Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mấy ngày nay bận rộn với chuyện ngoại địch, cũng chưa kịp đi gặp ngươi, ở trong cốc đã quen chưa? Băng Vân lên tiếng hỏi.

- Quen quen rồi... Dương Khai không ngừng gật đầu, nói: - Băng Tâm Cốc địa linh nhân kiệt, phong cảnh xinh đẹp thanh tú, nào có đạo lý không có thói quen chứ.

- Vậy cũng tốt! Băng Vân mỉm cười, bỗng nhiên lại nghiêm túc nói:

- Nhưng mà ngươi cũng ở lại không được mấy ngày, qua hai ngày nữa ta tự mình tiễn ngươi rời đi nơi này.

Dương Khai ngẩn ra, hỏi: - Tiền bối dự tính cùng Vấn Tình Tông quyết một trận tử chiến sao?

Băng Vân gật đầu đáp: - Người khác đã đánh tới trước mặt, Băng Tâm Cốc ta cũng chỉ có thể tiếp chiêu.

- Nhưng có phần thắng không? Dương Khai trầm giọng hỏi.

Băng Vân lắc đầu, đáp: - Cũng không, bất quá bọn họ muốn hủy diệt Băng Tâm Cốc ta cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Dương Khai, nói đến đây, ta còn có một chuyện muốn nhờ.

Dương Khai nghiêm nghị nói: - Tiền bối cứ nói đừng ngại.

Băng Vân thở dài nói: - Băng Tâm Cốc được gây dựng bởi tay của ta, hiện giờ tuy rằng nguy cơ sớm chiều, nhưng ta cũng hy vọng có thể để lại chút ít căn cơ. Đến lúc đó ta đưa ngươi rời khỏi, ta hy vọng ngươi có thể mang theo một vài đệ tử, dẫn các nàng rời xa Bắc Vực. Mặc kệ ngươi an bày cho các nàng ở nơi nào, nhất định phải nói cho các nàng biết, không cần vọng tưởng lấy trứng chọi đá, trước khi cánh chim chưa lớn không được trở về Bắc Vực. Cho dù có lòng báo thù, cũng phải có mười phần nắm chắc mới được. Nếu là vô tâm... vậy thì cứ an ổn ở nơi đó.

Dương Khai nghe vậy trong lòng trầm xuống, biết Băng Vân đây là đang an bài hậu sự. Xem ra bà ta quyết tâm muốn cùng chết sống với Băng Tâm Cốc.

- Đến lúc đó những đệ tử kia sẽ do Tử Vũ dẫn đội, Dương Khai ngươi cùng Tử Vũ cũng coi như có quen biết. Các nàng trông cậy vào ngươi. Gương mặt của Băng Vân nghiêm nghị nhìn Dương Khai.


Dương Khai cau mày hỏi: - Tiền bối. Thế cục... vẫn chưa nghiêm trọng đến loại trình độ này chứ?

Băng Vân lắc đầu đáp: - Bảy ngàn đối với 100 ngàn, Băng Tâm Cốc ta không có phần thắng chút nào.

Cơ Dao đứng ở phía sau Băng Vân bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Dương sư huynh, ngươi có thể thỉnh động những sự tồn tại của Đông Vực chứ? Nếu có thể thỉnh động bọn họ, không cần nhiều lắm, chỉ cần hai ba vị...

Dương Khai nghe vậy lắc đầu đáp: - Nước ở xa không giải được cái khát ở gần!

Những thứ tồn tại mà Cơ Dao chỉ rốt cuộc là người nào, Dương Khai đương nhiên biết rõ mồn một.

Đơn giản chính là mấy tôn đại thần bên trong Man Hoang Cổ Địa. Ngược lại cũng không cần đám người Loan Phượng ra mặt, bọn họ chỉ cần phái ra mấy Yêu Vương, có thể kinh hãi tràng diện. Nhưng những người nọ đều ở trong Đông Vực Cổ Địa, cách cách nơi này quá xa.

Nếu đợi Dương Khai đi Man Hoang Cổ Địa dời về cứu binh, chỉ sợ Băng Tâm Cốc sớm bị công phá.

Huống chi, bọn họ là Yêu tộc, là thánh linh, tùy tiện nhúng tay chuyện của nhân loại tông môn, không làm được lại chọc giận những thứ Đại Đế kia. Lần trước lúc Loan Phượng theo Dương Khai đi Hoàng Tuyền Tông, cũng không dám tùy tiện xuất thủ. Là người ta chủ động trêu chọc trên đầu nàng, nàng mới giết Chu Vĩnh.

Những thứ tồn tại trong Man Hoang Cổ Địa tuy rằng cường đại, nhưng một khi đi ra, giữa lúc hành sự vẫn phải có rất nhiều kiêng kỵ.

Cơ Dao hiển nhiên cũng biết điểm này. Nàng hỏi như vậy, bất quá là ôm một đường hy vọng, thời khắc này nghe Dương Khai trả lời, cũng không nhịn được thở dài một cái.

Dương Khai trầm ngâm nói: - Tiền bối. Hai ngày này ta cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, Băng Tâm Cốc sở dĩ nguy cơ sớm chiều, đơn giản cũng là bởi vì người ta mời một vị phá trận đại sư đến đây.

Băng Vân gật đầu nói: - Không sai, Nam Môn Đại Quân quả thật có chút bản lãnh. Băng Tâm Cốc đại trận hộ tông của ta hiện giờ đã bắt đầu xuất hiện một chút buông lỏng. Nếu cho hắn thêm mười ngày nửa tháng, hắn chỉ sợ thật có thể phá trừ trận pháp.

Dương Khai toét miệng cười hỏi: - Vậy nếu hắn không có mười ngày nửa tháng này thì sao?

Băng Vân ngẩn ra, nói: - Xin chỉ giáo cho!

Dương Khai nói: - Ta có ý nghĩ như vậy, Vấn Tình Tông bây giờ không phải là phát ra Chiêu Mộ Lệnh sao? Có lẽ ta có thể giả ý quy phụ Vấn Tình Tông, đánh sâu vào bên trong. Sau đó tìm cơ hội giết tên Nam Môn Đại Quân.

- Như vậy sao được! Băng Vân cả kinh, nói: - Ta biết ngươi tinh thông lực lượng không gian, nhưng giờ này cường địch bên ngoài Băng Tâm Cốc dòm ngó chung quanh. Riêng là Đế Tôn Cảnh cũng không biết có bao nhiêu, ngươi một khi lỡ tay, chỉ sợ muốn trốn cũng không thoát. Hơn nữa, ngươi đừng quên, bộ dáng của ngươi những thứ cao tầng của Vấn Tình Tông nhất định là biết. Ngươi tùy tiện đi tìm nơi nương tựa, chỉ là chui đầu vô lưới thôi. Không nên không nên! Chuyện của Băng Tâm Cốc ta, có thể nào để cho ngươi phạm vào nguy hiểm?

Dương Khai khẽ cười nói: - Về vấn đề bộ dạng tiền bối không cần lo lắng. Ta chỉ cần không chạm mặt với Phong Huyền hoặc là Diêu Trác, tin những người khác sẽ không nhận ra ta.

Băng Vân nhíu mày hỏi: - Ngươi có tu luyện bí thuật gì biến ảo hình thể sao?

Dương Khai lắc đầu đáp: - Không phải!

Cơ Dao bỗng nhiên nói: - Ý của sư huynh là mời Thiên Hà sư điệt xuất thủ?

Dương Khai cười nhìn nàng nói: - Không sai!

Cơ Dao suy tư một trận, gật đầu nói: - Sư huynh nếu quyết định này, trái lại có thể được.

Gương mặt của Băng Vân hồ đồ hỏi: - Thiên Hà? Chính là đệ tử mấy ngày trước đây theo các ngươi cùng nhau trở về đó sao? Nàng bất quá Đạo Nguyên tam tầng cảnh tu vi, cho dù xuất thủ lại có thể giúp ngươi chuyện gì?

Cơ Dao hé miệng cười, đáp: - Sư tôn, vị Thiên Hà sư điệt tuy rằng tu vi không đủ, nhưng có một khả năng hạng nhất.

- Khả năng gì?

Cơ Dao trả lời:

- Dịch dung thuật của nàng vô cùng cao minh. Lần trước ở Thái Bình Thành, nàng đứng trước mặt đệ tử, đệ tử cũng không phát hiện sơ hở. Nếu không có Dương sư huynh nhắc nhở, chỉ sợ đệ tử đã bị nàng lừa.

Băng Vân cả kinh hô: - Nàng còn có bản lãnh này ư?

Liên Cơ Dao cũng không phát hiện sơ hở, đổi thành những Đế Tôn lưỡng tầng cảnh khác, chỉ sợ cũng giống vậy phát hiện không được. Phần bản lãnh thay đổi dung mạo này đủ thấy cao minh.

Dương Khai cười nói:

- Có Thiên Hà sư điệt hỗ trợ, ta cho dù đi cậy nhờ Vấn Tình Tông cũng khả năng không lớn sẽ bị nhận ra. Chỉ cần xâm nhập vào trong bọn họ, tìm được cơ hội giết Nam Môn Đại Quân, hoặc là bắt đi hắn, thì không người nào có thể phá trận.

Băng Vân nghe vậy trước mắt sáng ngời, tuy nhiên rất nhanh lại lắc đầu cười khổ nói: - Vẫn không được. Mặc dù ngươi giết Nam Môn Đại Quân, cũng là kết quả giống như nhau.

- Tại sao? Lần này đến phiên Dương Khai cùng Cơ Dao ngạc nhiên.

Băng Vân giận dữ nói: - Băng Tâm Cốc đại trận hộ tông của ta tuy rằng rất cao, nhưng lúc mở ra tiêu hao quá lớn, mặc dù không có Nam Môn Đại Quân, chúng ta cũng không duy trì nổi hai tháng. Hai tháng sau, đại trận tự sụp đổ, đến lúc đó cục diện cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

Dương Khai bình thường trở lại nói: - Thì ra là bởi vì điều này. Tiền bối không cần phải lo lắng, trên tay ta có một ít nguyên tinh, đủ Băng Tâm Cốc sử dụng thời gian rất lâu. Hơn nữa... hai tháng, đủ cho ta trở về một chuyến Đông Vực tìm người hỗ trợ.

Chỉ cần có thể trì hoãn ở đây chút thời gian, hắn hoàn toàn có thể trở về Đông Vực mang mấy vị Yêu Vương đi ra.

Đến lúc đó đừng nói Vấn Tình Tông với số lượng 100 ngàn, là 200 ngàn 300 ngàn cũng chỉ là đám ô hợp.

- Ngươi trở về Đông Vực tìm ai? Băng Vân ngạc nhiên hỏi.

- Dao sư muội biết đó. Dương Khai mỉm cười.

Con ngươi của Cơ Dao đảo một vòng, lặng lẽ truyền âm một câu cho Băng Vân.

Băng Vân nghe vậy thần sắc chấn động, sợ hãi hỏi: - Dương Khai ngươi có thể thỉnh động bọn họ sao?

- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, bọn họ sẽ phải hỗ trợ. Dương Khai cười tự tin, không đợi Băng Vân phản đối nữa, liền mở miệng nói: - Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy. Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay bây giờ tìm Thiên Hà sư điệt!

Chuyện bể nát này của Băng Tâm Cốc như do hắn đưa tới, cho nên bất kể như thế nào hắn cũng không thể không xen vào. Mấy ngày nay hắn luôn luôn suy tư nên như thế nào giúp Băng Tâm Cốc hóa giải trận kiếp nạn này, giờ đây cuối cùng đã có chương trình rồi.

- Dương sư huynh chờ một chút, chuyện này coi như tính thêm ta vào. Cơ Dao vội vàng hô một tiếng.

- Nàng sao? Dương Khai ngạc nhiên quay đầu, khoát tay nói: - Không nên không nên, chuyện này một mình ta là được rồi, nhiều người phiền toái hơn.

Cơ Dao nói: - Đây dù sao cũng là chuyện của Băng Tâm Cốc ta, làm sao có thể để cho một mình ngươi mạo hiểm chứ? Ta nhất định phải đi cùng với ngươi.

Sau khi nàng nói xong, không đợi Dương Khai cự tuyệt nữa, bỗng nhiên truyền âm nói: - Dương sư huynh ngươi còn dám nói một chữ không, ta liền nói cho sư tôn ngươi vô lễ với ta.

Sắc mặt của Dương Khai tối sầm, trong nháy mắt mồ hôi lạnh nhỏ giọt, lời đến khóe miệng vội vàng nuốt xuống, sửa lời nói: - Có Dao sư muội cùng đi, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn, ha ha!

Băng Vân nhìn ra hắn nghĩ một đằng nói một nẻo. Cũng không biết Cơ Dao rốt cuộc nói gì đó với hắn, nhưng lại khiến thái độ của hắn thay đổi lớn như thế.

Nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng không nên ngăn cản nữa. Quả thật như Dương Khai nói, nếu là hết thảy thuận lợi, Băng Tâm Cốc có thể tránh được hủy diệt vận mạng. Bà ta phải làm tính toán vì bảy ngàn đệ tử bên trong tông môn.

- Nếu các ngươi cố ý như thế, vậy thì gọi Thiên Hà đến đây đi, để ta xem trước một chút thuật dịch dung của nàng rốt cuộc ra sao, mới quyết định.

Cơ Dao gật đầu nói: - Đệ tử gọi đại sư tỷ dẫn nàng đến đây.

Nàng nói chuyện, liền lấy ra la bàn truyền tin, rót thần niệm vào bên trong.

Dương Khai cũng trở về ghế ngồi xuống, gương mặt không phải tư vị, uống được miệng trà đều là khổ, lén lút quan sát Cơ Dao vài lần. Hắn lại phát hiện nàng giống như không có chuyện gì vậy, thật giống như vừa rồi lời kia không phải là của nàng nói vậy.

Thời gian không bao lâu, tiếng cầu kiến của An Nhược Vân liền vang lên ở ngoài điện, được Băng Vân triệu kiến, lúc này mới dẫn Thạch Thiên Hà vào.

Sau khi làm lễ bái kiến, An Nhược Vân hỏi: - Sư tôn, gọi đệ tử đến đây có chuyện gì sao?

Băng Vân đáp: - Cũng không có chuyện của ngươi, chỉ là muốn Thiên Hà xuất thủ làm chút ít chuyện mà thôi.

Thạch Thiên Hà nghe vậy, vội vàng nói: - Tổ sư xin phân phó, đồ tôn nhất định toàn lực làm xong.

Băng Vân cười nói: - Chớ khẩn trương, chỉ vì ta nghe nói thuật dịch dung của ngươi vô cùng cao minh, nên ta muốn kiến thức một chút về điều này xem có phải thật sự thần kỳ như vậy hay không.

Thạch Thiên Hà cung kính nói: - Chút tài mọn, sợ là không vào được pháp nhãn của tổ sư.

An Nhược Vân trừng mắt với nàng nói: - Nếu tổ sư muốn nhìn thấy, ngươi liền thi triển một chút đi.

- Dạ! Thạch Thiên Hà đàng hoàng đáp ứng: - Vậy đệ tử bêu xấu rồi.


Dương Khai gọi nàng nói: - Thiên Hà, thay đổi dung mạo cho ta một chút.


Thạch Thiên Hà nhìn ánh mắt trưng cầu về phía Băng Vân, sau khi đợi Băng Vân gật đầu, lúc này mới đi tới đứng yên trước mặt Dương Khai, nhẹ giọng nói: - Dương sư thúc, đắc tội.


Lúc nói chuyện, nàng vung tay lên một cái, lấy ra một chút đồ ngổn ngang đặt trên bàn bên cạnh Dương Khai. Mấy người tập trung ánh mắt nhìn lại, phát hiện những thứ đó đều là chút ít gì đó giống như son, cũng không có gì đặc biệt, cũng không thấy dao động năng lượng.


Thạch Thiên Hà đầu tiên tỉ mỉ quan sát một chút khuôn mặt của Dương Khai, trên mặt lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ. Thời gian thật lâu mới bỗng nhiên hít sâu một hơi, hai tay như bay, lấy những vật liệu kia bôi bôi các nơi trên mặt của Dương Khai, đồng thời với thủ pháp tinh diệu vô cùng tan ra những vật liệu ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
04 Tháng mười hai, 2023 09:18
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 6009 chương ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK