- Ngươi nói thật chứ? Thanh âm già nua đó lập tức trở nên vô cùng kích động.
- Thật! Chúc Tình gật đầu. - Ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai được.
- Ngươi thấy ở đâu? Vào lúc nào?… Nhanh, nói hết những gì ngươi biết cho ta!
Chúc Tình lập tức kể một lượt chuyện tình đã xảy ra hôm nay sau khi gặp được Dương Khai nhưng lại giấu đi chuyện bị Dương Khai vô lễ. Dù sao nàng cũng là một nữ nhân, chuyện này nói ra cũng không quá quang vinh gì, lại có chút mất thể diện.
Nhớ lại hành động đối đãi thô bạo của Dương Khai, Chúc Tình không khỏi có chút hận tới ngứa răng. Nàng chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân lại xảy ra dưới loại tình huống như vậy.
Sau khi nghe xong, mắt rồng trên Long phù lóe lên không chừng, một lát sau mới nói: - Có thể dễ dàng áp chế lực lượng căn nguyên của ngươi, lại có màu vàng, quả nhiên là Tổ Long căn nguyên.
Thanh âm già nua đó vô cùng kích động, dường như gặp được chuyện tình khiến hắn cực kỳ hưng phấn, ngừng một chút nói tiếp: - Ngươi xác định người đó là nhân loại?
- Khẳng định. Chúc Tình đáp lại. - Nhưng hình như hắn có luyện chế vài món bí bảo của rồng, hiểu một chút bí thuật long hóa thô thiển.
m thanh già nua đó nói: - Nếu hắn đã đạt được Tổ Long căn nguyên thì luyện hóa vài món bí bảo của rồng lại có gì kỳ lạ.
- Trưởng lão, Tổ Long căn nguyên là chuyện quan trọng, có cần ta… mang hắn về đảo? Chúc Tình hỏi.
Thanh âm già nua đó nói: - Ngươi có bản lãnh này sao?
Chúc Tình nghẹn lời.
Tuy Dương Khai chỉ có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, đổi lại lúc bình thường nàng có thể tùy ý nghiền ép nhưng Tổ Long căn nguyên trong cơ thể của đối phương gây áp chế quá lớn cho nàng. Lúc đó nàng dây dưa với Dương Khai cũng đã chứng minh được điểm này, một thân thực lực của nàng còn chưa phát huy ra một nửa thì đã bị Dương Khai chế phục rồi, đối phó với loại ngươi này trừ phi do trưởng lão đích thân ra tay, nếu không căn bản không ai có thể chống lại áp chế của Tổ Long căn nguyên.
- Vậy phải làm sao đây? Chúc Tình chau mày lại, Tổ Long căn nguyên không giống những thứ khác, nhất tộc này của mình đã tìm kiếm mấy vạn năm rồi. Hiện giờ cuối cùng cũng có phát hiện, sao có thể mặc kệ không lo.
Long phù trầm mặc, một lát sau mới nói: - Đi theo hắn, tận lực tạo quan hệ tốt với hắn, đợi đến lúc thích hợp thì mời hắn đến đảo làm khách.
- Quan hệ tốt cùng hắn? Chúc Tình ngẩn ngơ, cau mày nói: - Hắn chỉ là một nhân loại nhỏ nhoi, có tư cách gì…
- Tổ Long căn nguyên chính là tư cách của hắn. Thanh âm già nua đó không đợi Chúc Tình nói hết liền cắt ngang lời nàng, ngữ khí không cho phép hoài nghi, mang theo một chút tức giận: - Ngươi hoài nghi lời nói của ta?
Thân thể Chúc Tình run lên, cúi đầu nói: - Chúc Tình không dám!
- Ừm Thanh âm già nua đó nói: - Cho dù bỏ ra bất cứ giá nào cũng nhất định phải mời hắn lên đảo.
- Vậy… nhiệm vụ của ta… Chúc Tình chần chờ hỏi.
- Tiếp tục điều tra đi, không nên cưỡng cầu! Thanh âm già nua đáp lại, so sánh với sự xuất hiện của Tổ Long căn nguyên thì nhiệm vụ vốn có của Chúc Tình không tính là gì cả, chỉ là một khối quyền trượng mà thôi.
- Vâng! Chúc Tình cung kính gật đầu.
Ánh sáng của mắt rồng trên Long phù từ từ mờ đi, cái khí tức thâm sâu cũng dần dần biến mất không thấy. Chúc Tình thu hồi Long phù lại, ngồi ở bên giường cau mày, tâm phiền ý loạn.
Lần này nàng ăn thiệt thòi lớn như vậy từ trên tay Dương Khai, theo cách nghĩ của nàng nhất định phải tìm cơ hội chém hắn thành vạn đoạn để báo thù rửa hận nhưng mệnh lệnh bên phía trưởng lão lại muốn nàng cố hết sức giao hảo với hắn…
Một nhân loại ti tiện nhỏ nhoi mà muốn bổn cô nương lấy lễ kết giao sao? Quả thật là vô cùng nhục nhã!
Duyệt Lai là khách sạn lớn nhất Lưu Ảnh Thành, cũng là sản nghiệp của Lưu Ảnh Kiếm Tông.
Đám người Dương Khai tới đây, đặt vài gian phòng hảo hạng, sau đó đi xuống đại sảnh ở lầu dưới dùng cơm.
Thực lực tu vi đạt đến loại trình độ như hắn dĩ nhiên là không cần ăn uống, thân thể làm lò, tạo hóa làm củi, linh khí thiên địa chính là thức ăn tốt nhất. Nhưng thỉnh thoảng ăn uống cũng không phải không thể.
Chủ yếu là Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến hai người một mực có chút mặt ủ mày chau, ưu tư lo lắng. Dương Khai cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể dẫn bọn họ đi mượn rượu giải sầu.
Từng vò rượu mạnh được mang tới, Diệp Tinh Hàm thì đến bao nhiêu uống bấy nhiêu, chỉ chốc lát liền uống đến say mèm, ngã vào trong ngực của Đỗ Hiến ngủ say đi.
Đỗ Hiến hướng ánh mắt áy náy về phía Dương Khai. Dương Khai nhẹ nhàng phất phất tay, để hắn mang Diệp Tinh Hàm đi nghỉ ngơi.
Chỉ để lại hai người Dương Khai cùng Ưng Phi đối ẩm.
Rượu quá ba tuần, Dương Khai đột nhiên mở miệng nói: - Yêu Vương, nữ nhân kia nói mình tên Chúc Tình, ngươi có nghĩ đến cái gì không.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại, lúc Chúc Tình tự báo tên, có nói qua một câu rất kỳ lạ, khi đó Dương Khai cũng không có nghĩ nhiều, hiện giờ hồi tưởng lại, câu nói đó hình như rất sâu xa a.
Nhưng Dương Khai nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nên hỏi Ưng Phi có lẽ sẽ có manh mối nào đó. Tuy rằng Ưng Phi thường sống trong Man Hoang Cổ Địa nhưng dù sao thời gian tu hành đã rất dài, kiến thức cùng lịch duyệt cũng không phải mình có thể so sánh.
Ít nhất cũng phải hiểu rõ được xuất thân của người tên Chúc Tình đó.
Hắn không cảm thấy nữ nhân đó sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy, lúc đó trước khi đi nàng ta còn ném ra vài lời hung ác mà.
Chén rượu đang được Ưng Phi nâng lên hơi ngừng lại, trừng to mắt ưng nhìn Dương Khai nói: - Ngươi nói… nàng tên Chúc Tình?
- Thì sao? Dương Khai hồ nghi nhìn hắn, phản ứng của Ưng Phi hình như có chút lớn.
Sắc mặt Ưng Phi biến đổi một hồi, bỗng nhiên lộ ra vẻ hiểu rõ, một hơi uống cạn chén rượu mới nghiêm nghị nói: - Long Đảo trên Đông Hải, đại trưởng lão của Long tộc tên là Chúc Viêm.
Mí mắt Dương Khai co rụt lại, nghiêm túc nói: - Ý của Yêu Vương là… nàng là Long tộc?
Ưng Phi nói: - Chỉ là suy đoán, không dám khẳng định, nhưng lúc trước Chúc Tình đó có nói qua nếu ta lại nói ra chữ đó nữa thì sẽ giết ta, sau đó ta suy nghĩ cẩn thận lại, cũng không biết chữ nào phạm phải kiêng kỵ của nàng nhưng hiện giờ xem ra quả thật có một chữ khiến nàng giận dữ.
- Chữ nào? Dương Khai hỏi.
Ưng Phi nói: - Dương thiếu còn nhớ lúc đó ta nói cái gì không?
Dương Khai hồi tưởng lại một chút, toét miệng cười nói: - Ngươi nói ta phong thần tuấn lãng, nhân trung chi… Lời nói đột nhiên ngừng lại, chợt nói: - Thì ra là như thế!
Ưng Phi cũng gật đầu nói: - Nếu nàng là Long tộc, vậy thì mọi chuyện đều rõ rồi. Long tộc trước giờ luôn kiệt ngạo ngông cuồng, dù là những thánh linh khác cũng không đặt vào trong mắt, đừng nói một Yêu tộc như ta. Lời nói mà ta dùng để khen ngợi Dương thiếu quả thật sẽ khiến nàng nổi giận.
Nói đến đây, sắc mặt Ưng Phi trắng nhợt, âm thầm có chút sợ hãi, tuy hắn là một vị Yêu Vương nhưng đối phương là thánh linh a.
Trách không được khí lực của nàng ta lớn như vậy, lực lượng của Long tộc trước nay đều không thể dùng lý lẽ bình thường để phán đoán được, trách không được mình nhìn không thấu tu vi của nàng.
Thì ra Chúc Tình đó là một vị Long tộc!
Nghĩ tới đây, hắn càng thêm khâm phục Dương Khai.
Đó là một Long tộc đấy, Dương thiếu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì lại có thể trong thời gian ngắn như vậy đã hàng phục được người ta rồi. Hơn nữa còn chiếm được tiện nghi lớn, trông đối phương hình như cũng không có bao nhiêu ý tứ phản kháng. Nếu không phải mình dẫn Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến qua đó đánh vỡ thì chỉ sợ một con rồng nhỏ cũng sinh ra luôn rồi.
Loại chuyện này sao có thể xảy ra được?
Long tộc cao ngạo, xem mình đứng đầu vạn linh, không có tộc loại nào được bọn họ đặt vào trong mắt, càng đừng nói tới nhân loại hèn mọn.
Bị một nhân tộc khinh nhờn như thế, Long tộc như Chúc Tình đây làm sao có thể nhẫn nhịn?
- Dương thiếu, không lẽ ngươi… cũng là Long tộc sao? Ưng Phi đột nhiên nảy ra một cái ý nghĩ, hồi tưởng lại rất nhiều thứ không thể tưởng tượng trên người của Dương Khai, dường như cũng chỉ có thân là Long tộc mới có thể giải thích rõ ràng được.
Chỉ có Long tộc cường đại hơn mới có khả năng khuất phục Long tộc!
Dương Khai cười ha hả, vỗ ngực nói:
- Hoàn toàn là Nhân tộc không thể giả được!
Ưng Phi cười khổ, không biết có nên tin hay không.
- Xin hỏi… các hạ có phải là… Dương Khai… Dương đại nhân không?
Đúng lúc này, một trung niên nam tử đột nhiên đi tới bên cạnh, bộ dáng phục tùng, thân thể hơi run run hỏi.
Ưng Phi quét mắt nhìn hắn một cái, phát hiện tên này chỉ là một Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, cũng không có để ý nhiều. Nhưng không ngờ dưới một cái nhìn của Ưng Phi, người đó lại đột nhiên hoảng sợ kêu lên một tiếng, “phốc” một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói: - Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ đến để đưa thư thôi.
Lúc trước tuy Dương Khai ở trong Lưu Ảnh Thành vô cùng càn rỡ nhưng cũng không khiến người chú ý. Chỉ có sau này lúc Ưng Phi bạo lộ thân phận cùng tu vi mới làm cho mọi người thất kinh, mới biết được gã này là một vị Yêu Vương hàng thật giá thật.
Bây giờ nam nhân trung niên này tới đưa thư, đối với Dương Khai trái lại cũng không có quá nhiều e ngại, nhưng đối với Ưng Phi thì cực kỳ sợ hãi.
- Không ai muốn mạng của ngươi cả! Dương Khai nhìn hắn một cái, hơi ngước đầu lên nói: - Đưa thư gì?
Nam nhân trung niên đó âm thầm nhìn Ưng Phi một cái, phát hiện hắn cũng không có nhìn mình, lúc này mới thở phào một hơi, thò tay vào trong ngực lấy ra một tấm thiếp màu vàng đưa cho Dương Khai.
Dương Khai cầm lên nhìn, toét miệng cười: - Thiệp mời sao?
Nam nhân trung niên không ngừng gật đầu: - Đúng vậy!
- Ai kêu ngươi mang tới? Dương Khai hỏi.
- Là… Nam nhân trung niên đang muốn mở miệng trả lời, ánh mắt lại đột nhiên trở nên mờ mịt, suy nghĩ một lát nhưng lại không nghĩ ra được, đầu đau như muốn nứt ra.
- Dương thiếu, có người dùng bí thuật xóa đi đoạn ký ức đó của hắn.
Ánh mắt Ưng Phi lóe lên, nhìn ra được manh mối.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, phất tay áo một cái liền đưa nam nhân trung niên ra bên ngoài cửa. Nếu như đã có người động tay chân lên người đưa thư này thì có hỏi tiếp cũng không có ý nghĩa gì, cũng không hỏi ra được cái gì.
Cầm tấm thiệp trên tay lên nhìn cẩn thận lại, Dương Khai không khỏi chau mày.
- Dương thiếu, đây là thiệp mời gì vậy? Ưng Phi hỏi.
Dương Khai tiện tay đưa tấm thiệp qua, cầm ly rượu lên nhấp một hớp nói: - Hình như có người đợi không nổi nữa rồi!
- Thiệp mời hội đấu giá? Ưng Phi nhìn rõ nội dung trong thiệp mời xong, cũng chau mày lại.
Chuyến này bọn họ tới Lưu Ảnh Thành là vì hội đấu giá này, nhưng bọn họ còn chưa có hành động gì thì lại có người chủ động dâng thiệp mời, dường như sợ bọn họ không đến vậy.
- Dương thiếu, đây là một cái bẫy, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Hiện giờ hắn đã lộ ra thân phận cùng tu vi của mình, người ẩn nấp trong bóng tối lại dám chủ động đưa thiệp mời, nhất định là có biện pháp đối phó Yêu Vương như hắn nên mới không sợ hãi như vậy.
- Ta cũng không phải ngốc, chuyện tình rõ ràng như thế ta sao lại nhìn không ra. Dương Khai mỉm cười.
- Có cần kêu lão Ngưu cùng Vô vị tới không? Ưng Phi lặng lẽ truyền âm.
–––-oOo–––-