹ tôi."
Năm phút sau...
Giang Đình Nghiêm rời khỏi văn phòng với đôi mắt đỏ hoe cùng rời đi với Giang Dư Mộ.
Giang Dư Trì ngồi sụp xuống ghế sofa, việc giam cầm Lâm Phó Niên để trả thù ba mình đều là nói dối.
Chỉ là che giấu mà thôi, đưa ra cho Giang Đình Nghiêm một lý do để sau này ông không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Nói cho ba biết sự thật cũng là điều duy nhất mà anh - một người con có thể làm cho mẹ mình.
Giang Dư Trì cũng phát hiện ra tính tình của mình ngày càng trở nên cáu kỉnh, đôi khi đến mức không thể kiểm soát được.
"Xem ra phải sắp xếp thời gian đi gặp bác sĩ tâm lý rồi."
Biệt thự…
Lâm Phó Niên ngồi trên sàn nhà nhìn thức ăn trên bàn trà, khẽ cau mày.
"Anh ta gọi món sao?"
"À, cũng chỉ có thể là anh ta, ngoài anh ta ra còn có ai biết vị trí của tôi đâu."
Lâm Phó Niên thực sự rất đói, Giang Dư Trì đã gọi món tôm hùm đất và trà chanh mà cậu yêu thích.
Anh ta thậm chí còn nhớ rõ mình không thích ăn cái gì.
Lâm Phó Niên cầm tôm hùm đất đã bóc vỏ lên cắn một miếng, trong lòng lại nghẹn muốn chết.
'Người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Rõ ràng là hận mình thấu xương nhưng lại nhớ tất cả những thứ thuộc về mình.'
Cậu có thể ôm tâm tư may mắn cho rằng Giang Dư Trì vẫn còn tình cảm với mình không?
Có thể không…
Một giây sau, suy nghĩ của Lâm Phó Niên bị tiếng mở cửa kéo về hiện thực.
"Anh... Anh sao lại trở về rồi?"
Giang Dư Trì cởi áo vest, kéo kéo cổ áo: "Tôi không thể về nhà của mình à?"
Lâm Phó Niên lắc đầu: "Tôi không nghĩ rằng anh sẽ trở lại lồng giam này."
"Anh định giam cầm tôi như thế này mãi sao?"
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Làm sao? Ở bên cạnh tôi khiến cậu cảm thấy ủy khuất à?"
Lâm Phó Niên không tiếp tục chủ đề này nữa, cậu bây giờ không có sức lực để tranh luận với anh.
"Anh vẫn nhớ khẩu vị của tôi."
Giang Dư Trì sững người một lúc, anh nhớ rõ khẩu vị của cậu sao? Lúc gọi món có vẻ như chính anh cũng không nhận ra.
Chỉ là nói theo thói quen...
"Không, tôi hỏi ba mẹ cậu, nếu cậu chết đói thì làm sao chuộc tội được?"
Lâm Phó Niên cười nhạo chính mình một tiếng, tự trả lời cho câu hỏi vừa rồi của mình.
Không thể.
Điều buồn cười là cậu còn tưởng Giang Dư Trì ít nhiều cũng còn chút tình cảm với cậu.
"Anh có thể lại yêu tôi thêm lần nữa không."
"Cái gì?"
Giang Dư Trì cho rằng mình đã nghe nhầm.
"Lâm Phó Niên, cậu nằm mơ đi, tình yêu của tôi đã sớm bị cậu hủy hoại vào ba năm trước rồi."
"Cậu hỏi tôi có thể lại yêu cậu thêm lần nữa không à?"
"Không thể!"
Lâm Phó Niên gật đầu: "Đúng vậy, dù sao điện thoại anh cũng đã vứt rồi, vậy thì tình yêu có là gì đâu."
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Không phải chỉ là một cái điện thoại hỏng thôi sao? Tại sao cậu cứ nhớ mãi không quên thế?"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy âm thanh của đồ vật rơi xuống.
Tất cả món ăn đều bị lật đổ xuống đất.
Giang Dư Trì hét lên: "Lâm Phó Niên! Con mẹ nó cậu phát điên cái gì vậy!"
"Điện thoại hỏng, điện thoại hỏng! Với anh nó chỉ là một chiếc điện thoại hỏng, nhưng với tôi nó là tất cả!"
Lâm Phó Niên nói ra hết những cảm xúc trong lòng.
Giang Dư Trì nắm lấy cánh tay cậu: "Tất cả? Ý cậu là người tên Phó Tinh Nghịch đó? Cậu nghĩ cậu ta có thể tìm thấy cậu sao?"
"Đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến người đàn ông khác, cậu không biết xấu hổ sao?"
Giang Dư Trì bế cậu lên và đi về phía phòng ngủ.
Lâm Phó Niên cố gắng muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng lại không đủ sức, một lát sau cậu bị ném xuống giường.
"Anh định làm gì?"
Giang Dư Trì cởi cà vạt ra trói tay Lâm Phó Niên lại, anh im lặng, không chút do dự phủ lên đôi môi của cậu.
"A…"
Lâm Phó Niên dùng chân đá vào người Giang Dư Trì.
"Buông tôi ra!"
Giang Dư Trì bị đá văng xuống đất, Lâm Phó Niên đứng dậy chạy về phía cửa.
Còn chưa kịp chạy ra ngoài Giang Dư Trì đã kéo cậu lại, lần nữa ném lên giường.
"Cậu nghĩ mình chạy trốn được sao?"
Lâm Phó Niên không thể ngừng khóc, cậu thực sự rất sợ hãi...
“Thả tôi ra… tôi cầu xin anh…”
Giang Dư Trì không nói gì liền cắn vào vành tai của Lâm Phó Niên.
Hai tay Lâm Phó Niên bị trói, còn bị một tay Giang Dư Trì giữ ấn xuống, cậu cố gắng dùng chân đẩy anh ra nhưng hai chân cũng bị anh ép chặt.
"Đừng như vậy... Tôi sợ..."
"Anh Trì! Đừng làm như vậy... Em cầu xin anh, cầu xin anh."
Giang Dư Trì nghe thấy xưng hô anh Trì ngay lập tức ngừng động tác, ngước mắt lên nhìn Lâm Phó Niên.
Trên mặt Lâm Phó Niên lúc này đã đầy nước mắt, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Giang Dư Trì sửng sốt một lúc, thầm nghĩ.
'Mịa nó! Mình đang làm gì thế này!'
Giang Dư Trì buông Lâm Phó Niên ra, quay người rời khỏi phòng, để lại một mình Lâm Phó Niên run rẩy trên giường.
Lâm Phó Niên ngồi trên giường lặng lẽ khóc, dùng miệng cởi bỏ chiếc cà vạt đang trói tay mình ra.
Nỗi sợ hãi trong mắt cậu cho đến bây giờ vẫn chưa tan đi.
Lâm Phó Niên run rẩy trùm chăn bước ra cửa, thò đầu ra ngoài nhìn xuống dưới lầu, không thấy bóng dáng của Giang Dư Trì.
Có vẻ như anh đã đi rồi.
Lâm Phó Niên thở phào nhẹ nhõm quay trở lại phòng, cậu thả người xuống giường, cuộn mình trong chăn vẫn chưa hoàn hồn lại.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ nhìn thấy Giang Dư Trì như thế này... Thật đáng sợ.
Lâm Phó Niên tùy tiện lau nước mắt trên mặt, ôm chặt ngực thở dốc.
'Anh Trì… em rất nhớ anh, em muốn thấy anh Trì của em vào ba năm trước…'
“Tiểu Trì… em nói cái gì vậy, sao ba lại hận mẹ?
Giang Dư Trì mỉm cười với Giang Dư Mộ: "Ông ấy đương nhiên rất hận, anh thật ngây thơ, người anh cùng cha khác mẹ của tôi."
"Câm miệng! Giang Dư Mộ, con mau ra ngoài đi!"
Giang Đình Nghiêm giận dữ hét lên.
Giang Dư Mộ sửng sốt, xoay người rời khỏi phòng, anh ta cũng cần có thời gian để tiêu hóa chuyện này.
Người yêu cũ...
Anh em cùng cha khác mẹ...
Hận…
Giam cầm…
Còn gì mà anh ta không biết nữa.
Giang Đình Nghiêm hét lên: "Làm sao mày biết chuyện này!"
“Tôi nói đúng mà, phải không?” Khóe miệng Giang Dư Trì cong lên.
Giang Đình Nghiêm nắm lấy cổ áo của Giang Dư Trì: "Cho nên mày đã giam cầm Lâm Phó Niên và vợ chồng nhà họ Lâm?"
"Đây là cách mày trả thù tao à?"
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Đúng vậy, không phải ông cũng giam cầm mẹ tôi sao? Vậy thì tôi sẽ giam cầm những người khác cho ông xem."
"Ông không phải thích Lâm Phó Niên nhất sao? Vậy tôi sẽ để cho ông tận mắt chứng kiến cậu ta mất đi tất cả."
Giang Đình Nghiêm tức giận hét lên: "Chuyện giữa tao và mày không liên quan gì đến người khác!"
Giang Dư Trì từ từ gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình ra.
"Tôi đang rất vui."
"Ba, ông cảm thấy nhà họ Giang hiện tại có thể làm gì được tôi, ông không biết tôi đang thu mua hai nhà Giang - Lâm cùng một lúc hay sao?"
Giang Đình Nghiêm lùi lại một bước: "Mày..."
Giang Dư Trì đi đến bàn làm việc, lấy một cuốn nhật ký từ ngăn kéo ra, hít một hơi thật sâu.
Nếu không phải đang ở trước mặt ba, anh thật sự không đảm bảo mình sẽ không làm chuyện gì điên rồ.
"Ông đánh giá thấp tôi rồi."
"Tôi sẽ không thu mua nhà họ Giang, bởi vì mẹ tôi lưu luyến nơi này. Cho dù ông sai thì ông cũng là người ba đã nuôi lớn tôi."
"Tôi chỉ hy vọng ông không nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Lâm Phó Niên."
Giang Dư Trì cầm cuốn nhật ký đi đến bên Giang Đình Nghiêm, đưa cuốn nhật ký cho ông.
"Đây là nhật ký của mẹ tôi, tất cả những gì tôi biết đều được tìm thấy ở đây. Sau khi đọc xong, ông có cảm thấy thương cho mẹ tôi không?"
"Anh trai tôi có quyền được biết chuyện giữa ông và mẹ tôi."
Năm phút sau...
Giang Đình Nghiêm rời khỏi văn phòng với đôi mắt đỏ hoe cùng rời đi với Giang Dư Mộ.
Giang Dư Trì ngồi sụp xuống ghế sofa, việc giam cầm Lâm Phó Niên để trả thù ba mình đều là nói dối.
Chỉ là che giấu mà thôi, đưa ra cho Giang Đình Nghiêm một lý do để sau này ông không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Nói cho ba biết sự thật cũng là điều duy nhất mà anh - một người con có thể làm cho mẹ mình.
Giang Dư Trì cũng phát hiện ra tính tình của mình ngày càng trở nên cáu kỉnh, đôi khi đến mức không thể kiểm soát được.
"Xem ra phải sắp xếp thời gian đi gặp bác sĩ tâm lý rồi."
Biệt thự…
Lâm Phó Niên ngồi trên sàn nhà nhìn thức ăn trên bàn trà, khẽ cau mày.
"Anh ta gọi món sao?"
"À, cũng chỉ có thể là anh ta, ngoài anh ta ra còn có ai biết vị trí của tôi đâu."
Lâm Phó Niên thực sự rất đói, Giang Dư Trì đã gọi món tôm hùm đất và trà chanh mà cậu yêu thích.
Anh ta thậm chí còn nhớ rõ mình không thích ăn cái gì.
Lâm Phó Niên cầm tôm hùm đất đã bóc vỏ lên cắn một miếng, trong lòng lại nghẹn muốn chết.
'Người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Rõ ràng là hận mình thấu xương nhưng lại nhớ tất cả những thứ thuộc về mình.'
Cậu có thể ôm tâm tư may mắn cho rằng Giang Dư Trì vẫn còn tình cảm với mình không?
Có thể không…
Một giây sau, suy nghĩ của Lâm Phó Niên bị tiếng mở cửa kéo về hiện thực.
"Anh... Anh sao lại trở về rồi?"
Giang Dư Trì cởi áo vest, kéo kéo cổ áo: "Tôi không thể về nhà của mình à?"
Lâm Phó Niên lắc đầu: "Tôi không nghĩ rằng anh sẽ trở lại lồng giam này."
"Anh định giam cầm tôi như thế này mãi sao?"
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Làm sao? Ở bên cạnh tôi khiến cậu cảm thấy ủy khuất à?"
Lâm Phó Niên không tiếp tục chủ đề này nữa, cậu bây giờ không có sức lực để tranh luận với anh.
"Anh vẫn nhớ khẩu vị của tôi."
Giang Dư Trì sững người một lúc, anh nhớ rõ khẩu vị của cậu sao? Lúc gọi món có vẻ như chính anh cũng không nhận ra.
Chỉ là nói theo thói quen...
"Không, tôi hỏi ba mẹ cậu, nếu cậu chết đói thì làm sao chuộc tội được?"
Lâm Phó Niên cười nhạo chính mình một tiếng, tự trả lời cho câu hỏi vừa rồi của mình.
Không thể.
Điều buồn cười là cậu còn tưởng Giang Dư Trì ít nhiều cũng còn chút tình cảm với cậu.
"Anh có thể lại yêu tôi thêm lần nữa không."
"Cái gì?"
Giang Dư Trì cho rằng mình đã nghe nhầm.
"Lâm Phó Niên, cậu nằm mơ đi, tình yêu của tôi đã sớm bị cậu hủy hoại vào ba năm trước rồi."
"Cậu hỏi tôi có thể lại yêu cậu thêm lần nữa không à?"
"Không thể!"
Lâm Phó Niên gật đầu: "Đúng vậy, dù sao điện thoại anh cũng đã vứt rồi, vậy thì tình yêu có là gì đâu."
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Không phải chỉ là một cái điện thoại hỏng thôi sao? Tại sao cậu cứ nhớ mãi không quên thế?"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy âm thanh của đồ vật rơi xuống.
Tất cả món ăn đều bị lật đổ xuống đất.
Giang Dư Trì hét lên: "Lâm Phó Niên! Con mẹ nó cậu phát điên cái gì vậy!"
"Điện thoại hỏng, điện thoại hỏng! Với anh nó chỉ là một chiếc điện thoại hỏng, nhưng với tôi nó là tất cả!"
Lâm Phó Niên nói ra hết những cảm xúc trong lòng.
Giang Dư Trì nắm lấy cánh tay cậu: "Tất cả? Ý cậu là người tên Phó Tinh Nghịch đó? Cậu nghĩ cậu ta có thể tìm thấy cậu sao?"
"Đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến người đàn ông khác, cậu không biết xấu hổ sao?"
Giang Dư Trì bế cậu lên và đi về phía phòng ngủ.
Lâm Phó Niên cố gắng muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng lại không đủ sức, một lát sau cậu bị ném xuống giường.
"Anh định làm gì?"
Giang Dư Trì cởi cà vạt ra trói tay Lâm Phó Niên lại, anh im lặng, không chút do dự phủ lên đôi môi của cậu.
"A…"
Lâm Phó Niên dùng chân đá vào người Giang Dư Trì.
"Buông tôi ra!"
Giang Dư Trì bị đá văng xuống đất, Lâm Phó Niên đứng dậy chạy về phía cửa.
Còn chưa kịp chạy ra ngoài Giang Dư Trì đã kéo cậu lại, lần nữa ném lên giường.
"Cậu nghĩ mình chạy trốn được sao?"
Lâm Phó Niên không thể ngừng khóc, cậu thực sự rất sợ hãi...
“Thả tôi ra… tôi cầu xin anh…”
Giang Dư Trì không nói gì liền cắn vào vành tai của Lâm Phó Niên.
Hai tay Lâm Phó Niên bị trói, còn bị một tay Giang Dư Trì giữ ấn xuống, cậu cố gắng dùng chân đẩy anh ra nhưng hai chân cũng bị anh ép chặt.
"Đừng như vậy... Tôi sợ..."
"Anh Trì! Đừng làm như vậy... Em cầu xin anh, cầu xin anh."
Giang Dư Trì nghe thấy xưng hô anh Trì ngay lập tức ngừng động tác, ngước mắt lên nhìn Lâm Phó Niên.
Trên mặt Lâm Phó Niên lúc này đã đầy nước mắt, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Giang Dư Trì sửng sốt một lúc, thầm nghĩ.
'Mịa nó! Mình đang làm gì thế này!'
Giang Dư Trì buông Lâm Phó Niên ra, quay người rời khỏi phòng, để lại một mình Lâm Phó Niên run rẩy trên giường.
Lâm Phó Niên ngồi trên giường lặng lẽ khóc, dùng miệng cởi bỏ chiếc cà vạt đang trói tay mình ra.
Nỗi sợ hãi trong mắt cậu cho đến bây giờ vẫn chưa tan đi.
Lâm Phó Niên run rẩy trùm chăn bước ra cửa, thò đầu ra ngoài nhìn xuống dưới lầu, không thấy bóng dáng của Giang Dư Trì.
Có vẻ như anh đã đi rồi.
Lâm Phó Niên thở phào nhẹ nhõm quay trở lại phòng, cậu thả người xuống giường, cuộn mình trong chăn vẫn chưa hoàn hồn lại.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ nhìn thấy Giang Dư Trì như thế này... Thật đáng sợ.
Lâm Phó Niên tùy tiện lau nước mắt trên mặt, ôm chặt ngực thở dốc.
'Anh Trì… em rất nhớ anh, em muốn thấy anh Trì của em vào ba năm trước…'