Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: "Thả cậu ta ra."
Vệ sĩ gật đầu, buông Lâm Phó Niên ra.
Lâm Phó Niên vươn tay muốn giành lại điện thoại di động nhưng lại bị vệ sĩ đẩy trở về.
"Đừng lộn xộn."
Vẻ mặt Giang Dư Trì đầy chế giễu nhìn Lâm Phó Niên.
"Thì ra cậu còn có thân phận này, cảnh sát đặc nhiệm xuất sắc."
"Không biết nếu như tôi phá hủy con đường này của cậu, cậu sẽ như thế nào nhỉ."
Lâm Phó Niên đỏ mắt nói: "Rốt cuộc anh muốn cái gì!"
Giang Dư Trì thu hồi tầm mắt, không trả lời vấn đề này, vừa rồi anh nghe người nọ nói qua điện thoại rằng người trên hình nền điện thoại của Lâm Phó Niên chính là anh.
Anh bật màn hình điện thoại lên.
Quả nhiên, hình nền điện thoại của Lâm Phó Niên giống hệt hình nền trên điện thoại của anh.
Khi Giang Dư Trì nhìn thấy hình nền này, anh nhớ lại những mảnh vụn nhỏ nhặt của quá khứ, cũng như tâm trạng của mình sau khi Lâm Phó Niên biến mất.
Giang Dư Trì giận dữ bóp điện thoại của Lâm Phó Niên.
"Lâm Phó Niên, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
Nói xong, anh cầm điện thoại đứng lên, đi đến bên cửa sổ.
Đồng tử Lâm Phó Niên giãn ra, tim chợt đập hẫng một nhịp, dường như cậu biết anh muốn làm gì tiếp theo.
"Không được!"
Một giây kế tiếp, Giang Dư Trì ném điện thoại của cậu ra ngoài.
Lâm Phó Niên nhìn điện thoại bị ném đi, đầu óc trống rỗng, cũng không còn để ý liệu có vệ sĩ canh bên ngoài hay không. Cậu trực tiếp đẩy bọn họ ra chạy ra bên ngoài.
Giang Dư Trì quát: "Ngăn cậu ta lại, không được để cậu ta chạy mất!"
Nhưng vốn dĩ Lâm Phó Niên không muốn chạy, cậu chỉ muốn tìm lại chiếc điện thoại mà thôi.
Giang Dư Trì nhìn thấy Lâm Phó Niên đứng bên cạnh chiếc điện thoại đã vỡ nát liền nâng tay lên cản vệ sĩ lại.
Lâm Phó Niên cầm điện thoại lên, ấn một cái lên màn hình, điện thoại không sáng nữa.
Hỏng rồi.
Mất rồi... Tất cả những ký ức còn lại thuộc về Lâm Phó Niên và Giang Dư Trì, đã mất rồi...
Trên mặt đất có vài chỗ ẩm ướt, là nước mắt của Lâm Phó Niên.
"Tại sao mở không được... Hình... Hình còn ở bên trong!"
Giang Dư Trì bước đến lạnh lùng nói: "Xem xong rồi thì về đi, chỉ là một cái điện thoại..."
"Chát!"
Lâm Phó Niên tát một cái vào mặt Giang Dư Trì.
Mấy vệ sĩ tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không ai dám bước lên ngăn cản, trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là...
Người yêu cãi nhau...
Giang Dư Trì bị cái tát này làm cho choáng váng, không nói được câu nào.
Lâm Phó Niên nức nở nói.
"Giang Dư Trì... Anh không có trái tim, thật sự không có..."
Giang Dư Trì nắm cổ tay Lâm Phó Niên, căm hận nói: "Tôi không có trái tim, chẳng lẽ cậu có sao? Ba năm trước là ai đột nhiên biến mất? Là ai chặn hết toàn bộ phương thức liên lạc của tôi?"
"Bây giờ là ai đột nhiên xuất hiện trở lại trong cuộc sống của tôi, là ai đã quấy rầy cuộc sống yên bình của tôi và Chi Ức? Là ai hại chết em ấy?"
"Những chuyện này đều là cậu làm! Người vô lương tâm nhất từ trước đến giờ vẫn luôn là cậu!"
Lần đầu tiên, Lâm Phó Niên nảy sinh sự thù hận đối với người trước mặt.
"Vậy thì sao! Cho tới bây giờ, tôi vẫn không hề hối hận vì lựa chọn rời đi ban đầu mà còn ngược lại! Tôi hối hận vì đã quay trở về tìm anh!"
Giang Dư Trì nghe được câu này thì buông lỏng bàn tay đang nắm Lâm Phó Niên, lùi về sau mấy bước, trong giọng nói mang theo sự tức giận mà Lâm Phó Niên chưa từng nghe thấy trước đây.
"Đến biệt thự nhà họ Lâm mang chứng minh thư và sổ hộ khẩu của Lâm Phó Niên đến đây cho tôi, cho dù có lục soát khắp căn nhà cũng phải kiếm ra cho bằng được!"
"Những người còn lại canh giữ ở đây, từ bây giờ trở đi, cắt đứt mọi liên lạc giữa Lâm Phó Niên và thế giới bên ngoài, một bước cũng không cho phép cậu ta ra khỏi ngôi biệt thự này, nếu bắt gặp cậu ta chạy trốn, lập tức báo cho tôi."
"Tôi sẽ đích thân chấm dứt tính mạng của ba mẹ cậu ta!"
"Hy vọng cậu chủ Lâm có thể vì ba mẹ mình mà từ bỏ ý định rời khỏi tôi một lần nữa."
Giọng nói của Lâm Phó Niên run rẩy: "Anh muốn nhốt tôi?"
Khóe miệng Giang Dư Trì nhếch lên: "Cậu muốn rời khỏi tôi? Không thể nào, tôi sẽ từng chút một khiến cậu hối hận vì sự lựa chọn của mình ba năm về trước. Cũng sẽ dùng cả đời của cậu để chuộc tội với Thẩm Chi Ức."
Lâm Phó Niên bị vệ sĩ đưa vào biệt thự, cậu nhìn bóng lưng của Giang Dư Trì rời đi sau cảnh cửa đang khép dần.
'Thì ra căn biệt thự này đặc biệt dùng để nhốt mình…'
Lâm Phó Niên xoay người ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.
Bây giờ tâm trạng của cậu ra sao cậu cũng không biết nữa, nhưng cậu biết rõ một chuyện.
Tự do của cậu đã biến mất.
Người đàn ông đáng sợ này xuất hiện ý tưởng muốn nhốt cậu cả đời, không chỉ xuất hiện mà còn làm luôn rồi.
'Ba mẹ ở trong tay anh ta, mình không thể trốn được, điện thoại cũng hư rồi, không thể liên lạc được với bọn A Tinh…'
'Có lẽ cả đời mình sẽ phải ở bên cạnh Giang Dư Trì.'
Lâm Phó Niên cười thành tiếng.
'Thật kỳ lạ, lúc trở về, mình đã mong được ở bên cạnh anh ta suốt cả đời.'
'Bây giờ được toại nguyện rồi, có thể thật sự lúc nào cũng ở bên cạnh anh ta, nhưng nói ra lại cảm thấy thật buồn cười.'
Từ lúc bị nhốt lại cho đến tối, Lâm Phó Niên vẫn nằm trên ghế sô pha, cậu không biết mình nên đi đâu, nên làm gì.
Kiểu cuộc sống không được nhìn thấy ánh sáng này, cậu không ngờ có một ngày mình sẽ phải trải qua.
Người bên ngoài không bao giờ có thể ngờ được rằng căn biệt thự hoàn hảo này thực chất lại là một cái lồng giam cầm một người.
Giang Dư Trì ở trong phòng làm việc, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, sau đó lại lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
"Đi mua một phần tôm hùm đất, phải thật cay, tôm được bóc vỏ, không cho rau mùi và gừng, gọi thêm món nào cũng được, không được quá nhiều dầu."
"Mua thêm một ly trà trái cây không bỏ đá mang đến biệt thự, nửa tiếng sau cho cậu ta uống."
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói, Giang Dư Trì cúp điện thoại.
"Ba, ba bình tĩnh một chút!"
"Làm sao tao có thể bình tĩnh được chứ? Cũng không biết nó giấu Niên Niên ở chỗ nào rồi!"
Vừa dứt lời, hai người liền xông vào.
Giang Dư Trì bất đắc dĩ nói: "Ba, ba làm gì vậy?"
"Ba!"
Một cái tát giáng thẳng xuống mặt Giang Dư Trì.
"Thằng khốn nạn! Mày giấu Niên Niên ở đâu?"
Giang Dư Trì lau vết máu trên khóe miệng.
"Hết giận chưa?"
Giang Dư Mộ đứng chắn trước mặt Giang Dư Trì: "Ba! Sao ba có thể đánh Tiểu Trì, từ nhỏ tới lớn ba chưa từng đánh em ấy mà."
Giang Dư Trì chậm rãi đẩy Giang Dư Mộ ra.
"Giờ anh mới biết à, từ trước đến giờ ông ấy chính là người như vậy, ba thấy tôi nói đúng không? Ba."
Sắc mặt Giang Đình Nghiêm hơi thay đổi: "Mày có ý gì?"
Giang Dư Trì cười lạnh: "Lý do mẹ tôi vẫn còn nằm ở bệnh viện chẳng lẽ không phải do ông sao?"
"Ông hận mẹ tôi."
"Hôn nhân hợp đồng, ông bị ép phải xa cách người mà ông yêu, bị trưởng bối trong nhà bắt buộc phải kết hôn với mẹ tôi."
"Người yêu của ông không chấp nhận nổi, sau khi sinh con liền nhảy sông tự vẫn, ông cho rằng đó là lỗi của mẹ tôi nên đã sai người nhốt bà ấy lại."
"Sau khi kết hôn rồi, ông mới phát hiện mẹ tôi thật ra không tồi tệ như ông tưởng tượng, ông và đứa con của người yêu cũ của ông, tuy bà ấy không tình nguyện nhưng vẫn toàn tâm toàn ý nuôi nấng nó."
"Bà ấy chăm sóc đứa trẻ đó như con ruột của mình. Thứ nhất, bởi vì đó là xương máu ruột thịt của ông. Thứ hai, bà ấy cho rằng mình cũng có lỗi."
"Cuối cùng kết cục của bà ấy thế nào?"
"Cuối cùng bà ấy bị kích thích quá mức dẫn đến bị sốc, đến nay chỉ có thể nằm trong bệnh viện như một người vô hồn."
"Mà điều hối tiếc duy nhất của ông đối với mẹ tôi chính là đứa con được mẹ tôi chăm sóc từ nhỏ đến lớn!"
Vệ sĩ gật đầu, buông Lâm Phó Niên ra.
Lâm Phó Niên vươn tay muốn giành lại điện thoại di động nhưng lại bị vệ sĩ đẩy trở về.
"Đừng lộn xộn."
Vẻ mặt Giang Dư Trì đầy chế giễu nhìn Lâm Phó Niên.
"Thì ra cậu còn có thân phận này, cảnh sát đặc nhiệm xuất sắc."
"Không biết nếu như tôi phá hủy con đường này của cậu, cậu sẽ như thế nào nhỉ."
Lâm Phó Niên đỏ mắt nói: "Rốt cuộc anh muốn cái gì!"
Giang Dư Trì thu hồi tầm mắt, không trả lời vấn đề này, vừa rồi anh nghe người nọ nói qua điện thoại rằng người trên hình nền điện thoại của Lâm Phó Niên chính là anh.
Anh bật màn hình điện thoại lên.
Quả nhiên, hình nền điện thoại của Lâm Phó Niên giống hệt hình nền trên điện thoại của anh.
Khi Giang Dư Trì nhìn thấy hình nền này, anh nhớ lại những mảnh vụn nhỏ nhặt của quá khứ, cũng như tâm trạng của mình sau khi Lâm Phó Niên biến mất.
Giang Dư Trì giận dữ bóp điện thoại của Lâm Phó Niên.
"Lâm Phó Niên, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
Nói xong, anh cầm điện thoại đứng lên, đi đến bên cửa sổ.
Đồng tử Lâm Phó Niên giãn ra, tim chợt đập hẫng một nhịp, dường như cậu biết anh muốn làm gì tiếp theo.
"Không được!"
Một giây kế tiếp, Giang Dư Trì ném điện thoại của cậu ra ngoài.
Lâm Phó Niên nhìn điện thoại bị ném đi, đầu óc trống rỗng, cũng không còn để ý liệu có vệ sĩ canh bên ngoài hay không. Cậu trực tiếp đẩy bọn họ ra chạy ra bên ngoài.
Giang Dư Trì quát: "Ngăn cậu ta lại, không được để cậu ta chạy mất!"
Nhưng vốn dĩ Lâm Phó Niên không muốn chạy, cậu chỉ muốn tìm lại chiếc điện thoại mà thôi.
Giang Dư Trì nhìn thấy Lâm Phó Niên đứng bên cạnh chiếc điện thoại đã vỡ nát liền nâng tay lên cản vệ sĩ lại.
Lâm Phó Niên cầm điện thoại lên, ấn một cái lên màn hình, điện thoại không sáng nữa.
Hỏng rồi.
Mất rồi... Tất cả những ký ức còn lại thuộc về Lâm Phó Niên và Giang Dư Trì, đã mất rồi...
Trên mặt đất có vài chỗ ẩm ướt, là nước mắt của Lâm Phó Niên.
"Tại sao mở không được... Hình... Hình còn ở bên trong!"
Giang Dư Trì bước đến lạnh lùng nói: "Xem xong rồi thì về đi, chỉ là một cái điện thoại..."
"Chát!"
Lâm Phó Niên tát một cái vào mặt Giang Dư Trì.
Mấy vệ sĩ tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không ai dám bước lên ngăn cản, trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là...
Người yêu cãi nhau...
Giang Dư Trì bị cái tát này làm cho choáng váng, không nói được câu nào.
Lâm Phó Niên nức nở nói.
"Giang Dư Trì... Anh không có trái tim, thật sự không có..."
Giang Dư Trì nắm cổ tay Lâm Phó Niên, căm hận nói: "Tôi không có trái tim, chẳng lẽ cậu có sao? Ba năm trước là ai đột nhiên biến mất? Là ai chặn hết toàn bộ phương thức liên lạc của tôi?"
"Bây giờ là ai đột nhiên xuất hiện trở lại trong cuộc sống của tôi, là ai đã quấy rầy cuộc sống yên bình của tôi và Chi Ức? Là ai hại chết em ấy?"
"Những chuyện này đều là cậu làm! Người vô lương tâm nhất từ trước đến giờ vẫn luôn là cậu!"
Lần đầu tiên, Lâm Phó Niên nảy sinh sự thù hận đối với người trước mặt.
"Vậy thì sao! Cho tới bây giờ, tôi vẫn không hề hối hận vì lựa chọn rời đi ban đầu mà còn ngược lại! Tôi hối hận vì đã quay trở về tìm anh!"
Giang Dư Trì nghe được câu này thì buông lỏng bàn tay đang nắm Lâm Phó Niên, lùi về sau mấy bước, trong giọng nói mang theo sự tức giận mà Lâm Phó Niên chưa từng nghe thấy trước đây.
"Đến biệt thự nhà họ Lâm mang chứng minh thư và sổ hộ khẩu của Lâm Phó Niên đến đây cho tôi, cho dù có lục soát khắp căn nhà cũng phải kiếm ra cho bằng được!"
"Những người còn lại canh giữ ở đây, từ bây giờ trở đi, cắt đứt mọi liên lạc giữa Lâm Phó Niên và thế giới bên ngoài, một bước cũng không cho phép cậu ta ra khỏi ngôi biệt thự này, nếu bắt gặp cậu ta chạy trốn, lập tức báo cho tôi."
"Tôi sẽ đích thân chấm dứt tính mạng của ba mẹ cậu ta!"
"Hy vọng cậu chủ Lâm có thể vì ba mẹ mình mà từ bỏ ý định rời khỏi tôi một lần nữa."
Giọng nói của Lâm Phó Niên run rẩy: "Anh muốn nhốt tôi?"
Khóe miệng Giang Dư Trì nhếch lên: "Cậu muốn rời khỏi tôi? Không thể nào, tôi sẽ từng chút một khiến cậu hối hận vì sự lựa chọn của mình ba năm về trước. Cũng sẽ dùng cả đời của cậu để chuộc tội với Thẩm Chi Ức."
Lâm Phó Niên bị vệ sĩ đưa vào biệt thự, cậu nhìn bóng lưng của Giang Dư Trì rời đi sau cảnh cửa đang khép dần.
'Thì ra căn biệt thự này đặc biệt dùng để nhốt mình…'
Lâm Phó Niên xoay người ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.
Bây giờ tâm trạng của cậu ra sao cậu cũng không biết nữa, nhưng cậu biết rõ một chuyện.
Tự do của cậu đã biến mất.
Người đàn ông đáng sợ này xuất hiện ý tưởng muốn nhốt cậu cả đời, không chỉ xuất hiện mà còn làm luôn rồi.
'Ba mẹ ở trong tay anh ta, mình không thể trốn được, điện thoại cũng hư rồi, không thể liên lạc được với bọn A Tinh…'
'Có lẽ cả đời mình sẽ phải ở bên cạnh Giang Dư Trì.'
Lâm Phó Niên cười thành tiếng.
'Thật kỳ lạ, lúc trở về, mình đã mong được ở bên cạnh anh ta suốt cả đời.'
'Bây giờ được toại nguyện rồi, có thể thật sự lúc nào cũng ở bên cạnh anh ta, nhưng nói ra lại cảm thấy thật buồn cười.'
Từ lúc bị nhốt lại cho đến tối, Lâm Phó Niên vẫn nằm trên ghế sô pha, cậu không biết mình nên đi đâu, nên làm gì.
Kiểu cuộc sống không được nhìn thấy ánh sáng này, cậu không ngờ có một ngày mình sẽ phải trải qua.
Người bên ngoài không bao giờ có thể ngờ được rằng căn biệt thự hoàn hảo này thực chất lại là một cái lồng giam cầm một người.
Giang Dư Trì ở trong phòng làm việc, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, sau đó lại lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
"Đi mua một phần tôm hùm đất, phải thật cay, tôm được bóc vỏ, không cho rau mùi và gừng, gọi thêm món nào cũng được, không được quá nhiều dầu."
"Mua thêm một ly trà trái cây không bỏ đá mang đến biệt thự, nửa tiếng sau cho cậu ta uống."
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói, Giang Dư Trì cúp điện thoại.
"Ba, ba bình tĩnh một chút!"
"Làm sao tao có thể bình tĩnh được chứ? Cũng không biết nó giấu Niên Niên ở chỗ nào rồi!"
Vừa dứt lời, hai người liền xông vào.
Giang Dư Trì bất đắc dĩ nói: "Ba, ba làm gì vậy?"
"Ba!"
Một cái tát giáng thẳng xuống mặt Giang Dư Trì.
"Thằng khốn nạn! Mày giấu Niên Niên ở đâu?"
Giang Dư Trì lau vết máu trên khóe miệng.
"Hết giận chưa?"
Giang Dư Mộ đứng chắn trước mặt Giang Dư Trì: "Ba! Sao ba có thể đánh Tiểu Trì, từ nhỏ tới lớn ba chưa từng đánh em ấy mà."
Giang Dư Trì chậm rãi đẩy Giang Dư Mộ ra.
"Giờ anh mới biết à, từ trước đến giờ ông ấy chính là người như vậy, ba thấy tôi nói đúng không? Ba."
Sắc mặt Giang Đình Nghiêm hơi thay đổi: "Mày có ý gì?"
Giang Dư Trì cười lạnh: "Lý do mẹ tôi vẫn còn nằm ở bệnh viện chẳng lẽ không phải do ông sao?"
"Ông hận mẹ tôi."
"Hôn nhân hợp đồng, ông bị ép phải xa cách người mà ông yêu, bị trưởng bối trong nhà bắt buộc phải kết hôn với mẹ tôi."
"Người yêu của ông không chấp nhận nổi, sau khi sinh con liền nhảy sông tự vẫn, ông cho rằng đó là lỗi của mẹ tôi nên đã sai người nhốt bà ấy lại."
"Sau khi kết hôn rồi, ông mới phát hiện mẹ tôi thật ra không tồi tệ như ông tưởng tượng, ông và đứa con của người yêu cũ của ông, tuy bà ấy không tình nguyện nhưng vẫn toàn tâm toàn ý nuôi nấng nó."
"Bà ấy chăm sóc đứa trẻ đó như con ruột của mình. Thứ nhất, bởi vì đó là xương máu ruột thịt của ông. Thứ hai, bà ấy cho rằng mình cũng có lỗi."
"Cuối cùng kết cục của bà ấy thế nào?"
"Cuối cùng bà ấy bị kích thích quá mức dẫn đến bị sốc, đến nay chỉ có thể nằm trong bệnh viện như một người vô hồn."
"Mà điều hối tiếc duy nhất của ông đối với mẹ tôi chính là đứa con được mẹ tôi chăm sóc từ nhỏ đến lớn!"