Ầm... Bụng của Lôi Viêm Phi Tích nổ ra một cái lỗ thủng to. Thân ảnh của Dương Khai thoát ra từ trong đó. Con Lôi Viêm Phi Tích thứ hai ngã xuống đất ầm ầm, khí tức hoàn toàn không có. Hết thảy tất cả đều phát sinh trong điện quang hỏa thạch, từ khi Di Thiên hạ lệnh đánh chết Dương Khai, đến lúc Dương Khai xuất thủ giết ngược lại hai con Lôi Viêm Phi Tích, trước sau bất quá thời gian ba hơi thở mà thôi. Biến cố này đã xảy ra cực nhanh, gần như khiến tư duy của người vây xem không thể đuổi kịp. Mãi cho đến khi Dương Khai thoát ra từ trong bụng của con Lôi Viêm Phi Tích thứ hai, bọn họ lúc này mới chợt lấy lại tinh thần. Hai con yêu thú bậc chín cường đại... lại cứ như vậy mà chết rồi. Đây là Lôi Viêm Phi Tích sao? Nó không phải là loại yêu thú nhỏ yếu. Chỉ có điều nó có chút giống Lôi Viêm Phi Tích a?
Trong lòng mỗi người đều sinh ra loại ý nghĩ này, khiếp sợ mà lại mờ mịt nhìn lại Dương Khai. Phong cách chiến đấu cuồng bạo lỗ mãng đó, khiến mọi người đều nhìn hoa mắt choáng đầu, hơn nữa lại vạn phần hoảng sợ. Yêu tộc chiến đấu, vốn dĩ lấy lỗ mãng cuồng bạo trứ xưng. Đó cũng là điều mà từ trước đến nay họ lấy làm tự hào. Bọn họ cảm giác một tộc của mình chiến đấu mới là chiến đấu chân chính, về phần loài người... thật sự là quá khoa chân múa tay. Nhưng tên loài người trước mặt đụng phải Di Thiên công tử, lại lấy một loại phương thức càng thêm chấn động tâm linh cùng con mắt, hoàn mỹ giải thích cái gì mới gọi là chân chính lỗ mãng cuồng bạo! Toàn sân yên tĩnh. Ngay cả Di Thiên cũng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dương Khai. Y rốt cục phát hiện, tên loài người này... dường như có chút không dễ chọc. Hai con Lôi Viêm Phi Tích dùng kéo xe tuy rằng bởi vì từ nhỏ thuần dưỡng, bị mất chút ít dã tính, không so được những đồng tộc yêu thú thổ sanh thổ trường phía ngoài, nhưng cũng không phải một tên Phản Hư lưỡng tầng cảnh nói giết liền giết. Ở trước mặt hắn, yêu thú kéo xe của mình lại không có nửa chút sức phản kháng, lập tức song song bị mất mạng. Di Thiên tự hỏi mình sợ là không làm được! Y nghi ngờ thả ra thần niệm, dò xét trên người của Dương Khai, phát hiện tên loài người này đúng là Phản Hư lưỡng tầng cảnh tu vi cảnh giới, cũng không có ẩn núp điều gì. Di Thiên nheo hai mắt lại, bên trong con ngươi lóe lên thần thái cực kỳ tà dị.
Không giải thích được, huyết dịch trong cơ thể bỗng nhiên có chút sôi trào. Yêu tộc đều là hiếu chiến, Di Thiên thân là tiểu công tử của Thiên Nhãn lĩnh chủ, tuy rằng địa vị tôn quý, nhưng loại khát máu cùng điên cuồng trong thâm tâm đó cũng không bởi vì thân phận của y mà có điều cắt giảm, ngược lại càng hơn đồng tộc võ giả. Y cảm thấy Dương Khai nhất định là một đối thủ tốt! Có lẽ có thể làm cho mình buông tay chân ra, hảo hảo chiến đấu một cuộc. Răng rắc xịch... Một trận tiếng vang kỳ dị hơi nhỏ bỗng nhiên truyền ra từ trong cơ thể của Di Thiên, gần như không thể phát hiện. Mỗi một vị trí trên thân thể của y đều ở một loại biên độ rung chuyển cực kỳ vi diệu. Đó là điềm báo trước dấu hiệu hưng phấn!
- Đã xảy ra chuyện gì? Đúng lúc này, mấy đạo quang mang từ xa quá gần bay tới. Người còn chưa tới, một tiếng gầm lên đã truyền tới. Ngay sau đó, mấy đạo ánh sáng rơi xuống trước người, đợi sau khi thấy rõ thi thể của yêu thú cùng không khí khẩn trương trước cửa thành, không khỏi ngẩn ngơ. - Mã Cách Nạp đại nhân! Võ giả Yêu tộc cưỡi lang hình yêu thú trước đó, nhanh chóng vọt tới trước mặt của người tới, cung kính hành lễ.
Thành chủ của Huy Nguyệt Thành, cường giả Yêu tộc Mã Cách Nạp. Thân là người đứng đầu một thành, đương nhiên lão ta có Phản Hư tam tầng cảnh tu vi cảnh giới. Nhưng lão ta tuy rằng thân là thành chủ của Huy Nguyệt Thành, lại không biết gì chuyện nơi đây, thậm chí ngay cả Di Thiên đến cũng không biết. Đấy cũng không phải là in tức của Mã Cách Nạp không linh thông, thật sự là Di Thiên rất không theo lẽ thường xuất bài. Vốn dĩ, một đội võ giả cưỡi lang hình yêu thú đó chỉ phụ trách tìm hiểu hành tung của Di Thiên, sau đó hồi báo trở về. Bên phía hành cung đương nhiên sẽ phái ra nhân thủ tới đón tiếp y, sẽ trực tiếp đón y đến chỗ của hành cung. Làm gì hiểu được Di Thiên căn bản không để cho võ giả Yêu tộc kia truyền tin, trái lại sau khi y cùng đội ấy hội hợp, cưỡng bức hiếp bách, khiến cho bọn họ dẫn mình đi thẳng tới Huy Nguyệt Thành.
Y hiển nhiên cũng biết phong cách không tốt của mình, đi tới chỗ nào đều rất không được hoan nghênh. Để tránh tin tức tiết ra ngoài, dẫn tới Huy Nguyệt Thành cư dân có chuẩn bị, giấu đi mỹ nữ, y căn bản cũng không để cho người thông báo thành chủ Huy Nguyệt Thành. Y trực tiếp đến nơi này như vậy, chuẩn bị săn bắt trước một phen, rồi mới đi tới hành cung của Xích Nguyệt lĩnh chủ. Ý nghĩ rất tốt đẹp, nhưng mới vừa vào thành liền bị Dương Khai tên nhân loại này khiêu khích đến quyền uy, ngay cả hai con yêu thú bậc chín dùng kéo xe đều song song bị mất mạng.
- Di Thiên công tử? Mã Cách Nạp liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của Di Thiên, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Tự trong lòng dạ lão ta không chào đón tên Di Thiên này đến thành trì của mình gây sóng gió.
- Ha ha, Di Thiên đã gặp qua Mã Cách Nạp tiền bối. Di Thiên không mời tự tới, xin tiền bối không lấy làm phiền lòng. Di Thiên mỉm cười cung tay, vẫn ôn văn nhĩ nhã như cũ, nụ cười rạng rỡ, khiến vô số cô gái trở nên si mê.
- Chuyện gì xảy ra? Mã Cách Nạp trầm mặt, nhìn về võ giả Yêu tộc cưỡi trên người lang hình yêu thú. Trên đầu của võ giả Yêu tộc đó ứa ra mồ hôi lạnh, biết thành chủ đại nhân rất không cao hứng, nên cũng không dám che giấu điều gì, vội vàng nói sơ lược một lần tất cả mọi chuyện.
- Càn rỡ! Sau khi Mã Cách Nạp nghe Dương Khai không ngờ đánh chết yêu thú kéo xe của Di Thiên, lão ta lập tức quát một tiếng, ánh mắt sắc bén tập trung nhìn qua Dương Khai. Lão ta tuy rằng không thích tên Di Thiên này ở địa bàn của mình trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng một nhân loại dám đụng phải nhân vật Yêu tộc cao quý, cũng không phải lão ta có thể dễ dàng tha thứ. Hai bên đối lập, trái lại lão ta không có gì chán ghét đối với cách làm không mời tự tới của Di Thiên. Tuy nhiên tên nhân loại này là ai, không ngờ có thể trong thời gian ngắn đánh chết hai yêu thú bậc chín như vậy, thực lực có chút không phải chuyện đùa a. Lão ta nghi ngờ quan sát Dương Khai, thế nào cũng nhớ không nổi trong Nhân tộc có chỗ nào xuất hiện cao thủ như thế.
Dương Khai lại không phản ứng với lão ta ta, mà lặng lẽ cảm giác một lát, bỗng nhiên phất tay một chiêu, hai đạo kim quang chia nhau bay bắn ra từ trong thi thể của hai con Lôi Viêm Phi Tích chết đi. Hai đạo kim quang đó như có linh tính quấn quanh đầu ngón tay của Dương Khai, bơi lội không chừng. Nhìn hai đạo Kim Huyết Ti vàng đỏ hai màu hỗn hợp, Dương Khai lộ ra nụ cười hài lòng. Hắn đang xem xét không tìm được yêu thú thích hợp ngưng luyện huyết thú bí thuật của mình, không ngờ tới ở chỗ này lượm hai con có sẵn. Cho nên sau khi hắn cùng Di Thiên đã xảy ra xung đột, hắn mới có thể không chút do dự xuất thủ. Huyết thú bí thuật do tinh hồn cùng máu thịt tinh hoa của hai con yêu thú bậc chín ngưng luyện mà thành, cũng xem là không tệ. Sau khi hắn thu hồi Kim Huyết Ti, thân thể của Lôi Viêm Phi Tích chết trên mặt đất chợt khô quắt đi, dường như quả bóng xì hơi vậy, toàn thân tinh hoa bị hút sạch sẽ vào khoảnh khắc đó.
- Ha! Di Thiên trước mắt sáng ngời:
- Đây là bí thuật gì? Y dường như hứng thú, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn hai đạo Kim Huyết Ti giữa ngón tay của Dương Khai, ánh mắt không nháy một cái. Mặc dù là đại nhân vật có thân phận tôn quý trong Yêu tộc, nhưng Di Thiên lại rất cảm thấy hứng thú đối với các loại bí thuật của loài người. Nhân loại trên sự cường độ cùng lực lượng của thân thể không so được Yêu tộc, nhưng trên lĩnh cực khai sáng bí thuật, lại là Yêu tộc thúc ngựa cũng khó kịp. Hai cái chủng tộc, đều có ưu thế của mình. Di Thiên am hiểu sâu điểm này, cho nên y rất không giống với rất nhiều cường giả của Yêu tộc khác, cũng không bài xích khinh bỉ bí thuật của nhân loại, không cho rằng đó là khoa chân múa tay, ngược lại nguyện ý tâm tình lắng xuống điều nghiên, lĩnh ngộ.
Với thân thể cường hãn của Yêu tộc, phối hợp với bí thuật thiên biến vạn hóa, quỷ bí vô thường của loài người, Di Thiên tin tưởng mình một ngày nào đó có thể khai sáng ra một cái trường phái. Y có thể đi xa hơn một chút so với phụ thân Thiên Nhãn lĩnh chủ của mình, đứng ở đỉnh cao nhất của Yêu Tinh Đế Thần, trở thành người đứng đầu của 10 đại lĩnh chủ! Vị trí này đã bỏ không đã lâu rồi. Giờ này y rất cảm thấy hứng thú đối với bí thuật Kim Huyết Ti này của Dương Khai. Y nghiên cứu qua không ít bí thuật của Nhân tộc, cho nên rất có nhãn lực, nhìn một cái đã nhìn ra hai đạo Kim Huyết Ti kia không phải tầm thường. Hơn nữa... sau khi nó bay bắn đi ra từ trong cơ thể của Lôi Viêm Phi Tích, hai đạo Kim Huyết Ti đó dường như có linh tính! Chiếm lấy nó! Trong lòng của Di Thiên lập tức lóe lên niệm đầu bá đạo này, chuyện đương nhiên chỉ vào Dương Khai ra lệnh:
- Loài người kia, giao đồ trên tay cho bổn công tử, chuyện lúc trước bổn công tử có thể không nhắc tới nữa. Dương Khai giương mắt nhìn y một chút, bĩu môi mỉm cười, tâm niệm chợt động, hai đạo Kim Huyết Ti quấn quanh trên đầu ngón tay của hắn biến mất không thấy, lời giản dị ý sâu xa nói:
- Không cho! Di Thiên cau mày, nhìn hắn một cách là lạ, cười ha ha nói:
- Loài người kia, ngươi có phải đầu óc có chút không bình thường hay không hả? Ngươi cho rằng đánh chết hai con yêu thú kéo xe cho bổn tướng, thì có thể với dễ dàng yên thân được sao? Ngươi cho là ngươi còn có thể sống được rời khỏi Huy Nguyệt Thành sao? Muốn còn sống, thì ngoan ngoãn cùng bổn công tử hợp tác, ta có thể tha cho ngươi một cái mạng. Ngươi chớ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Lúc y nói chuyện, thành chủ Huy Nguyệt Thành Mã Cách Nạp cùng mấy vị cường giả Phản Hư Cảnh bên cạnh lão ta cũng đều mắt lom lom nhìn lại Dương Khai, tùy thời chuẩn bị xuất thủ dạy dỗ mạnh tay hắn một phen. Trên thái độ đối đãi Dương Khai, Mã Cách Nạp vô điều kiện đứng bên phía Di Thiên. Cho nên thần sắc lão ta bất thiện nhìn Dương Khai, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử không nên không biết điều, ở Huy Nguyệt Thành của ta, không cho phép ngươi càn rỡ. - Càn rỡ? Dương Khai liếc mắt nhìn lão ta, một thân cuồng vọng không kềm chế được, không mảy may có ý tứ cho lão ta thể diện, hùng hổ dọa người:
- Ta cứ có ý như vậy thì sao? Ngươi cắn ta ư?
- Ngông cuồng! Mã Cách Nạp kêu la như sấm. Lão ta sống đã nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa từng thấy qua loài người nào không coi ai ra gì thế này, dõi mắt cả Đế Thần Tinh, có loài người nào không biết trời cao đất rộng như hắn không chứ? Mặc dù loài người có cường đại đi nữa, gặp được Yêu tộc cũng phải khách khí, huống chi mình còn là người đứng đầu một thành? Lão ta nhìn Di Thiên một cái, Di Thiên đúng dịp cũng trông lại bên ấy. Tầm mắt của hai người giao nhau, đều nhìn thấu tâm tư của hai bên. Liên thủ, đánh chết hoặc là bắt tên loài người này, nếu không Yêu tộc còn có mặt mũi gì có thể nói. Thế nhưng vẫn không chờ bọn họ động thủ, một chỗ của Huy Nguyệt Thành bỗng nhiên truyền đến một cỗ dao động năng lượng cực kỳ cổ quái. Di Thiên cùng Mã Cách Nạp đều là Phản Hư tam tầng cảnh cao thủ, đương nhiên có điều phát giác trước tiên. Làm cho bọn họ hồ nghi không hiểu chính là, bọn họ lại không có cách nào phán đoán dao động năng lượng đó rốt cuộc là cái gì dẫn phát. Dương Khai lại biến sắc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí của dao động năng lượng truyền đến, cau mày trầm ngâm một chút. Rất nhanh sau đó, Dương Khai như nhớ ra điều gì, thân hình thoắt một cái bay đi về phía bên đấy. Tốc độ thật nhanh!