• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà hàng…

Giang Dư Trì đang ngồi trên bàn ăn nói chuyện với đối tác của mình.

Đối tác nâng ly rượu lên và mỉm cười.

"Thật vinh dự khi có cơ hội được hợp tác với Giang tổng. Xin hãy cân nhắc về công ty chúng tôi nhiều hơn nếu trong tương lai có hạng mục cần hợp tác."

Giang Dư Trì cầm ly rượu của mình lên cụng ly với đối phương, đưa lên miệng nhấp một ngụm.

"Nhất định rồi, Tề tổng."

Tề tổng liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Giang Dư Trì.

"Giang tổng đã kết hôn rồi sao?"

Giang Dư Trì vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mà anh đã đặt mua từ ba năm trước.

Nhưng sau khi Lâm Phó Niên biến mất, anh đã cất cặp nhẫn đi, hôm nay mới lấy ra đeo.

Giang Dư Trì không có ý định đưa cho Lâm Phó Niên chiếc nhẫn của cậu, anh nghĩ một người đã thất hứa thì không đủ tư cách để đeo chiếc nhẫn này.

"Ừm."

Tề tổng cười nói: "Không để ý nha, kết hôn cũng không nói cho mọi người biết, đối phương là ai vậy, khi nào thì tổ chức hôn lễ."

Hôn lễ?

Giang Dư Trì nghe thấy lời này hơi sửng sốt, anh chỉ nghĩ đến việc lãnh chứng, không nghĩ đến hôn lễ.

"Là Lâm Phó Niên, thế thân thì không có tư cách tổ chức hôn lễ."

Sắc mặt Tề tổng hơi thay đổi, ông ta đương nhiên biết tại sao Giang Dư Trì lại nói như vậy, chuyện giữa Thẩm Chi Ức và Lâm Phó Niên đã lan truyền khắp giới kinh doanh. Không ai trong giới kinh doanh là không biết Giang Dư Trì hận Lâm Phó Niên thấu xương, mà Lâm Phó Niên lớn lên lại trông rất giống Thẩm Chi Ức.

Thế thân... Là chuyện bình thường.

Lúc này, thư ký của Giang Dư Trì từ bên ngoài chạy vào.

Giang Dư Trì vẫn giữ giọng điệu đều đều: "Ngụy Kỳ, có chuyện gì mà hoảng như vậy?"

Ngụy Kỳ thở hồng hộc nói: “Tổng... Giang tổng... Hôm nay có người gọi điện thoại cho ngài mấy lần, bà ấy nói tên là dì Cốc..."

Giang Dư Trì nói: "Sau đó thì sao?"

Ngụy Kỳ thở ra một hơi, nói: "Vừa rồi bà ấy lại gọi, nói tôi thông báo cho ngài biết có một người tên là Lâm Phó Niên đang nằm viện."

"Kêu tôi lập tức đi tìm ngài, tôi sợ xảy ra chuyện gì nên mới chạy tới đây."

Giang Dư Trì ngay lập tức đứng dậy: "Cậu có chắc chắn mình đã nghe đúng không?"

Ngụy Kỳ gật đầu: "Chắc chắn."

"Tề tổng, tôi đến bệnh viện một chuyến, hôm khác lại mời ngài dùng bữa, thực xin lỗi."

Sau khi Giang Dư Trì nói xong anh liền rời khỏi nhà hàng với thư ký.

Tề tổng ngồi trên ghế nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ tối, ông ta khẽ nheo mắt.

"Thế thân? Tôi không nghĩ như vậy, Giang tổng, cậu sắp thua trong tay cậu ta rồi."



Bệnh viện…

Dì Cốc ngồi bên giường của Lâm Phó Niên đo nhiệt độ cho cậu mỗi giờ, nhưng cơn sốt vẫn không giảm.

Mồ hôi cậu chảy đầm đìa, bà ấy không đứng dậy được nên lấy khăn lạnh đắp lên đầu Lâm Phó Niên.

"Anh Trì..."

Lâm Phó Niên thì thầm điều gì đó, dì Cốc tưởng cậu đã tỉnh, thế nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt.

Dì Cốc ghé tai lại gần một chút nhưng không nghe được những gì cậu vừa nói.

"Niên Niên? Con nói cái gì?"

“Giang Dư Trì... Vì sao... Anh không cần em..."

"Giang Dư Trì... Anh không tin em... Em thực sự không có… hại chết Thẩm Chi Ức..."

"Giang Dư Trì..."

"Giang Dư..."

Mãi về sau, Lâm Phó Niên mới từ từ im lặng.

Lần này dì Cốc nghe khá rõ, bà ấy đứng dậy lặng lẽ thở dài.

Không phải bà ấy không biết chuyện của Thẩm Chi Ức mà là bà ấy cảm thấy không cần thiết phải nhắc đến, cũng không muốn làm Lâm Phó Niên buồn.

"Niên Niên... Một câu cũng không quên Tiểu Trì, con yêu cậu ấy nhiều như thế nào chứ?"

Dì Cốc vốn định ở đây chăm sóc cậu nhưng bà ấy đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, bây giờ đã quá muộn, bác sĩ lo lắng bà ấy thức cả đêm không chịu đựng được nên đã cưỡng chế đưa dì Cốc về.

Họ cũng đảm bảo với bà ấy rằng Lâm Phó Niên chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt.

Lúc Giang Dư Trì đến bệnh viện đã là hơn một giờ sáng, các bác sĩ và y tá cơ bản đều đã rời đi.

Anh hỏi y tá trực đêm xem Lâm Phó Niên ở trong phòng bệnh nào.

"Xin hỏi cô có biết người đàn ông tên Lâm Phó Niên nằm ở phòng nào không?"

Y tá nói: “Biết, bệnh nhân sốt cao 40 độ, còn ngã bị thương vẫn đang hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, anh là gì của bệnh nhân?"

Giang Dư Trì nói: "Tôi là chồng của cậu ấy."

Y tá nhìn anh một cái: "Chồng? Là chồng mà bây giờ mới đến, anh chăm sóc cho cậu ấy kiểu gì vậy?"

"Quên đi quên đi, phòng của bệnh nhân ở cuối hành lang đấy, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức những bệnh nhân khác."

Giang Dư Trì tìm thấy phòng bệnh của Lâm Phó Niên, mở cửa bước vào, ngay lập tức nhìn thấy người nằm trên giường với đôi mắt nhắm chặt.

Anh thở dài, cầm nhiệt kế trong ngăn kéo lên giúp Lâm Phó Niên đo nhiệt độ.

Năm phút sau, anh lấy nhiệt kế ra kiểm tra: "Ba mươi chín độ, vẫn còn sốt cao."

Khi Giang Dư Trì cầm tay của Lâm Phó Niên chỉnh lại cho ngay ngắn, anh nhìn thấy những vết bầm tím trên cánh tay của Lâm Phó Niên.

Anh nghĩ đến vết thương do té ngã mà y tá đã nói, có vẻ như không chỉ bị thương trên cánh tay.

Giang Dư Trì vén chăn trên người Lâm Phó Niên lên kiểm tra cơ thể của cậu. Trên eo, chân, vai, khắp cơ thể của Lâm Phó Niên nhìn đâu cũng thấy những vết bầm tím.

Sau đó anh giúp cậu đắp chăn lại.



'Giang Dư Trì, không cần lo lắng cho người mà mày hận như vậy, mọi thứ đều là do chính cậu ta tự chuốc lấy.'

'Mày không thể lại tin tưởng cậu ta, cậu ta có thể bỏ rơi mày một lần sẽ có thể bỏ rơi mày lần thứ hai.'

Giang Dư Trì rời khỏi bệnh viện vào khoảng năm giờ sáng.

Buổi sáng, Lâm Phó Niên nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt ra. Cổ họng cậu khô khốc, đầu nặng trĩu.

Cậu nhớ trước khi hôn mê bất tỉnh, cậu muốn đến chỗ dì Cốc uống thuốc hạ sốt nhưng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

'Có vẻ như dì Cốc đã đưa mình đến bệnh viện.'

Lâm Phó Niên muốn xuống giường đi lấy nước uống, nhưng chân vừa chạm đất cậu liền ngã xuống vì đứng không vững.

Lúc này, một bác sĩ vừa mở cửa bước vào nhanh chân tới đỡ Lâm Phó Niên.

"Không sao chứ, không khỏe thì đừng đi lung tung."

Hai người nhìn nhau.

"Là cậu?"

"Là cô? Bác sĩ Văn."

Bác sĩ Văn đưa nhiệt kế cho cậu: "Sao lại tới đây? Lần này cậu làm sao vậy?"

Lâm Phó Niên lúng túng cười: "Tôi bị sốt."

Bác sĩ Văn ngồi xuống ghế: "Cậu là cái người bị sốt cao 40 độ hôn mê bất tỉnh ấy hả."

Lâm Phó Niên hơi cúi đầu: "Anh ấy… có tới đây không?"

Bác sĩ Văn nói: "Ý cậu là người lần trước cưỡng ép cậu xuất viện à? Tôi không có nhìn thấy."

"Hắn rốt cuộc là gì của cậu?"

Lâm Phó Niên biết rằng Giang Dư Trì sẽ không đến, chỉ là cậu mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Giang Dư Trì.

Vậy nên cậu muốn hỏi thử, nếu... đây không phải là mơ thì sao.

"Mối quan hệ của tôi với anh ấy... khá rắc rối."

Bác sĩ Văn lấy nhiệt kế trên người Lâm Phó Niên ra: "38 độ rưỡi, vẫn còn sốt, hắn sẽ không xông vào bắt cậu đi lần nữa chứ?"

"Cậu không được xuất viện khi vẫn còn sốt cao dai dẳng như vậy đâu."

Lâm Phó Niên khẽ lắc đầu: "Tôi không thể ở lại đây, anh ấy không cho phép."

Bác sĩ Văn im lặng một lúc rồi nói: "Hai lần cậu nhập viện đều do tôi phụ trách, nói sao cũng là duyên phận."

"Tôi tên là Văn Tiểu Ôn, chúng ta kết bạn đi. Tôi đã xem qua bệnh án của cậu, cậu tên là Lâm Phó Niên đúng không?"

"Lâm Phó Niên... Lâm Phó Niên, cậu… Cậu là cậu chủ nhà họ Lâm sao? Cho nên ngày đó người mang cậu đi… chính là Giang Dư Trì!"

Lâm Phó Niên ngẩng đầu lên nhìn Văn Tiểu Ôn, không có gì đáng ngạc nhiên khi người trong giới kinh doanh biết tên của cậu và Giang Dư Trì.

Nhưng... Làm sao một nơi chỉ quan tâm đến bệnh nhân như bệnh viện lại biết tên của họ. Điều này khiến Lâm Phó Niên có chút cảnh giác.

"Cô làm sao mà biết được?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK