Hắn thu công, người lóe lên xuất hiện trước mặt pháp thân.
Pháp thân khổng lồ có cảm ứng, mở mắt nhìn Dương Khai.
Nhìn nhau, Dương Khai nói: - Khí linh kia còn chưa bị diệt trừ, vẫn còn tồn tại một tia thần hồn trốn trong Chiến Chùy, ngươi cẩn thận.
Pháp thân nhếch miệng cười, mở năm ngón tay ồm ồm nói: - Ngươi nói thứ này?
Dương Khai nhìn lại, liền thấy trong lòng bàn tay pháp thân có một đoàn khí đen ngưng tụ, có linh tính va đụng lung tung muốn thoát ra, nhưng nơi này là Tiểu Huyền Giới, pháp thân cùng Dương Khai có thần niệm tương thông, một ý niệm là có thể sử dụng pháp tắc Tiểu Huyền Giới, khí đen này làm sao trốn được? Dù bị nắm trong tay, nhưng lại bị thiên địa xung quanh trấn áp, giống như thú dữ nhốt trong chuồng.
- Ngươi ép nó ra? Ánh mắt Dương Khai lóe lên.
Pháp thân lắc đầu: - Tự nó trốn ra.
- Chuyện gì vậy? Dương Khai mở to mắt.
Pháp thân cười hắc hắc: - Hẳn là càm giác nguy hiểm.
Dương Khai kinh ngạc: - Ngươi đã làm gì?
- Cũng không có gì... Pháp thân vỗ bụng, ồm ồm nói: - Ăn sạch cây Chiến Chùy đó thôi.
Dương Khai nghe vậy, khóe miệng co rút, rên xiết: - Vậy có vấn đề gì không, đó là Ma Bảo thượng cổ, là cấp bậc Đế Bảo, ngươi tùy tiện nuốt vào, đối với bản thân....
- Phệ Thiên Chiến Pháp, không gì không nuốt được, chỉ là chiến binh ma đạo thì sao chứ? Pháp thân ngạo nghễ: - Ngươi không tu luyện công pháp này, cho nên không rõ huyền diệu trong đó. Nhưng yên tâm, nếu ta dám làm vậy, tự nhiên có nắm chắc. Đừng nỏi chỉ là sinh linh chiến binh ma đạo, nếu ta lớn mạnh hơn, ngay cả ma niệm phong ấn trong người ngươi cũng có thể cắn nuốt!
Dương Khai chấn động, kinh hô: - Vậy cũng được? Chẳng phải công pháp này sẽ vô địch thiên hạ?
Pháp thân cười nói: - Xem chừng chỉ có thân thể như ta mới làm được, nếu ngươi tu luyện thì dĩ nhiên là không. Tuy rằng thân thể ngươi đủ mạnh, nhưng không thể chống đỡ nổi ma khí tinh khiết lây nhiễm, nếu như tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, sợ rằng không cần bao lâu là sẽ đánh mất thần trí, trở thành máy móc giết chóc.
Dương Khai gật đầu: - Hiểu rồi, lão thất phu Ô Mông Xuyên quả nhiên không phải tốt lành gì, chỉ là không biết sao lúc đó hắn muốn truyền cho ta bộ công pháp này, rốt cuộc mục đích của hắn là gì.
Pháp thân nói: - Sợ rằng hắn ta cũng không ngờ ngươi có thể nhịn được dụ hoặc không tu luyện nó, mà lại giao cho ta.
Dương Khai thản nhiên:
- Nếu không có ngươi, nói không chừng ta sẽ thử tu luyện, dù sao... danh tiếng Phệ Thiên Chiến Pháp quá lớn, người nào cũng không chịu nổi dụ hoặc này.
Nói tới đây, Dương Khai khoát tay: - Thôi, ngươi cứ luyện hóa cắn nuốt, nếu thật luyện hóa được chiến binh ma đạo này, cũng có lợi lớn cho ngươi.
Dứt lời, Dương Khai lóe lên rời Tiểu Huyền Giới, quay về Ngọc Thanh Sơn.
Nhìn ra, Hoa Thanh Ti khoanh chân ngồi dựa vào gốc cây to, đang hứng thú nghiên cứu Huyền Giới Châu.
Dương Khai nhìn nàng, thấy nàng còn chưa hồi thần, phất tay thu hồi Huyền Giới Châu, nhìn xung quanh, kinh ngạc hỏi: - Lưu Viêm đâu rồi?
Hắn không phát hiện bóng dáng Lưu Viêm, thậm chí ngay cả Hắc viêm của Loan Phượng bao phủ trăm dặm chỗ này cũng biến mất.
- Trở về rồi. Hoa Thanh Ti đứng dậy.
Dương Khai ngẩn ra, thần niệm khẽ động, quả nhiên phát hiện ra Lưu Viêm ở trong Huyền Giới Châu, nhưng hiện tại nàng đang bị lửa đen quấn thân, sắc mặt khổ sở luyện hóa.
Không biết nàng trở về Tiểu Huyền Giới lúc nào, hẳn là pháp thân thu nàng về.
Nhưng làm Dương Khai kinh ngạc, là Lưu Viêm chỉ tốn chút thời gian liền hấp thu sạch Hắc viêm Loan Phượng, xem nàng thế này, muốn luyện hóa hết thì còn cần chút thời gian nữa.
- Ngươi cũng trở về, ta còn có chuyện phải làm!
Dương Khai nói một tiếng, liền thu Hoa Thanh Ti vào Huyền Giới Châu, lấy ra la bàn truyền tin, truyền thần niệm vào, bảo Tần Triêu Dương chú ý Trương Nhược Tích, liền lên đường trở về.
Theo Hoa Thanh Ti nói, Trương Nhược Tích hiện đi theo cạnh Diệp Tinh Hàm, tuy rằng Dương Khai cũng cảm thấy Diệp Tinh Hàm không phải người xấu gì, nhưng gửi cho người quen chăm sóc thì tốt hơn.
Được Tần Triêu Dương trả lời, Dương Khai mới thu hồi la bàn truyền tin, pháp tắc không gian lan tỏa, lóe lên là trăm dặm.
Một lát sau, hắn quay về chỗ 18 linh nhãn.
Quét nhìn qua, địa thế nơi này vì đại chiến trước đó đã biến đổi lớn, rõ ràng nhất là chỗ chiến trường, xuất hiện một mảnh linh hồ chừng vạn trượng.
Lúc đó khí linh nện một chùy xuống, đánh sụp không gian dưới đất, trực tiếp xuất hiện một hố sụp lớn, sau đó linh dịch bên dưới trào ra, lấp đầy chỗ này, dâng lên thành hồ.
Đây mới thật là linh hồ, trong hồ gợn sóng, toàn là linh khí hóa lỏng.
Mới có mấy canh giờ, hồ này đã tràn đầy, mở rộng ra xung quanh, hóa thành linh khí dày đặc che phủ không gian này.
Vô số võ giả vây quanh linh hồ, thần sắc phấn chấn.
Những người này, đương nhiên đều chạy tới từ Phong Lâm Thành.
Khi Dương Khai đến đây, trong hồ đã tràn đầy võ giả.
Mỗi người đều chiếm cứ một chỗ, nắm chắc thời gian vận chuyển công pháp cắn nuốt hấp thu linh khí tinh thuần, càng vào trung tâm hồ, tu vi võ giả càng mạnh mẽ.
Các võ giả Đạo Nguyên Cảnh, cơ bản đều chiếm giữ trung tâm hồ.
Còn vây quanh hồ, là những võ giả Phản Hư Cảnh, Hư Vương Cảnh.
Thỉnh thoảng lại có người vì tranh giành chỗ mà ra tay.
Nhìn tình cảnh chỗ này, trong lòng Dương Khai hiểu được, nơi này nhất định sẽ trở thành Thánh địa tu luyện vang danh Nam Vực cùng với Tinh Giới, sớm muộn gì cũng sẽ bị những thế lực đứng đầu nắm giữ.
Đến lúc đó, võ giả bình thường sẽ không thể đi vào, tối thiểu cũng phải trả giá rất cao.
Nhìn ra điều này không chỉ có Dương Khai, cơ bản toàn bộ Đạo Nguyên Cảnh đều hiểu được, biết rõ thời cơ này trôi qua sẽ không trở lại, cho nên đều nắm chắc thời gian, cố gắng ở lại tu luyện một hồi.
Không có gì bất ngờ, hiện tại tin tức Phong Lâm Thành xuất hiện linh đã truyền về các đại tông môn, tối đa không quá 3 ngày, sẽ có cường giả Đế Tôn Cảnh giá lâm nơi này, tiếp quản linh hồ.
Dương Khai gặp được các võ giả Đạo Nguyên Cảnh lúc trước, cũng thấy được đám người Tần Triêu Dương, Trương Nhược Tích cùng Diệp Tinh Hàm ở chung với họ, chiếm giữ một khu vực ở trung tâm hồ.
Dương Khai không xuống gặp bọn họ, mà lén tìm một chỗ lặn xuống.
Dưới hồ cũng có rất nhiều võ giả dốc lòng tu luyện.
Dương Khai thi triển bí thuật Hư Vô, thu liễm khí tức cùng dao động khí huyết, dưới linh khí nồng đậm, nếu không dùng mắt thường nhìn gần, hoàn toàn không thể nhận ra sự tồn tại của Dương Khai.
Hắn đi thẳng xuống chỗ 18 linh nhãn ban đầu.
Nơi này đã không có người, hẳn là vì lúc trước Ma Binh Chiến Chùy hóa hình, cho nên mọi người đều kiêng kỵ bên dưới, không dám xuống sâu, sợ gặp phải nguy hiểm.
Dương Khai càng thích như thế, thần niệm phát ra, tìm được chỗ trung tâm 18 linh nhãn, lấy ra Huyền Giới Châu, mở ra lỗ hổng cho Linh dịch chảy vào Tiểu Huyền Giới, còn mình thì khoanh chân vận công, củng cố tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.
Tiểu Huyền Giới bởi vì không hoàn thiện pháp tắc, cho nên không thể diễn sinh ra linh khí, muốn bảo trì hoàn cảnh tu luyện tốt thì phải thông qua bên ngoài để bổ sung.
Lúc này tự nhiên là thời cơ bổ sung tốt nhất.
Trước khi các cường giả Đế Tôn Cảnh giá lâm, Dương Khai không có nhiều thời gian, một khi cường giả Đế Tôn Cảnh đến đây, hắn sẽ không thể thu nhiều linh khí như vậy.
Dần dần, Dương Khai nhập định, tâm thần không minh, không bị bên ngoài quấy nhiễu.
Đồng thời, võ giả tu luyện quanh hồ lại phát hiện cảnh kỳ lạ.
- Hồ nước này... sao không lan tỏa ra ngoài nữa.
- Hả? Đúng là vậy, chẳng những không lan ra, còn từ từ rút xuống.
- Chẳng lẽ linh hồ này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, qua mấy ngày là sẽ biến mất?
- Ngậm cái mồm thối của ngươi lại, Phong Lâm Thành không dễ dàng gì mới xuất hiện một cái Thánh địa tu luyện như thế, làm sao dễ dàng biến mất được. Hồ nước rút xuống chỉ là hiện tượng bình thường, không bao lâu là sẽ ổn định lại.
Tuy rằng rất nhiều võ giả phát hiện khác thường, nhưng không rõ nguyên nhân, thậm chí những cường giả Đạo Nguyên Cảnh cũng không rõ nguyên do.
Nhưng cơ hội tu luyện như thế, đương nhiên không phải lúc truy cứu rõ ràng, cho nên trên hồ rối loạn một hồi, lại ổn định.
Mấy ngàn người hội tụ trong này, càng là vòng ngoài, nhân số càng nhiều, cũng không ngừng có võ giả từ bên Phong Lâm Thành nghe tin chạy tới, gia nhập đại quân tu luyện, tràng cảnh cực kỳ hoành tráng.
Nếu là bình thường, có nhiều võ giả cùng tu luyện như thế, tuyệt đối không thể cung cấp đủ linh khí. Nhưng hiện tại linh khí dày đặc đến thành hồ nước, dù có thêm mấy trăm ngàn người nữa cũng không thể hấp thu hết linh khí.
Thời gian dần trôi qua, thỉnh thoảng lại có võ giả đột phá thăng cấp, mỗi lần là võ giả xung quanh đều bất mãn nhìn về phía người đó, miệng mắng to.
Nếu võ giả cảm giác được thời cơ đột phá đại cảnh giới, sẽ tự giác rời chỗ này, đi ra ngoài tìm một chỗ thích hợp, nghênh đón năng lượng thiên địa tẩy rửa.
Toàn bộ linh hồ, cùng với Phong Lâm Thành gần đó, nhất thời đột phá tăng vọt, không khí mừng rỡ bao phủ trăm ngàn dặm.
Thời gian từ từ trôi qua, chừng 3 ngày sau, Dương Khai tu luyện dưới hồ chợt cảm ứng được, mở mắt ra, khẽ thở dài, bất mãn lầm bầm: - Sao lại đến nhanh như thế!
Nói rồi, hắn bấm quyết thu hồi Huyền Giới Châu, người chợt lóe đi thẳng lên trên linh hồ.