Thực hiển nhiên, sau khi trải qua ba thế giới của truyện xưa Lý Ngôn cũng lập tức nghĩ tới điều này, ngay sau đó thò tay vào túi áo, sờ được mấy đồng tiền xu.
“Theo như tôi đoán, đây là lời nhắc nhở của trò chơi dành cho chúng ta, cái công viên chủ đề này, cần phải mua vé mới có thể tiến vào.”
“Nhưng mà, cái công viên chủ đề này không phải đã bị bỏ hoang nhiều năm sao, làm gì còn ai bán vé cho chúng ta nữa?”
Mập mạp không thức thời đặt ra vấn đề, lập tức được nhận lấy vài ánh mắt hình viên đạn.
Đây chính là điều hay được nói tới trong truyền thuyết, cái hay không nói, nói cái dở
Càng nghĩ càng thấy đây là mốt vấn đề lớn, Trần Lâm quyết định vẫn là tạm thời không cần nghĩ đến vấn đề này nữa, vài người thương lượng trong chốc lát, cuối cùng quyết định để Lý Thái là người thử đầu tiên
“Theo ta thấy, cốt truyện hẳn là sẽ không giết người vào thời điểm sớm như vậy đâu, điều này cũng không phù hợp với phong cách trước giờ của radio chuyện quái dị.”
Sau khi nói xong, anh lập tức đi tới chỗ bán vé, móc ra tiền xu chậm rãi bỏ vào cửa sổ bán vé
Cùng lúc đó, anh cũng lập tức thấy... Từ sâu bên trong cánh cửa, một cánh tay nhỏ trắng nõn vươn ra, sau khi nhận được tiền, lập tức lùi về trong bóng tối.
Đối với một màn sởn tóc gáy như vậy, đối với Lý Thái, người trực tiếp đừng đằng trước cửa bán vé, không thể nghi ngờ bị ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, mặc dù hắn ta cũng là kẻ thâm niên đã trải qua ba thế giới của truyện, hơn nữa dù đã nhất định làm tốt phần chuẩn bị tâm lý, cũng bị dọa đến nỗi lui về phía sau một bước.
Sau đó vài giây, chỉ nghe rắc một tiếng, máy móc bên cạnh mở ra một cái lỗ nhỏ, phun ra một miếng giấy đầy màu sắc, hình vẽ trên mảnh giấy là chân dung của một chú hề, được bao phủ bởi vầng sáng âm ưu với nụ cười vặn vẹo, hoàn toàn không hề mang bất cứ không khí sung sướng nào. Cái này chắc chắn là vé vào cửa cửa công viên chủ đề.
Ngay sau khi nhận được tấm vé vào cửa, Lý Ngôn cũng là lập tức lật mặt sau của tám phiếu, trên mặt phiếu còn có một hàng chữ màu máu.
.Hàng chữ việt này, chủ yếu nhắc nhở “Du khách” bảo quản tốt phiếu chơi trò chơi, tự giác tuân thủ trật tự, cần phải dựa theo quy định trong suất quá trình tham quan, vân vân.
Thoạt nhìn chỉ là những việc cần phải chú ý bình thường của công viên trò chơi nhưng là mà ánh mắt của Lý Thái lại hơi nghiêm lại một chút.
Những điều này không chỉ đơn giản là lời nhắc nhở của công viên giải trí, mà là nhắc nhở và cảnh cáo cốt truyện cố ý viết cho những người tham dự bọn họ !
“Ha hả..., xem ra cốt truyện cũng không ngờ rằng lỗ hổng có thể chui ...”
Từ khi bị cuốn vàocốt truyện của radio chuyện quái dị, Lý Thái lập tức có ý thức mà thường xuyên đọc một ít tiểu thuyết kinh dị, cũng không phải để rèn luyện can đảm, mà là hy vọng từ những cuốn tiểu thiếu đó có thể có thêm vài ý tưởng, mà trong nháy mắt khi lấy được vé vào cửa, trong đầu hẳn, cũng đã xuất hiện một cái ý tưởng.
Đó chính là, hay là xé đi cuống vé của vé vào cửa, giả tạo dấu vết đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rời khỏi công viên trò chơi.
Nhìn thấy Lý Ngôn hữu kinh vô hiểm qua cửa, Ngụy Triết và Cao Sâm cũng nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó theo thứ tự đi đến cửa sổ bán vé, nhanh chóng dùng tiền xu trong túi áo từng người “Mua” được một vé vào cửa.
Sau đó, là tên mập cùng với nữ sinh tóc ngắn, tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cũng thuận lợi mà lấy được tấm vé vào cửa của công viên giải trí.
Cuối cùng, là đến lượt Trần Lâm.