Chapter 17 Trò đùa ác độc
Trần Lâm lời còn chưa dứt, sắc mặt của lão Trương, lập tức thay đổi.
“Tại vì sao vậy?! Không phải Triệu Hòa Văn đã...”
“Không phải đã động tay động chân trong quá trình phẫu thuật, sau đó ngụy tạo thành một vụ tai nạn y tế bình thường sao?”
Người thanh niên nở một nụ cười gằn.
“He, nhìn có vẻ như là một vụ tai nạn y tế thông thường, nhưng sau lưng lại cất giấu một âm mưu ác động!”
“Triệu Hòa Văn muốn tôi chết, là bởi vì anh ta luôn ghen tị sâu sắc với tôi!”
“Đúng vậy, Triệu Hòa Văn thật sự rất yêu vợ mình, nhưng loại yêu thích này của anh ta đã biến thành một loại ích kỷ cực và chiếm hữu cực đoan, Triệu Hòa Văn, anh hoàn toàn chỉ là một người ích kỷ, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của Chu Nhung!”
Rất rõ ràng, Tề Đông Thắng này hoàn toàn coi Trần Lâm là Triệu Hòa Văn, mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng hai mắt vẫn bùng lên lửa giận.
“Cũng bởi vì loại tâm lý biến thái này, sau khi kết hôn, anh đã nhốt cô ấy ở trong thế giới của mình, mọi hành động đều phải do anh giám sát.”
“Trùng hợp là bởi vì tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn luôn là khách quen của bệnh viện, bởi vì nằm viện lâu dài, bản thân là bệnh nhân cho nên cứ như vậy quen biết Chu Nhung làm nhân viên ý tế.”
“Chu Nhung là một người phụ nữ rất cẩn thận, phát hiện không có ai chăm sóc bên cạnh tôi, thế là luôn phá lệ quan tâm tôi, đương nhiên mọi chuyện này cũng rất nhanh đã thu hút Triệu Hòa Văn, cũng chính là sự bất mãn của anh, thế là anh bắt đầu nghi ngờ cô ấy, uy hiếp cô ấy, ép buộc cô ấy bỏ công việc ở bệnh viện.”
“Nhưng lần này, Chu Nhung chấp nhận thỏa hiệp với anh nữa! Cho nên, anh bắt đầu đánh chửi cô ấy, ngược đãi cô ấy!”
“Mọi chuyện tôi đều nhìn thấy trong mắt, mà cảm tình của tôi đối với Chu Nhung cũng từ cảm kích chậm rãi chuyển hóa thành thông cảm, có lẽ cuối cùng thật sự biến thành tình yêu.”
“Không sai, tôi yêu Chu Nhung, mà kết quả của tất cả chuyện này đều do một tay anh tạo thành!”
Nói tới chỗ này, dường như bởi vì cảm xúc kích động đã tạo thành gánh nặng cho cơ thể, người thanh niên yếu ớt một lần nữa để tay lên lồng ngực mình, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vệt đỏ ửng.
“Sự lương thiện của Chu Nhung đã khiến tôi cảm động, đồng thời sự mềm yếu của cô ấy cũng khiến cho tôi đau lòng, ở bên cạnh anh, cô ấy sống quá mệt mỏi, quá đau khổ, một người đàn ông nhìn như yêu cô ấy tha thiết nhưng thật ra chỉ đem lại cho cô ấy đau đớn vô tận. Thế là tôi lập tức nảy sinh một ý tưởng to gan, chờ sau khi cuộc giải phẫu cuối cùng của tôi hoàn thành, tôi sẽ muốn thuyết phục Chu Nhung rời khỏi anh, mang cô ấy rời khỏi thế giới âm u này!
Tôi có thể cảm thấy, ở thời điểm này, Chu Nhung cũng nảy sinh tình cảm với tôi, nhận được sự đáp lại của cô ấy, cảm giác này khiến cho tôi mừng rỡ như điên, từ đó không để ý đến ở bên cạnh mình, còn có đôi mắt ác độc đang nhìn chằm chằm!
Sau khi nghe trộm cuộc nói chuyện trong phòng bệnh giữa Chu Nhung và tôi, anh thẹn quá hóa giận, lấy sự phẫn hận đối với tôi mà trả thù lên người Chu Nhung, không chỉ tiến hành điên cuồng ngược đãi cô ấy, còn nhốt cô ấy ở trong phòng, không cho phép cô ấy đi ra ngoài.”
Ngay khi tôi không còn chịu đựng được nỗi nhớ Chu Nhung, cuối cùng tôi cũng được gặp cô ấy, thế nhưng lần này cô ấy bị giày vò trở thành bộ dạng gì vậy! Gầy như que củi, trong ánh mắt không có tia sáng nào, mặc dù cô ấy mới hơn 20 tuổi lại giống một bệnh nhân sắp tử vong, toàn thân tản ra hơi thở chết chóc.
Mà một lần kia, cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời tôi được nhìn thấy Chu Nhung, vào một ngày kia, Chu Nhung bò lên trên tầng cao nhất của sân thượng, mang theo tuyệt vọng vô tận và sự phẫn hận, nhảy xuống lựa chọn kết thúc sinh mạng của mình!
Sau khi biết được thông tin Chu Nhung, tôi đau đớn tột cùng, bởi vì quá kích động và phẫn nộ dẫn đến bệnh tình nhanh chóng chuyển biến xấu, nhất định phải tiến hành giải phẫu ngay lập tức, mãi cho đến lúc đó tôi mới bừng tỉnh phát giác, một âm mưu ác động và sự trả thù điên cuồng đang chờ đợi tôi, muốn đẩy tôi vào chỗ chết!
Anh là chuyên gia phẫu thuật tim, lại là chủ quản phòng hoa, muốn thao túng một cuộc giải phẫu, thật sự quá dễ dàng, cho dù ngụy tạo một vụ ngoài ý muốn khiến tôi chết không rõ ràng thì tôi cũng không thể làm gì, nhưng mà trong lúc tôi đau khổ nhắm mắt lại, bất đắc dĩ chờ đợi tử thời gian tử vong, Chu Nhung thiện lương, cứu mạng tôi lần nữa...
Tôi đã dự đoán được Triệu Hòa Văn có thể sẽ trả thù tôi, trước khi Chu Nhung tự sát đã từng tự mình tìm gặp một bác sĩ khác hỗ trợ bác sĩ phẫu thuật trưởng, cầu khẩn đối phương tìm cách làm gì đó trong quá trình phẫu thuật, cố gắng hết sức để cứu sống tôi.
Cuối cùng bác sĩ vì giữ vững y đức, dưới việc anh tận lực chế tạo tai nạn ngoài ý muốn trong giải phẫu, giúp tôi thoát khỏi tai nạn một cách thần kỳ.
Sau khi giải phẫu xong, bởi vì phải trốn khỏi sự hãm hại của anh, tôi bắt buộc phải hóa trang thành một cỗ thi thể, được đưa vào nhà xác, cuối cùng dựa vào chìa khóa giấu trong đồng phục bệnh nhân, thừa dịp lúc ban đêm trốn ra bệnh viện!”
Mặc dù trốn khỏi bệnh viện, nhưng mà nỗi nhớ nhung về Chu Nhung lại khiến cho tôi lần nữa quay về nơi này, trở lại nơi mà cô ấy đã từng giúp đỡ tôi.
Nói tới chỗ này, ánh mắt của Tề Đông Thắng ngơ ngác nhìn vào một điểm trên bầu trời, dường như xuyên qua bóng tối vô cùng vô tận, nhìn thấy đồ vật quỷ dị gì đó.
“Chu Nhung, cô muốn tôi trở về đây tìm cô, tôi đã tới rồi, nhưng mà cô đang ở đâu?”
Câu nói sau cùng này trong nháy mắt khiến cho sắc mặt của Trần Lâm và lão Trương cùng thay đổi mãnh liệt.
“Không ổn!”
Cho đến lúc này, cuối cùng Trần Lâm cũng xác định được điểm chết của câu chuyện này.
Không phải đến từ Tề Đông Thắng, mà là Chu Nhung - người mang theo sự phẫn uất mạnh mẽ nhảy khỏi tòa nhà!
Chỉ có Chu Nhung mới là lệ quỷ duy nhất bên trong cốt truyện này!
...
Các đạo cụ được đưa ra từ trong cốt truyện này, từ đầu đến cuối chỉ tồn tại để phong ấn lệ quỷ Chu Nhung này mà thôi, nhưng mà trong cốt truyện rắc rối, phức tạp, như vô tình lại như cố ý dẫn hướng lạc lối cho những người tham dự như bọn họ, dẫn bọn họ đặt sự chút ý trên thi thể mất tích, ngay cả Trần Lâm cũng cho rằng nó chính là nguồn gốc lệ quỷ của câu chuyện linh dị lần này.
Cuối cùng cốt truyện lại bày ra trò đùa ác động với bọn họ, vào phút cuối cùng nói cho bọn họ, Tề Đông Thắng - người bọn họ cho là lệ quỷ, thật ra vẫn chưa chết, nhưng bởi vì những nhớ nhung của Tề Đông Thắng giành cho Chu Nhung đã gọi oán linh Chu Nhung trở về!
Thật ra tỉ mỉ nghĩ lại, chân tướng của cốt truyện này thật ra cũng không phải hoàn toàn không có dấu vết, đăc biệt là thi thể “sống lại” vào đêm đó, thật ra là lời nhắc nhở đầu tiên của cốt truyện đối với những người tham gia, lúc đó lão Trương đang trực ban ở ngay bên ngoài nhà xác, nếu như không phải lão ta quá kiêng kỵ với lệ quỷ trong cốt chuyện, mà mạo hiểm xông ra kiểm tra một lượt, lập tức có thể vạch trần bí mật “xác chết” Tề Đông Thắng sống lại, thay đổi hướng đi của cốt truyện, ít nhất cũng có thể thuận lợi phát hiện Tề Đông Thắng không phải là lệ quỷ bên trong cốt truyện.
Ngoại trừ cái đó ra, Chu Nhung nhảy lầu tự sát, vết thương trên người của cô ấy thật ra cũng đang nhắc nhở người tham gia, vết sẹo trên cơ thể y tá Chu đã tích lũy oán hận mạnh mẽ, có điều kiện trở thành lệ quỷ, nhưng mà sau khi bị thu hút bởi thi thế bị mất tích đó, tất cả manh mối này mọi người đều bỏ qua.
“Không, không đúng, thật ra, chúng ta vẫn còn một cơ hội khác!”
Nghe được Trần Lâm đột nhiên mở miệng, sắc mặt của lão Trương thay đổi lần nữa: “Cái gì?!”
“Cho dù không dùng hết Kim Quang Chú, thật ra chúng ta còn một cơ hội trốn thoát khỏi công kích của dị linh.” Trần Lâm hung hăng cắn răng, vẻ mặt phức tạp nhìn Tề Đông Thắng: “Nếu như chúng ta giết Tề Đông Thắng trước khi anh ta kêu gọi Chu Nhung, rất có thể quỷ lệ bên trong cốt truyện cũng hoàn toàn buông xuôi!”
“Cái cốt truyện đáng chết này, con mẹ quá cũng quá độc ác rồi!”
Lão Trương cũng không phải đồ ngốc, nghe thấy Trần Lâm nói kiểu này, trong nháy mắt hiểu được.
Chu Nhung, cô muốn tôi quay trở về tìm cô, tôi đã trở về rồi, còn cô đang ở nơi nào?
Bên trong cốt truyện linh dị này, đây không chỉ là một câu thoại, mà càng giống lời nguyền hơn, một lời nguyền triệu hồi lệ quỷ!
Tề Đông Thắng nói ra câu nói này, trên thực tế đã hoàn thành triệu hồi lệ quỷ, nhưng mà bởi vì sự chấn kinh đối với lệ quỷ, bọn họ lại lần nữa bỏ lỡ cơ hội.
Cũng chính vào thời điểm này, Trần Lâm tận mắt trải nghiệm được, sự quỷ quyệt và độc ác của thế giợi dị linh!