Sau khi trở về nhà được hai ngày, Lâm Phó Niên thức dậy rất sớm, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.
Lâm Quý Nguyên cười nói: "Niên Niên, con đi đâu vậy?"
Lâm Phó Niên nhìn người ba đang ngồi trên ghế sô pha của mình, hai tay sau lưng chà xát vào nhau: "Con..."
Lâm Quý Nguyên nhìn gương mặt nhăn nhó của con trai mình liền biết nó muốn làm gì.
"Muốn đi tìm Tiểu Trì thì đi đi, đến Khuynh Lăng, nhớ về sớm một chút."
Lâm Phó Niên gật đầu một cái rồi khoát tay nói: "Vâng, ba, tạm biệt."
Khuynh Lăng...
Lâm Phó Niên bắt taxi đến Khuynh Lăng, hít sâu một hơi, sự kích động trong lòng rốt cuộc không kiềm nén được nữa, đi tới quầy lễ tân tìm nhân viên.
"Xin chào, tôi tìm Giang Dư Trì."
Giọng điệu của nhân viên lễ tân không được thiện chí cho lắm: "Có hẹn trước không?"
Lâm Phó Niên lắc đầu: "Không có."
Nhân viên lễ tân quan sát Lâm Phó Niên một chút, người này vừa vào cửa liền gọi thẳng tên của chủ tịch, huống chi mình còn là người hâm mộ của chủ tịch, cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Không hẹn trước thì không được gặp."
Lâm Phó Niên không quan tâm mấy đến giọng điệu của nhân viên lễ tân, dịu dàng nói: "Phiền cô thông báo cho Giang tổng của các cô một tiếng, anh ấy nghe thấy tên tôi thì sẽ đến gặp tôi ngay thôi."
Nhân viên lễ tân mất kiên nhẫn lớn giọng nói: "Giang tổng là người mà anh muốn gặp là có thể gặp được ngay à? Mau đi đi."
Lâm Phó Niên không buông tha: "Phiền cô gọi điện thoại cho Giang Dư Trì giúp tôi, gọi một cuộc điện thoại là được."
Nhân viên lễ tân đặt bút trong tay xuống: "Phiền phức quá, còn gây chuyện nữa là tôi gọi bảo vệ đấy!"
Lúc này có một giọng nói truyền đến từ đầu cầu thang: "Ai muốn tìm tôi?"
Lâm Phó Niên nghe được giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, ngay lập tức thấy được gương mặt trong lòng.
"Đã lâu không gặp."
Giang Dư Trì từ trên lầu đi xuống cũng nghe thấy giọng nói và khuôn mặt quen thuộc đó, giọng điệu lạnh lùng.
"Có chuyện gì?"
Lâm Phó Niên hơi sững sờ, người cậu tâm tâm niệm niệm ôm trong lòng không còn một chút dịu dàng nào từng có nữa, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo.
"Anh Trì... Anh gầy đi rồi."
Nhân viên lễ tân đi đến bên cạnh Giang Dư Trì: "Giang tổng, người này gây rối ở công ty, còn không ngừng gọi tên ngài."
Lâm Phó Niên phản bác: "Cô đây là đổi trắng thay đen à, rốt cuộc tôi gây rối cái gì, xem lại camera thì biết."
Vẻ mặt Giang Dư Trì lạnh nhạt gọi bảo vệ: "Các người không cần tiền lương nữa hay sao? Tới gây rối thì đuổi ra ngoài đi."
Bảo vệ vâng một tiếng: "Vâng, Giang tổng!"
Sau đó lại nói với Lâm Phó Niên: "Đi đi."
Lâm Phó Niên nghi hoặc nhìn Giang Dư Trì: "Anh Trì, anh muốn đuổi em đi sao? Em không có gây rối ở công ty của anh."
Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: "Đuổi ra ngoài!"
Hô hấp của Lâm Phó Niên nặng nề nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh nổi giận vì cậu đã rời đi ba năm trước.
"Em chờ anh trước cửa, anh tan làm rồi thì nói chuyện với em một chút."
Cậu nói xong liền rời đi, rõ ràng lúc bước vào vẫn còn ung dung thoải mái, thế nhưng khi bước ra lại chậm chạp nặng nề.
Lâm Phó Niên rời khỏi công ty đứng ở cửa dựa vào tường, đợi Giang Dư Trì tan làm.
Giang Dư Trì nhìn bóng lưng rời đi ấy, không biết nên hình dung nội tâm của mình ra sao, hận à? Hay là nên hận cậu?
Là vì ba năm trước cậu đã rời đi không một lời từ biệt.
Là trăm ngàn cuộc gọi nhưng số máy lại không tồn tại.
Là anh bị chặn hết tất cả các phương thức liên lạc.
Đúng là anh hận, cũng nên hận, hận vì cậu đã vi phạm lời thề ban đầu.
Ánh mắt hung ác của Giang Dư Trì nhìn chằm chằm vào nhân viên lễ tân: "Nhận lương rồi cút đi."
Sau đó xoay người bỏ đi, để lại nhân viên lễ tân đang đần mặt ra.
"..." Tại sao tôi lại bị đuổi?!
Lâm Phó Niên tựa vào tường chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào bên trong, hy vọng có thể trông thấy bóng dáng của người kia.
Lâm Quý Nguyên: [Niên Niên, gặp Giang Dư Trì chưa?]
Bạch Quả: [Gặp rồi ạ, nhưng hình như anh ấy không muốn nhìn thấy con.]
Lâm Quý Nguyên: [Sao vậy?]
Bạch Quả: [Chắc là giận con vì chuyện ba năm trước con bỏ đi.]
Lâm Quý Nguyên: [Chờ Tiểu Trì tan làm rồi nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy một chút.]
Lâm Phó Niên tắt màn hình điện thoại di động, thỉnh thoảng sẽ mở điện thoại ra xem giờ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Chín giờ.
Mười một giờ.
Mười ba giờ.
Mười lăm giờ.
Mười bảy giờ.
Lâm Phó Niên đấm đấm lên cái chân đau nhức của mình.
Bầu trời bắt đầu nổi gió, mây đen giăng đầy đầu, Lâm Phó Niên ngẩng đầu lên nhìn một cái: "Sắp mưa à? Mình không có mang theo dù."
"Dự báo thời tiết cũng đâu có nói hôm nay sẽ mưa, xui xẻo ghê."
Sau đó cậu nghiêng đầu nhìn mấy bóng người bên trong nhưng vẫn chưa nhìn thấy anh.
"Mình có nên đi hay không... Không được, nếu anh ấy biết mình không đợi thì anh ấy sẽ nổi giận mất."
Không bao lâu sau trời liền đổ mưa, Lâm Phó Niên rụt người một cái, hai tay xoa vào nhau để sưởi ấm.
"Lạnh quá đi... Sao anh ấy còn chưa ra."
Lâm Phó Niên mở điện thoại lên lần nữa, đã bảy giờ tối, từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối, Lâm Phó Niên đội gió lạnh đội mưa rơi đứng bên ngoài chờ Giang Dư Trì.
Nhưng nhân viên công ty đã tan ca gần hết mà vẫn chưa nhìn thấy người đó xuất hiện.
"Muộn vậy rồi, chắc là anh ấy vẫn chưa ăn cơm."
Lâm Phó Niên nghĩ như vậy, sợ anh bận rộn đến nỗi quên ăn cơm liền đội mưa chạy ra ngoài đi mua cơm cho anh.
Vào lúc này, điện thoại di động sáng lên một cái.
Lâm Quý Nguyên: [Niên Niên, trời mưa rồi, ba lái xe tới đón con.]
Lâm Phó Niên đang đội mưa bên ngoài nên hoàn toàn không chú ý đến điện thoại di động.
Giang Dư Trì thấy Lâm Phó Niên rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, cuộc đấu tranh tâm lý cuối cùng cũng kết thúc, anh nắm cây dù trong tay thật chặt, dần dần bình tĩnh lại.
"Cốc cốc cốc..."
"Vào đi."
Người đàn ông mặc đồ đen tiến vào: "Giang tổng, cậu Thẩm chờ ngài ở dưới lầu, cậu ấy nói mẹ cậu ấy muốn gặp ngài."
Giang Dư Trì mặc áo khoác rồi cầm chiếc dù màu đen trên bệ cửa sổ: "Đi thôi."
Giang Dư Trì nhìn thấy bóng dáng Thẩm Chi Ức ở cửa liền cầm ô đi tới giúp cậu ta che mưa: "Không mang dù theo à?"
Thẩm Chi Ức xoa nước mưa trên mặt: "Giang tổng, mẹ tôi biết anh bỏ tiền ra giúp mẹ tôi chữa trị nên muốn gặp anh một lần."
Giang Dư Trì gật đầu một cái, trò chuyện cùng cậu ta.
Cả hai đều không chú ý đến Lâm Phó Niên đang đứng cách đó không xa.
Cả người Lâm Phó Niên ướt sũng, trong tay còn đang ôm hộp cơm mua cho Giang Dư Trì, sợ nó bị mưa tạt vào.
Rầm một tiếng, hộp cơm trong tay Lâm Phó Niên rơi xuống đất.
Giang Dư Trì và Thẩm Chi Ức đồng thời quay đầu nhìn sang.
Lâm Phó Niên ngồi xổm xuống nhặt thức ăn rơi vãi, đôi mắt mờ đi.
Thẩm Chi Ức chạy tới thu dọn giúp cậu: "Anh có sao không?"
Lâm Phó Niên xách thức ăn đã được thu dọn xong, lắc đầu cười nói: "Không sao."
Giang Dư Trì cầm dù đi tới, chiếc dù che lên đầu Thẩm Chi Ức: "Nói chuyện xong thì đi thăm bác gái thôi."
Lâm Phó Niên chú ý đến động tác này, cổ họng cậu run rẩy, trong đầu nghĩ: 'Bọn họ đã gặp ba mẹ của nhau rồi sao?'
'Chẳng trách anh ấy lại không muốn gặp mình.'
Thẩm Chi Ức ngẩn người nhìn Lâm Phó Niên: "Anh thật sự không sao chứ?"
Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: "Không cần phải để ý đến cậu ta, chúng ta đi thôi." Nói xong anh liền ôm bả vai của Thẩm Chi Ức rồi đi về phía xe.
Thẩm Chi Ức vừa đi vừa quay đầu lại: "Giang tổng, không phải anh ấy là người trong hình nền điện thoại của anh sao? Anh cứ bỏ mặc anh ấy lại như vậy à?"
Bước chân Giang Dư Trì dần chậm lại: "Cậu lên xe trước đi."
Anh cầm cây dù xoay người đi về phía Lâm Phó Niên.
Lâm Phó Niên nâng đôi mắt đỏ hoe lên: "Anh Trì... Cậu ấy và anh..."
Giang Dư Trì chớp mắt, nói: "Cậu ấy là người yêu của tôi."
Lời này giống như một tảng đá đập thẳng vào tim Lâm Phó Niên, đau muốn chết.
"Anh... Không phải anh nói sẽ kết hôn cùng em sao?"
Giang Dư Trì cau mày: "Cậu nghĩ gì vậy? Tôi chỉ thực hiện đúng mong muốn của cậu thôi mà, hẳn là cậu nên cảm ơn tôi mới phải."
Lâm Phó Niên lộ ra một nụ cười: "Vậy... Chúc hai người hạnh phúc."
Giang Dư Trì đưa cây dù vào tay cậu, trên mặt có chút tức giận, xoay người rời đi.
Rõ ràng là bây giờ anh nên rời đi, nếu không anh sẽ không thể kiểm soát được tính tình của mình.
Lâm Phó Niên cầm dù nhìn bóng lưng Giang Dư Trì rời đi, bóng lưng trong mơ và bóng lưng hiện tại chồng lên nhau.
'Giấc mơ là thật.'
'Cái giấc mơ khiến mình đau đến không thở nổi ấy là thật.'
Chiếc dù trên tay Lâm Phó Niên rơi xuống đất, cậu ngồi xổm trên mặt đất nhìn chiếc xe rời đi, lặng lẽ khóc một hồi.
Giang Dư Trì thậm chí còn không thèm cho cậu một cái quay đầu.
Lâm Quý Nguyên cười nói: "Niên Niên, con đi đâu vậy?"
Lâm Phó Niên nhìn người ba đang ngồi trên ghế sô pha của mình, hai tay sau lưng chà xát vào nhau: "Con..."
Lâm Quý Nguyên nhìn gương mặt nhăn nhó của con trai mình liền biết nó muốn làm gì.
"Muốn đi tìm Tiểu Trì thì đi đi, đến Khuynh Lăng, nhớ về sớm một chút."
Lâm Phó Niên gật đầu một cái rồi khoát tay nói: "Vâng, ba, tạm biệt."
Khuynh Lăng...
Lâm Phó Niên bắt taxi đến Khuynh Lăng, hít sâu một hơi, sự kích động trong lòng rốt cuộc không kiềm nén được nữa, đi tới quầy lễ tân tìm nhân viên.
"Xin chào, tôi tìm Giang Dư Trì."
Giọng điệu của nhân viên lễ tân không được thiện chí cho lắm: "Có hẹn trước không?"
Lâm Phó Niên lắc đầu: "Không có."
Nhân viên lễ tân quan sát Lâm Phó Niên một chút, người này vừa vào cửa liền gọi thẳng tên của chủ tịch, huống chi mình còn là người hâm mộ của chủ tịch, cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Không hẹn trước thì không được gặp."
Lâm Phó Niên không quan tâm mấy đến giọng điệu của nhân viên lễ tân, dịu dàng nói: "Phiền cô thông báo cho Giang tổng của các cô một tiếng, anh ấy nghe thấy tên tôi thì sẽ đến gặp tôi ngay thôi."
Nhân viên lễ tân mất kiên nhẫn lớn giọng nói: "Giang tổng là người mà anh muốn gặp là có thể gặp được ngay à? Mau đi đi."
Lâm Phó Niên không buông tha: "Phiền cô gọi điện thoại cho Giang Dư Trì giúp tôi, gọi một cuộc điện thoại là được."
Nhân viên lễ tân đặt bút trong tay xuống: "Phiền phức quá, còn gây chuyện nữa là tôi gọi bảo vệ đấy!"
Lúc này có một giọng nói truyền đến từ đầu cầu thang: "Ai muốn tìm tôi?"
Lâm Phó Niên nghe được giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, ngay lập tức thấy được gương mặt trong lòng.
"Đã lâu không gặp."
Giang Dư Trì từ trên lầu đi xuống cũng nghe thấy giọng nói và khuôn mặt quen thuộc đó, giọng điệu lạnh lùng.
"Có chuyện gì?"
Lâm Phó Niên hơi sững sờ, người cậu tâm tâm niệm niệm ôm trong lòng không còn một chút dịu dàng nào từng có nữa, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo.
"Anh Trì... Anh gầy đi rồi."
Nhân viên lễ tân đi đến bên cạnh Giang Dư Trì: "Giang tổng, người này gây rối ở công ty, còn không ngừng gọi tên ngài."
Lâm Phó Niên phản bác: "Cô đây là đổi trắng thay đen à, rốt cuộc tôi gây rối cái gì, xem lại camera thì biết."
Vẻ mặt Giang Dư Trì lạnh nhạt gọi bảo vệ: "Các người không cần tiền lương nữa hay sao? Tới gây rối thì đuổi ra ngoài đi."
Bảo vệ vâng một tiếng: "Vâng, Giang tổng!"
Sau đó lại nói với Lâm Phó Niên: "Đi đi."
Lâm Phó Niên nghi hoặc nhìn Giang Dư Trì: "Anh Trì, anh muốn đuổi em đi sao? Em không có gây rối ở công ty của anh."
Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: "Đuổi ra ngoài!"
Hô hấp của Lâm Phó Niên nặng nề nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh nổi giận vì cậu đã rời đi ba năm trước.
"Em chờ anh trước cửa, anh tan làm rồi thì nói chuyện với em một chút."
Cậu nói xong liền rời đi, rõ ràng lúc bước vào vẫn còn ung dung thoải mái, thế nhưng khi bước ra lại chậm chạp nặng nề.
Lâm Phó Niên rời khỏi công ty đứng ở cửa dựa vào tường, đợi Giang Dư Trì tan làm.
Giang Dư Trì nhìn bóng lưng rời đi ấy, không biết nên hình dung nội tâm của mình ra sao, hận à? Hay là nên hận cậu?
Là vì ba năm trước cậu đã rời đi không một lời từ biệt.
Là trăm ngàn cuộc gọi nhưng số máy lại không tồn tại.
Là anh bị chặn hết tất cả các phương thức liên lạc.
Đúng là anh hận, cũng nên hận, hận vì cậu đã vi phạm lời thề ban đầu.
Ánh mắt hung ác của Giang Dư Trì nhìn chằm chằm vào nhân viên lễ tân: "Nhận lương rồi cút đi."
Sau đó xoay người bỏ đi, để lại nhân viên lễ tân đang đần mặt ra.
"..." Tại sao tôi lại bị đuổi?!
Lâm Phó Niên tựa vào tường chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào bên trong, hy vọng có thể trông thấy bóng dáng của người kia.
Lâm Quý Nguyên: [Niên Niên, gặp Giang Dư Trì chưa?]
Bạch Quả: [Gặp rồi ạ, nhưng hình như anh ấy không muốn nhìn thấy con.]
Lâm Quý Nguyên: [Sao vậy?]
Bạch Quả: [Chắc là giận con vì chuyện ba năm trước con bỏ đi.]
Lâm Quý Nguyên: [Chờ Tiểu Trì tan làm rồi nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy một chút.]
Lâm Phó Niên tắt màn hình điện thoại di động, thỉnh thoảng sẽ mở điện thoại ra xem giờ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Chín giờ.
Mười một giờ.
Mười ba giờ.
Mười lăm giờ.
Mười bảy giờ.
Lâm Phó Niên đấm đấm lên cái chân đau nhức của mình.
Bầu trời bắt đầu nổi gió, mây đen giăng đầy đầu, Lâm Phó Niên ngẩng đầu lên nhìn một cái: "Sắp mưa à? Mình không có mang theo dù."
"Dự báo thời tiết cũng đâu có nói hôm nay sẽ mưa, xui xẻo ghê."
Sau đó cậu nghiêng đầu nhìn mấy bóng người bên trong nhưng vẫn chưa nhìn thấy anh.
"Mình có nên đi hay không... Không được, nếu anh ấy biết mình không đợi thì anh ấy sẽ nổi giận mất."
Không bao lâu sau trời liền đổ mưa, Lâm Phó Niên rụt người một cái, hai tay xoa vào nhau để sưởi ấm.
"Lạnh quá đi... Sao anh ấy còn chưa ra."
Lâm Phó Niên mở điện thoại lên lần nữa, đã bảy giờ tối, từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối, Lâm Phó Niên đội gió lạnh đội mưa rơi đứng bên ngoài chờ Giang Dư Trì.
Nhưng nhân viên công ty đã tan ca gần hết mà vẫn chưa nhìn thấy người đó xuất hiện.
"Muộn vậy rồi, chắc là anh ấy vẫn chưa ăn cơm."
Lâm Phó Niên nghĩ như vậy, sợ anh bận rộn đến nỗi quên ăn cơm liền đội mưa chạy ra ngoài đi mua cơm cho anh.
Vào lúc này, điện thoại di động sáng lên một cái.
Lâm Quý Nguyên: [Niên Niên, trời mưa rồi, ba lái xe tới đón con.]
Lâm Phó Niên đang đội mưa bên ngoài nên hoàn toàn không chú ý đến điện thoại di động.
Giang Dư Trì thấy Lâm Phó Niên rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, cuộc đấu tranh tâm lý cuối cùng cũng kết thúc, anh nắm cây dù trong tay thật chặt, dần dần bình tĩnh lại.
"Cốc cốc cốc..."
"Vào đi."
Người đàn ông mặc đồ đen tiến vào: "Giang tổng, cậu Thẩm chờ ngài ở dưới lầu, cậu ấy nói mẹ cậu ấy muốn gặp ngài."
Giang Dư Trì mặc áo khoác rồi cầm chiếc dù màu đen trên bệ cửa sổ: "Đi thôi."
Giang Dư Trì nhìn thấy bóng dáng Thẩm Chi Ức ở cửa liền cầm ô đi tới giúp cậu ta che mưa: "Không mang dù theo à?"
Thẩm Chi Ức xoa nước mưa trên mặt: "Giang tổng, mẹ tôi biết anh bỏ tiền ra giúp mẹ tôi chữa trị nên muốn gặp anh một lần."
Giang Dư Trì gật đầu một cái, trò chuyện cùng cậu ta.
Cả hai đều không chú ý đến Lâm Phó Niên đang đứng cách đó không xa.
Cả người Lâm Phó Niên ướt sũng, trong tay còn đang ôm hộp cơm mua cho Giang Dư Trì, sợ nó bị mưa tạt vào.
Rầm một tiếng, hộp cơm trong tay Lâm Phó Niên rơi xuống đất.
Giang Dư Trì và Thẩm Chi Ức đồng thời quay đầu nhìn sang.
Lâm Phó Niên ngồi xổm xuống nhặt thức ăn rơi vãi, đôi mắt mờ đi.
Thẩm Chi Ức chạy tới thu dọn giúp cậu: "Anh có sao không?"
Lâm Phó Niên xách thức ăn đã được thu dọn xong, lắc đầu cười nói: "Không sao."
Giang Dư Trì cầm dù đi tới, chiếc dù che lên đầu Thẩm Chi Ức: "Nói chuyện xong thì đi thăm bác gái thôi."
Lâm Phó Niên chú ý đến động tác này, cổ họng cậu run rẩy, trong đầu nghĩ: 'Bọn họ đã gặp ba mẹ của nhau rồi sao?'
'Chẳng trách anh ấy lại không muốn gặp mình.'
Thẩm Chi Ức ngẩn người nhìn Lâm Phó Niên: "Anh thật sự không sao chứ?"
Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: "Không cần phải để ý đến cậu ta, chúng ta đi thôi." Nói xong anh liền ôm bả vai của Thẩm Chi Ức rồi đi về phía xe.
Thẩm Chi Ức vừa đi vừa quay đầu lại: "Giang tổng, không phải anh ấy là người trong hình nền điện thoại của anh sao? Anh cứ bỏ mặc anh ấy lại như vậy à?"
Bước chân Giang Dư Trì dần chậm lại: "Cậu lên xe trước đi."
Anh cầm cây dù xoay người đi về phía Lâm Phó Niên.
Lâm Phó Niên nâng đôi mắt đỏ hoe lên: "Anh Trì... Cậu ấy và anh..."
Giang Dư Trì chớp mắt, nói: "Cậu ấy là người yêu của tôi."
Lời này giống như một tảng đá đập thẳng vào tim Lâm Phó Niên, đau muốn chết.
"Anh... Không phải anh nói sẽ kết hôn cùng em sao?"
Giang Dư Trì cau mày: "Cậu nghĩ gì vậy? Tôi chỉ thực hiện đúng mong muốn của cậu thôi mà, hẳn là cậu nên cảm ơn tôi mới phải."
Lâm Phó Niên lộ ra một nụ cười: "Vậy... Chúc hai người hạnh phúc."
Giang Dư Trì đưa cây dù vào tay cậu, trên mặt có chút tức giận, xoay người rời đi.
Rõ ràng là bây giờ anh nên rời đi, nếu không anh sẽ không thể kiểm soát được tính tình của mình.
Lâm Phó Niên cầm dù nhìn bóng lưng Giang Dư Trì rời đi, bóng lưng trong mơ và bóng lưng hiện tại chồng lên nhau.
'Giấc mơ là thật.'
'Cái giấc mơ khiến mình đau đến không thở nổi ấy là thật.'
Chiếc dù trên tay Lâm Phó Niên rơi xuống đất, cậu ngồi xổm trên mặt đất nhìn chiếc xe rời đi, lặng lẽ khóc một hồi.
Giang Dư Trì thậm chí còn không thèm cho cậu một cái quay đầu.