Giang Dư Mộ và Giang Đình Nghiêm ngày hôm sau đã đến sân bay, đợi ở ngoài sảnh sân bay rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người đó.
"Ba, đừng đợi nữa, bọn họ không tới đâu."
Giang Đình Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm dòng người đang đi bộ vào.
"Chờ một chút nữa đi."
Giang Dư Mộ cũng muốn gặp hai người họ, nhưng chờ đợi có ích gì chứ.
"Nếu không đi thì sẽ lỡ chuyến bay đấy ba."
Giang Đình Nghiêm nhắm mắt lại.
"Cuối cùng thì nó vẫn hận ba."
Nói xong, ông và Giang Dư Mộ xoay người biến mất trong biển người.
Một chiếc ô tô cách đó không xa hạ cửa kính xe xuống, để lộ khuôn mặt của Giang Dư Trì.
"Giang tổng, ngài đã tới rồi sao không đi vào nói lời tạm biệt."
Giang Dư Trì hít một hơi thật sâu: "Tôi không thích khoảng khắc chia tay."
Tài xế tiểu Lý cũng biết sự cố ba năm trước của Lâm Phó Niên đã ảnh hưởng đến ông chủ nhà mình, vì vậy anh ta không tiếp tục đề tài này nữa.
"Giang tổng, bọn họ đã đi rồi, chúng ta cũng đi nhé?"
Ánh mắt của Giang Dư Trì vẫn dõi vào bên trong sân bay.
"Máy bay có an toàn không?"
Tiểu Lý nói: "An toàn."
Giang Dư Trì khẽ gật đầu: "Đi thôi, trở lại công ty."
Biệt thự…
Lâm Phó Niên dậy sớm muốn đi tiễn đám người Giang Đình Nghiêm, nhưng Giang Dư Trì không cho phép cậu ra ngoài.
"Hình như có hơi lạnh..."
Lâm Phó Niên sờ trán, hình như bị sốt rồi, hôm qua cậu đã cảm thấy có chút không khỏe trong người.
Vốn tưởng chỉ là cảm mạo bình thường, cậu cũng không để ý lắm, ai ngờ chỉ qua một đêm lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Lâm Phó Niên rời khỏi phòng đi xuống cầu thang nhìn thấy dì Cốc, biệt thự không còn trống vắng nữa, ít nhất vẫn có dì Cốc ở đó để nói chuyện với cậu.
"Dì Cốc, dì đang làm gì vậy?"
Động tác trên tay của dì Cốc vẫn không dừng lại: "Sang thu rồi, trời càng ngày càng lạnh, dì đan cho con và Tiểu Trì hai chiếc khăn quàng cổ."
"Một trắng một đen, người trẻ tuổi các con không phải nói đây là cái gì đồ tình nhân sao? Con và Tiểu Trì choàng lên vừa hay rất hợp."
Lâm Phó Niên đi đến chỗ dì Cốc, đặt sợi len trong tay bà ấy xuống.
"Dì Cốc, con và anh ấy... Chỉ là đi lãnh chứng, còn lại không khác gì người xa lạ."
Dì Cốc cười nói: "Làm sao có thể chứ? Các con từ nhỏ đã dính lấy nhau, lúc đó dì đã biết hai người các con sau này nhất định sẽ ở bên nhau."
"Xem ra, dì thật sự đoán không sai."
Lâm Phó Niên nắm tay dì Cốc: "Anh ấy không còn yêu con nữa."
"Nhưng... Con và Tiểu Trì đã đi lãnh chứng rồi, nếu cậu ấy không yêu con thì sao cậu ấy có thể đăng ký kết hôn với con chứ?"
Dì Cốc hơi sửng sốt, hóa ra chuyện hôm qua bà nghi ngờ không phải là giả, giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Phó Niên lắc đầu, cậu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chẳng lẽ cậu nói Giang Dư Trì đăng ký kết hôn với cậu chỉ vì xem cậu là thế thân, để hành hạ cậu sao?
Dì Cốc chắc chắn sẽ rất buồn nếu cậu nói như vậy.
"Dì Cốc, trong nhà có thuốc hạ sốt không? Con hình như phát sốt rồi."
Dì Cốc vươn tay sờ trán Lâm Phó Niên rồi ghé trán mình vào.
"Đúng là nóng thật. Trong nhà không có thuốc hạ sốt. Con đợi một chút, dì đi mua thuốc cho con."
Lâm Phó Niên khẽ gật đầu: "Cảm ơn dì Cốc, chú ý an toàn nhé."
Dì Cốc lo lắng nói: "Cảm ơn gì chứ, dì đi mua thuốc cho con, con ngoan ngoãn ở nhà đợi một chút đi."
Nói xong bà ấy vội vàng đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay trở về, lấy ra một cái chăn từ trong ngăn tủ quấn Lâm Phó Niên vào trong.
Bây giờ Lâm Phó Niên trông giống như một cái bánh bao.
Dì Cốc chạy vào bếp giúp Lâm Phó Niên rót một cốc nước nóng, thổi thổi rồi đưa cho cậu.
"Cẩn thận, đừng đi lung tung, dì đi mua thuốc cho con."
Lâm Phó Niên nhìn dì Cốc vội vàng rời đi, trên mặt nở một nụ cười.
'Thật may, vẫn có người thực sự quan tâm mình.'
Dì Cốc trên đường đi mua thuốc có gọi cho Giang Dư Trì, nhưng người bắt máy lại là thư ký của anh.
"Xin chào, tôi là thư ký của Giang tổng, xin hỏi có chuyện gì vậy?"
Dì Cốc nói: "Xin chào, xin hỏi Tiểu Trì đâu?"
Thư ký nói: "Giang tổng đang bàn chuyện hợp tác với bên đối tác, sợ công việc bị gián đoạn nên không cầm theo điện thoại, tối nay còn có tiệc xã giao."
"Có thể sẽ về nhà rất muộn, đợi Giang tổng quay lại tôi sẽ nói ngài ấy gọi lại cho bà."
Dì Cốc nói: “Cũng không có chuyện gì, cứ để Tiểu Trì yên tâm làm việc đi.” Bà ấy nói xong liền cúp điện thoại.
"Mình có thể chăm sóc cho Niên Niên, nhưng nếu không nói cho Tiểu Trì thì cũng không ổn lắm."
"Quên đi, vẫn nên để cậu ấy yên tâm làm việc đi."
Mười lăm phút sau...
Dì Cốc cầm theo thuốc hạ sốt và thuốc cảm trở về biệt thự, nhìn thấy Lâm Phó Niên nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích.
Phải mau cho cậu nhóc uống thuốc thôi.
Lâm Phó Niên sau khi uống thuốc liền cười cười: "Dì Cốc, con thực sự không nhúc nhích này, dì xem con có nghe lời không."
Dì Cốc xoa đầu Lâm Phó Niên: "Con là ngoan nhất, uống thuốc xong thì trở về giường ngủ một lát đi."
"Tỉnh dậy dì sẽ nấu cháo dinh dưỡng cho con."
Lâm Phó Niên gật đầu trở về phòng.
Lần này Lâm Phó Niên thực sự ngủ thiếp đi cho đến tối, cậu bước ra khỏi giường với vẻ mặt bơ phờ, đầu choáng mắt hoa.
Khi đến cầu thang, cậu không thấy dì Cốc đâu.
"Dì Cốc... Dì Cốc..."
Một giây tiếp theo, Lâm Phó Niên liền mất đi ý thức, chân dẫm lên khoảng không, trực tiếp lăn từ lầu hai xuống lầu một.
Dì Cốc đang ở trong phòng nghe thấy tiếng động liền chạy ra. Bà ấy thường ngủ rất nông, cũng không định nghỉ ngơi vào hôm nay.
Bà ấy sợ Lâm Phó Niên sẽ bị cảm nặng.
Vừa đi ra đã thấy Lâm Phó Niên nằm trên sàn nhà lầu một.
Dì Cốc nhanh chóng chạy xuống nâng Lâm Phó Niên dậy.
"Niên Niên! Niên Niên! Con sao vậy? Tỉnh lại đi..."
Lâm Phó Niên không trả lời bà ấy, dì Cốc đặt tay lên trán Lâm Phó Niên rồi đột ngột rút tay về.
"Nóng quá!"
Bây giờ Lâm Phó Niên đang cau mày, nhiệt độ trên người cậu cực cao, giống như đang bị nướng trên lửa vậy.
Quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Dì Cốc đứng dậy chạy ra ngoài biệt thự tìm vệ sĩ canh cửa, giọng điệu rõ ràng rất sốt ruột.
"Mau đưa Niên Niên đi bệnh viện đi, cậu ấy ngất rồi!"
Nghe thấy câu này, đám vệ sĩ dẫn người chạy vào, một người nâng Lâm Phó Niên dậy, một người đặt cậu lên lưng.
"Mau lái xe qua đây, đưa phu nhân đi bệnh viện!"
Dì Cốc choàng chăn lên người Lâm Phó Niên rồi theo họ lên xe đến bệnh viện.
Bệnh viện…
Lâm Phó Niên đang mặc áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh truyền dịch.
Dì Cốc lo lắng: "Y tá, cậu ấy thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?"
Cô y tá nói: "Chỉ là cảm lạnh và... sốt cao là do nguyên nhân khác, nhiệt độ lên tới 40 độ. May mà được đưa tới kịp thời nên không có gì nghiêm trọng."
“Trước khi bệnh nhân bất tỉnh có phải đã từng té ngã ở đâu không?”
Dì Cốc suy nghĩ một chút: "Hình như lúc bất tỉnh cậu ấy có ngã từ lầu hai xuống lầu một."
Y tá nói: “Trên người bệnh nhân có vài chỗ bị thương, đã được bôi thuốc tồi, cứ để bệnh nhân nghỉ ngơi là được.”
Nói xong y tá xoay người rời khỏi phòng bệnh, quay đầu lại nhìn người trên giường.
"Cũng không biết chăm sóc con mình như thế nào. Một người đàn ông lớn như thế mà cơ thể còn yếu hơn cả phụ nữ."
Dì Cốc nhìn Lâm Phó Niên nhỏ gầy nằm trên giường mà lòng đau nhói. Bà ấy không có con, từ lâu bà ấy đã coi ba đứa trẻ này như con ruột của mình.
Nhưng bây giờ Lâm Phó Niên lại trở nên như vậy, sức khỏe của cậu kém hơn trước rất nhiều, cũng không còn vui vẻ như trước nữa.
"Niên Niên, những năm qua con đã trải qua những gì vậy?"
"Ba, đừng đợi nữa, bọn họ không tới đâu."
Giang Đình Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm dòng người đang đi bộ vào.
"Chờ một chút nữa đi."
Giang Dư Mộ cũng muốn gặp hai người họ, nhưng chờ đợi có ích gì chứ.
"Nếu không đi thì sẽ lỡ chuyến bay đấy ba."
Giang Đình Nghiêm nhắm mắt lại.
"Cuối cùng thì nó vẫn hận ba."
Nói xong, ông và Giang Dư Mộ xoay người biến mất trong biển người.
Một chiếc ô tô cách đó không xa hạ cửa kính xe xuống, để lộ khuôn mặt của Giang Dư Trì.
"Giang tổng, ngài đã tới rồi sao không đi vào nói lời tạm biệt."
Giang Dư Trì hít một hơi thật sâu: "Tôi không thích khoảng khắc chia tay."
Tài xế tiểu Lý cũng biết sự cố ba năm trước của Lâm Phó Niên đã ảnh hưởng đến ông chủ nhà mình, vì vậy anh ta không tiếp tục đề tài này nữa.
"Giang tổng, bọn họ đã đi rồi, chúng ta cũng đi nhé?"
Ánh mắt của Giang Dư Trì vẫn dõi vào bên trong sân bay.
"Máy bay có an toàn không?"
Tiểu Lý nói: "An toàn."
Giang Dư Trì khẽ gật đầu: "Đi thôi, trở lại công ty."
Biệt thự…
Lâm Phó Niên dậy sớm muốn đi tiễn đám người Giang Đình Nghiêm, nhưng Giang Dư Trì không cho phép cậu ra ngoài.
"Hình như có hơi lạnh..."
Lâm Phó Niên sờ trán, hình như bị sốt rồi, hôm qua cậu đã cảm thấy có chút không khỏe trong người.
Vốn tưởng chỉ là cảm mạo bình thường, cậu cũng không để ý lắm, ai ngờ chỉ qua một đêm lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Lâm Phó Niên rời khỏi phòng đi xuống cầu thang nhìn thấy dì Cốc, biệt thự không còn trống vắng nữa, ít nhất vẫn có dì Cốc ở đó để nói chuyện với cậu.
"Dì Cốc, dì đang làm gì vậy?"
Động tác trên tay của dì Cốc vẫn không dừng lại: "Sang thu rồi, trời càng ngày càng lạnh, dì đan cho con và Tiểu Trì hai chiếc khăn quàng cổ."
"Một trắng một đen, người trẻ tuổi các con không phải nói đây là cái gì đồ tình nhân sao? Con và Tiểu Trì choàng lên vừa hay rất hợp."
Lâm Phó Niên đi đến chỗ dì Cốc, đặt sợi len trong tay bà ấy xuống.
"Dì Cốc, con và anh ấy... Chỉ là đi lãnh chứng, còn lại không khác gì người xa lạ."
Dì Cốc cười nói: "Làm sao có thể chứ? Các con từ nhỏ đã dính lấy nhau, lúc đó dì đã biết hai người các con sau này nhất định sẽ ở bên nhau."
"Xem ra, dì thật sự đoán không sai."
Lâm Phó Niên nắm tay dì Cốc: "Anh ấy không còn yêu con nữa."
"Nhưng... Con và Tiểu Trì đã đi lãnh chứng rồi, nếu cậu ấy không yêu con thì sao cậu ấy có thể đăng ký kết hôn với con chứ?"
Dì Cốc hơi sửng sốt, hóa ra chuyện hôm qua bà nghi ngờ không phải là giả, giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Phó Niên lắc đầu, cậu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chẳng lẽ cậu nói Giang Dư Trì đăng ký kết hôn với cậu chỉ vì xem cậu là thế thân, để hành hạ cậu sao?
Dì Cốc chắc chắn sẽ rất buồn nếu cậu nói như vậy.
"Dì Cốc, trong nhà có thuốc hạ sốt không? Con hình như phát sốt rồi."
Dì Cốc vươn tay sờ trán Lâm Phó Niên rồi ghé trán mình vào.
"Đúng là nóng thật. Trong nhà không có thuốc hạ sốt. Con đợi một chút, dì đi mua thuốc cho con."
Lâm Phó Niên khẽ gật đầu: "Cảm ơn dì Cốc, chú ý an toàn nhé."
Dì Cốc lo lắng nói: "Cảm ơn gì chứ, dì đi mua thuốc cho con, con ngoan ngoãn ở nhà đợi một chút đi."
Nói xong bà ấy vội vàng đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay trở về, lấy ra một cái chăn từ trong ngăn tủ quấn Lâm Phó Niên vào trong.
Bây giờ Lâm Phó Niên trông giống như một cái bánh bao.
Dì Cốc chạy vào bếp giúp Lâm Phó Niên rót một cốc nước nóng, thổi thổi rồi đưa cho cậu.
"Cẩn thận, đừng đi lung tung, dì đi mua thuốc cho con."
Lâm Phó Niên nhìn dì Cốc vội vàng rời đi, trên mặt nở một nụ cười.
'Thật may, vẫn có người thực sự quan tâm mình.'
Dì Cốc trên đường đi mua thuốc có gọi cho Giang Dư Trì, nhưng người bắt máy lại là thư ký của anh.
"Xin chào, tôi là thư ký của Giang tổng, xin hỏi có chuyện gì vậy?"
Dì Cốc nói: "Xin chào, xin hỏi Tiểu Trì đâu?"
Thư ký nói: "Giang tổng đang bàn chuyện hợp tác với bên đối tác, sợ công việc bị gián đoạn nên không cầm theo điện thoại, tối nay còn có tiệc xã giao."
"Có thể sẽ về nhà rất muộn, đợi Giang tổng quay lại tôi sẽ nói ngài ấy gọi lại cho bà."
Dì Cốc nói: “Cũng không có chuyện gì, cứ để Tiểu Trì yên tâm làm việc đi.” Bà ấy nói xong liền cúp điện thoại.
"Mình có thể chăm sóc cho Niên Niên, nhưng nếu không nói cho Tiểu Trì thì cũng không ổn lắm."
"Quên đi, vẫn nên để cậu ấy yên tâm làm việc đi."
Mười lăm phút sau...
Dì Cốc cầm theo thuốc hạ sốt và thuốc cảm trở về biệt thự, nhìn thấy Lâm Phó Niên nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích.
Phải mau cho cậu nhóc uống thuốc thôi.
Lâm Phó Niên sau khi uống thuốc liền cười cười: "Dì Cốc, con thực sự không nhúc nhích này, dì xem con có nghe lời không."
Dì Cốc xoa đầu Lâm Phó Niên: "Con là ngoan nhất, uống thuốc xong thì trở về giường ngủ một lát đi."
"Tỉnh dậy dì sẽ nấu cháo dinh dưỡng cho con."
Lâm Phó Niên gật đầu trở về phòng.
Lần này Lâm Phó Niên thực sự ngủ thiếp đi cho đến tối, cậu bước ra khỏi giường với vẻ mặt bơ phờ, đầu choáng mắt hoa.
Khi đến cầu thang, cậu không thấy dì Cốc đâu.
"Dì Cốc... Dì Cốc..."
Một giây tiếp theo, Lâm Phó Niên liền mất đi ý thức, chân dẫm lên khoảng không, trực tiếp lăn từ lầu hai xuống lầu một.
Dì Cốc đang ở trong phòng nghe thấy tiếng động liền chạy ra. Bà ấy thường ngủ rất nông, cũng không định nghỉ ngơi vào hôm nay.
Bà ấy sợ Lâm Phó Niên sẽ bị cảm nặng.
Vừa đi ra đã thấy Lâm Phó Niên nằm trên sàn nhà lầu một.
Dì Cốc nhanh chóng chạy xuống nâng Lâm Phó Niên dậy.
"Niên Niên! Niên Niên! Con sao vậy? Tỉnh lại đi..."
Lâm Phó Niên không trả lời bà ấy, dì Cốc đặt tay lên trán Lâm Phó Niên rồi đột ngột rút tay về.
"Nóng quá!"
Bây giờ Lâm Phó Niên đang cau mày, nhiệt độ trên người cậu cực cao, giống như đang bị nướng trên lửa vậy.
Quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Dì Cốc đứng dậy chạy ra ngoài biệt thự tìm vệ sĩ canh cửa, giọng điệu rõ ràng rất sốt ruột.
"Mau đưa Niên Niên đi bệnh viện đi, cậu ấy ngất rồi!"
Nghe thấy câu này, đám vệ sĩ dẫn người chạy vào, một người nâng Lâm Phó Niên dậy, một người đặt cậu lên lưng.
"Mau lái xe qua đây, đưa phu nhân đi bệnh viện!"
Dì Cốc choàng chăn lên người Lâm Phó Niên rồi theo họ lên xe đến bệnh viện.
Bệnh viện…
Lâm Phó Niên đang mặc áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh truyền dịch.
Dì Cốc lo lắng: "Y tá, cậu ấy thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?"
Cô y tá nói: "Chỉ là cảm lạnh và... sốt cao là do nguyên nhân khác, nhiệt độ lên tới 40 độ. May mà được đưa tới kịp thời nên không có gì nghiêm trọng."
“Trước khi bệnh nhân bất tỉnh có phải đã từng té ngã ở đâu không?”
Dì Cốc suy nghĩ một chút: "Hình như lúc bất tỉnh cậu ấy có ngã từ lầu hai xuống lầu một."
Y tá nói: “Trên người bệnh nhân có vài chỗ bị thương, đã được bôi thuốc tồi, cứ để bệnh nhân nghỉ ngơi là được.”
Nói xong y tá xoay người rời khỏi phòng bệnh, quay đầu lại nhìn người trên giường.
"Cũng không biết chăm sóc con mình như thế nào. Một người đàn ông lớn như thế mà cơ thể còn yếu hơn cả phụ nữ."
Dì Cốc nhìn Lâm Phó Niên nhỏ gầy nằm trên giường mà lòng đau nhói. Bà ấy không có con, từ lâu bà ấy đã coi ba đứa trẻ này như con ruột của mình.
Nhưng bây giờ Lâm Phó Niên lại trở nên như vậy, sức khỏe của cậu kém hơn trước rất nhiều, cũng không còn vui vẻ như trước nữa.
"Niên Niên, những năm qua con đã trải qua những gì vậy?"