- Một nhân loại bé nhỏ quả thật không cần thiết phải kinh ngạc nhưng là Xích Nguyệt có phải cô đã nhầm hay không? Lần này đưa các huynh đệ tới Huyết Ngục, hắn tới đây chẳng lẽ cũng phải đi Huyết Ngục?
- Coi như vậy. Xích Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu. Lão già tóc đỏ trầm sắc mặt, vẻ giận dữ.
Lão già tráng kiện kia thần tình cũng lạnh lùng nói: - Vì sao mà chuyện như vậy ta cùng Cuồng sư huynh lại chưa từng nghe nói?
- Chuyện nhỏ như vậy bổn cung nghĩ không có quan hệ gì nên sẽ không nói cho hai vị. Xích Nguyệt gương mặt lơ đễnh.
- Tên tiểu tử này là người quen cũ của Khinh La nhà ta, chuyến này chỉ là thông qua không gian pháp trận của bổn cung đây để tới Thuý Vi Tinh thôi, hai vị không cần để ý.
Lão già cường hãn kia nhướn mày đưa mắt nhìn Xích Nguyệt, giọng nói âm trầm. - Xích Nguyệt, cô rốt cuộc giở trò quỷ gì?
- Bổn cung có thể giở trò quỷ gì? Hai vị chẳng lẽ không nhìn ra hắn chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh hay sao? Tên tiểu tử này có chút không biết tự lượng sức mình, ỷ có quen biết Khinh La nhà chúng ta liền muốn cóc ăn thịt thiên nga, bổn cung đã giao hẹn với hắn rồi, nếu hắn có thể an toàn đi ra từ Huyết Ngục bổn cung sẽ cho phép hắn theo đuổi Khinh La, hắn một lòng muốn chết bổn cung cũng không tiện ngăn cản.
Giải thích như vậy hai vị hài lòng rồi chứ? Lão già tóc đỏ cùng lão già tráng kiện kia nhìn nhau, tuy không dám tin hết lời Xích Nguyệt nhưng cũng không có hỏi cặn kẽ nữa. Pháp trận không gian đi thông Huyết Ngục chính là đời trước Xích Nguyệt lãnh chủ mấy vạn năm trước tạo ra, là thuộc sở hữu của Xích Nguyệt lĩnh, bà có thể đem nó mở ra cho những tân tú lãnh địa khác đi qua coi như đã là đại nhân đại nghĩa.
Xích Nguyệt vốn là có toàn quyền chi phối đối với pháp trận không gian này. Nếu còn dây dưa nữa không khéo mất nhiều hơn được. Nhỡ Xích Nguyệt giận dữ, lần sau từ chối để lãnh địa đệ tử đi qua thì những tân tú lãnh đị khác sẽ không có duyên với Huyết Ngục thí luyện.
- Tiểu tử này lại thực ngông cuồng. Lão già tóc đỏ khinh thường nhìn Dương Khai.
- Dám khoác lác như thế, nếu hắn một lòng muốn chết lão phu tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ có điều Xích Nguyệt, lần sau nếu còn có chuyện như vậy xin hãy nói trước với lão phu.
- Không sai. Lão già tráng kiện kia cũng phụ hoạ theo. Xích Nguyệt cười duyên nói:
- Lần này là bổn cung có chút mạo thất. Bổn cung bảo đảm sẽ không có lần sau nữa. Nghe Xích Nguyệt nói vậy hai lão già không nói thêm gì nữa, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở coi như không thấy.
- Khinh La, tới chào Cuồng Sư tiền bối cùng Nộ Giải tiền bối. Hai vị này chính là nhân vậy uy danh hiển hách trên Đế Thần Tinh ta. Xích Nguyệt hướng về phía Phiến Khinh La vẫy vẫy tay.
Phiến Khinh La đáp lời, liền vội vàng tiến lên hành lễ. Dương Khai thần sắc hơi động, lập tức sáng tỏ hai vị cường giả Hư Vương Cảnh này chính là Cuồng Sư lãnh chủ cùng Nộ Giải lĩnh chủ, chỉ là không biết vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.
Ngay lúc hắn đang trầm tư thì bên cạnh truyền tới ánh mắt oán độc. Dương Khai quay đầu nhìn lại thấy Huyết Luyện đang nhìn về phía mình. Dương Khai toét miệng cười, Huyết Luyện da mặt co rút như hồi tưởng lại cảnh tượng không vui khi tranh đấu với Dương Khai mấy ngày trước. Trận chiến ấy đã đánh tan niềm kiêu hãnh của hắn.
- Dương Khai tới đây. Ba Hạc gọi một tiếng vẻ nhiệt tình. Dương Khai khẽ gật đầu đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh hắn. Trước đó vài ngày, Ba Hạc tới lầu các nhờ tiểu sư tỷ luyện đan, kết quả làm hắn mừng rỡ, hắn cực khổ tìm được nguyên liệu đã không lãnh phí, qua diệu thủ của Hạ Ngưng Thường đã luyện chế thành công đan dược.
Cho nên hắn rất cảm kích đối với Hạ Ngưng Thường nên đối với Dương Khai cũng vô cùng thân thiết.
- Dương Khai chuyến này tới Huyết Ngục ngươi phải cẩn thận một chút, ở trong đó ai cũng cao hơn ngươi một tiểu cảnh giới, ngươi đến lúc đó đừng quá kiêu ngạo. Ba Hạc nhẹ giọng dặn dò.
- Tiểu tử luôn rất biết mình. Dương Khai cười ha hả. Ba Hạc không nhịn được trợn mắt.
- Đúng rồi tiền bối, hai vị kia là ai? Dương Khai đưa mắt nhìn về hai vị Yêu tộc tân tú chưa từng gặp, lên tiếng hỏi.
Ba Hạc cũng không che giấu mà thấp giọng giới thiệu với hắn. Trong hai người một người cao ráo mảnh khảnh tên là Tuyết Chuẩn, đến từ Nộ Giải Lĩnh, dường như là một hạ thủ đắc lực của Nộ Giải lãnh chủ, còn thanh niên tướng mạo sáng sủa kia là Liệt Phong, tới từ Cuồng Sư Lĩnh, cũng là người có khả năng của Cuồng Sư lãnh chủ.
Nộ Giải lãnh chủ cùng Cuồng Sư lãnh chủ đều không có con nối dòng, chỉ có thể phái người tốt nhất trong tay đi tham dự Huyết Ngục thí luyện, vô luận là Tuyết Chuẩn hay là Liệt Phong, mỗi người đều tiếng tăm mừng lẫy trên lãnh địa của mình. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu ghi nhớ.
Hai vị cường giả yêu tộc này cũng có vẻ rất hứng thú đối với Dương Khai, thỉnh thoảng lại liếc quan sát hắn. Khi ánh mắt chạm nhau, Liệt Phong còn hướng về phía Dương Khai mỉm cười nhu hoà, thân thiết. Người này cũng không khó tiếp xúc. Trong lòng Dương Khai âm thầm đánh giá.
Trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, thời gian từng chút một trôi qua, mọi người đều đang nhắm mắt dưỡng thần lẳng lặng chờ đợi. Dương Khai thần niệm không ngừng lưu chuyển quanh pháp trận không gian trong đại điện, theo dõi sự ảo diệu của nó, hắn chợt phát hiện pháp trận này bố trí có chutus giống với Chu Mẫu Sào Huyệt Tế Đàn ở toà liên thông Đế Thần, không biết là có liên quan gì. Một khắc ngày hôm sau, Xích Nguyệt cùng ba vị cường giả bỗng đồng loạt mở hai tròng mắt, tinh quang tứ phía.
- Bắt đầu rồi..
Cuồng Sư lãnh chủ khẽ quát một tiếng. Tám vị Phản Hư Cảnh chờ lên đường thần tình chấn động, đồng loạt đứng dậy. Cũng không thấy ba vị Yêu tộc lãnh chủ có động tác gì, bọn họ bỗng nhiên đều tới bên cạnh pháp trận không gian siêu cấp kia đứng thành hình tam giác thần tình trang nghiêm.
- Động thủ. Xích Nguyệt khẽ quát một tiếng, hai tay bỗng làm thành một pháp quyết phức tạp khó hiểu. Nộ Giải cùng Cuồng Sư cũng như vậy, cùng sự xuất hiện của pháp quyết, ba vị lãnh chủ yêu tộc cường đại từ trong cơ thể phát ra năng lượng dao động đáng sợ. Trong đại điện nhóm võ giả Phản Hư Cảnh hoa mắt nhìn, âm thầm khao khát không biết khi nào tự mình có thể giơ tay nhấc chân toát ra được uy thế như vậy. Xích Nguyệt, Nộ Giải, Cuồng Sư thánh nguyên cuồn cuộn điên cuồng rót vào pháp trận không gian kia, bộ dáng như đã đem hết toàn lực.
Pháp trận nổi lên vù vù, thánh tinh sớm đã được khảm nạm lên đó phát ra tia sáng làm cho cả đại điện trong phút chốc sáng rực như ban ngày làm người ta không mở nổi mắt.
- Chư vị, Thuý Vi Tinh cách Đế Thần Tinh ta khá xa, pháp trận không gian siêu cấp này tuy rằng có thể đưa các ngươi tới Huyết Ngục nhưng lại không thể đảm bảo đưa các ngươi tới một vị trí nào đó, vì vậy các ngươi nhất định phải cẩn thận. Tiếng Xích Nguyệt truyền đến.
- Có thể đi vào Huyết Ngục đều là cường giả thực lực không tầm thường, ở trong đó cố gắng tránh xung đột, với cảm ngộ lĩnh vực huyền bí, tìm Vực Thạch là mục đích chủ yếu. Bổn cung hy vọng các ngươi cùng đi cùng về.
- Đều nghe rõ rồi chứ? Cuồng Sư thấy phản ứng của mọi người không lớn không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng.
- Rõ rồi.
Lũ Yêu tộc tân tú tinh thần chấn động cùng đáp. Cuồng Sư lúc này mới lộ ra thần sắc hài lòng.
- Bổn toạ không có quá nhiều điều phải dặn dò các ngươi. Nộ Giải cười ha hả, lời ít ý nhiều nói: - Còn sống trở về, tương lai Đế Thần có chỗ đứng cho các ngươi.
- Nghe lời dạy bảo của ba vị tiền bối. úng lúc này, cả cung điện tựa hồ như đều rung chuyển, pháp trận không gian siêu cấp kia truyền ra một cỗ dao động kinh khủng như muốn huỷ thiên diệt địa. Ngay sau đó một cột sáng trắng phóng lên cao hướng lên tận trời.
Mặc dù cách xa ngàn vạn lý cũng có thể thấy rõ cột trắng sáng này. Tiếng run rẩy dần ổn định, cột sáng kia cũng dần dần biến mất vô hình, cuối cùng trên pháp trận không gian siêu cấp, một chiếc cổng năng lượng hình tròn hiện ra trước mắt mọi người.
- Lên đường. Xích Nguyệt thần sắc trang nghiêm quát. Ba Hạc nhất mã đương tiền, hướng về phía Xích Nguyệt hơi gật gật đầu, cũng không quay đầu lại mà xông vào cánh cửa năng lượng kia, trong giây lát biến mất không thấy. Từng bóng từng bóng người theo sát phía sau Ba Hạc liên tiếp vọt vào.
Dương Khai ngại đi tranh đoạt cùng người khác nên đi phía sau cùng, đợi hắn đặt chân tới pháp trận không gian kia lúc gần biến mất bỗng hướng về phía Xích Nguyệt toét miệng cười phất tay nói: - Xích Nguyệt tiền bối, có duyên gặp lại.
Xích Nguyệt trầm mặt chau mày. Cũng không đợi bà hỏi thêm gì hắn đã biến mất không thấy.
- Tiểu tử nhân loại này quả nhiên ngông cuồng. Cuồng Sư hừ lạnh một tiếng.
- Đóng cửa pháp trận này trước đã. Nộ Giải vội vàng nói: - Miễn cho động tĩnh quá lớn bị Thuý Vi Tinh bên kia nhìn ra đầu mối. Xích Nguyệt cũng không trả lời, thần tình biến ảo, dường như ý thức được điều gì, thần niệm bỗng tràn ngập như thuỷ triều hướng tới lầu các chỗ Hạ Ngưng Thường thăm hỏi.
Ngay sau đó gương mặt xinh đẹp méo mó cắn răng nói:
- Tên khốn, lại dám dùng chiêu ấy với bổn cung.
Khi nhận ra Hạ Ngưng Thường không ở hành cung, Xích Nguyệt lập tức hiểu được Dương Khai đang mưu ma chước quỷ gì. Hắn căn bản không có ý quay lại Đế Thần, hắn cũng không cần quay trở lại Đế Thần. Tự mình nghĩ đến bắt chẹt vị Hạ đại sư kia liền có thể tuỳ ý đùa nghịch nhân loại tiểu tử này nhưng không nghĩ tới đối phương còn cao hơn một bước.
Nhưng là…Xích Nguyệt dù thế nào cũng không nghĩ ra Dương Khai rốt cuộc làm cách nào khiến Hạ Ngưng Thường biến mất, hắn đã đem nàng giấu ở đâu. Rõ ràng lúc trước mình dò xét cô nương họ Hạ kia vẫn còn ở trong lầu các, tại sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi.
- Xích Nguyệt cô đang làm gì đấy? Nộ Giải cùng Cuồng Sư vẻ mặt khó hiểu nhìn Xích Nguyệt không rõ vì sao bà ta đột nhiên tức giận như vậy.
- Không có gì. Xích Nguyệt lắc đầu hít sâu một hơi.
- Hãy đóng cửa pháp trận đã. Bị một tên tiểu tử nhân loại Phản Hư lưỡng tầng cảnh tính toán, chuyện như vậy sao Xích Nguyệt có thể nói ra được. Nếu thực nói ra ngoài chắc hẳn sẽ bị Nộ Giải cùng Cuồng Sư chê cười. Chuyện mất mặt như vậy chắc chắn bà sẽ không làm.
Tiểu tử này thật thủ đoạn, không trách được hắn muốn mình đem nửa bộ Hoá Yêu Quyết giao cho Dục Hùng bảo quản, hoá ra đã sớm có dự tính. Khinh La đâu? Liệu có cùng đi với hắn không? Nghĩ tới đây Xích Nguyệt tâm thần đại loạn, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bị Dương Khai tính toán cũng thôi, hắn nếu thực sự mang về Hư Niệm Tinh, giao dịch đạt thành với Dục Hùng thì tự mình cũng không coi là thua thiệt. Nhưng nếu hắn hoa ngôn xảo ngữ mang Khinh La đi thì trong Tinh Vực mờ mịt này mình phải đi tìm ở đâu? Nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy mặc dù là chân trời góc biển,bổn cung cũng muốn lấy đầu ngươi. Trong lòng Xích Nguyệt âm thầm nảy sinh suy nghĩ ác độc.