Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hừ! Một tên rác rưởi cũng dám càn rỡ ở trước mặt lão phu, đây chính là kết quả! Cao Sơn sau một chiêu đắc thế, chắp hai tay sau lưng làm mặt tỉnh hét lên một tiếng, khí thế như công thành danh toại..

- Bất quá là một tên trẻ tuổi mới tu luyện chút ít năm mà thôi, thật cho rằng có thể chống lại cùng đám người lão phu ư? Quả thực không biết tự lượng sức mình! Lưu Thủy cũng cười lạnh không ngừng.

- Kết quả của ta là sao?

Bất chợt, từ giữa năng lượng hỗn loạn kia truyền ra thanh âm của La Nguyên, mà đồng thời theo câu nói này truyền ra, bên kia bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt tia sáng lan rộng, tạo thành một lực vô hình, đẩy ra tất cả lực lượng kia.

La Nguyên lần nữa xuất hiện ở trước mắt mọi người, bên ngoài thân một tầng nguyên lực phòng hộ rất ngưng thật, phòng thủ kiên cố, hào quang sáng rực suýt nữa làm mù mắt của hai lão Cao Sơn, Lưu Thủy.

Chẳng những hắn không bị thương chút nào, thậm chí ngay cả nữ nhân mặt tròn đứng phía sau hắn, cũng không bị liên lụy chút nào, chỉ là sau khi bị quấy rầy một chút, nữ nhân mặt tròn có vẻ không vui cau chân, hung tợn trừng mắt nhìn Cao Sơn, Lưu Thủy một cái.

- Này này này... Cao Sơn không nhịn được lui về phía sau mấy bước, nhìn La Nguyên giống như thấy quỷ, quả thực không thể tin được hết thảy ánh mắt của mình nhìn thấy.

- Làm sao có thể? Lưu Thủy cũng la lên thất thanh, một chiêu của Cao Sơn vừa rồi rốt cuộc có uy lực bao nhiêu, đương nhiên lão biết rõ hơn ai hết, mặc dù La Nguyên cũng là tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng không có khả năng ngay mặt tiếp nhận mà không bị thương chút nào, thế mà sự thật cứ như vậy bày ra trước mặt lão, lập tức lão vô cùng hoảng sợ.

- Đang lo không tìm được đối thủ giống như vậy! La Nguyên cười gằn một tiếng, nụ cười dữ tợn kia hiện lên trên mặt hắn, in vào trong mắt của mọi người, khiến mọi người không rét mà run: - Nếu các ngươi đã chủ động đưa tới cửa, thì ta sẽ không khách sáo...

Nói xong hắn lại liếm môi một cái, dường như đói bụng đã lâu bỗng nhiên nhìn thấy một mâm thức ăn ngon.

Bộ dáng này dọa cho Cao Sơn, Lưu Thủy giật mình.

Dứt lời, La Nguyên đã từ từ nâng lên một tay, nguyên lực hùng hậu trong người hắn cuồn cuộn, phát ra tiếng vang kỳ dị như sóng biển đánh vào đá ngầm.


- Dừng tay! Thời khắc mấu chốt, chợt truyền đến một tiếng quát khẽ.

La Nguyên nhướn mày, quay đầu nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm, phát hiện người kêu gọi không ngờ là Tần Ngọc, không khỏi sắc mặt lạnh xuống, nói: - Lại có chuyện gì?

Lúc trước hắn chuẩn bị ra tay đấu với Dương Khai, bị Tần Ngọc quát bảo ngưng lại, giờ này hắn chuẩn bị chiến với Cao Sơn, Lưu Thủy, lại bị Tần Ngọc quát bảo ngưng lại, nếu không phải Tần Ngọc là chủ nhân nơi đây, La Nguyên thật sẽ không thèm quản tới nàng.

- Ngươi muốn làm gì? Tần Ngọc nhìn La Nguyên lạnh như băng, cắn răng khẽ quát.

- Chuyện này không phải là rất rõ ràng sao... La Nguyên nói: - Ta muốn làm gì, cô nương còn không nhìn ra ư?

- Đã nhìn ra! Tần Ngọc cũng không vì tu vi chênh lệch mà sợ hãi La Nguyên, đôi mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm nói: - Chính vì nhìn ra, ta mới ngăn cản ngươi!

- Ý gì, nói rõ xem! La Nguyên cau mày, vẻ mặt không vui.

- Ngươi định phá hủy Tần gia ta hay sao? Tần Ngọc hỏi.

- Ta không có ý này!

La Nguyên nghiêm túc đáp.

- Vậy thì đừng ở chỗ này động thủ! Tần Ngọc hừ một tiếng, nói: - Nếu các vị không phải là kẻ đầu đường xó chợ... thì tìm nơi khác đánh nhau!

- Ừm... La Nguyên nghe nàng nói, ngẫm nghĩ một hồi, gật gật đầu nói: - Nói cũng có đạo lý!

Giờ này mọi người Bát Phương Môn hắn xem như ở tạm trong Tần gia, nếu thật sự phá hủy Tần gia, không nói đến mọi người Bát Phương Môn không có chỗ ở, mặt mũi cũng khó nhìn.

Hắn ngẩng đầu nhìn Cao Sơn Lưu Thủy, nói: - Hai lão già kia, đi theo ta!

Dứt lời, thân hình hắn nhoáng một cái, liền phóng đi ra ngoài thành. Trước khi rời đi, lại là trực tiếp bay qua giữa hai người Cao Sơn, Lưu Thủy, ý khiêu khích mười phần.

Cao Sơn, Lưu Thủy sao có thể dễ dàng tha thứ cho một tên tiểu bối ngông cuồng như thế, liền rối rít rống giận xoay người đuổi theo.

Trong nháy mắt, ba vị cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh liền biến mất trong tầm mắt mọi người.

- Ôi... Nữ nhân mặt tròn luôn đứng phía sau La Nguyên kia, thời khắc này lại thở dài một hơi, trên mặt đầy vẻ ai oán.

Từ đầu đến cuối, La Nguyên không hề nhìn nàng lấy một cái, làm cho nàng vô cùng thương tâm, thời khắc này, nàng trừng mắt nhìn Dương Khai, quở mắng: - Đều do ngươi!

- Trách ta cái gì? Dương Khai cười hà hà.

- Nếu không phải ngươi giá họa cho người, La sư huynh cũng không chạy đi! Nữ nhân mặt tròn dẩu dẩu miệng, dáng vẻ oán hận đáng yêu.

- Chuyện đó cô nương còn phải cám ơn ta mới đúng! Dương Khai mỉm cười nói.

- Ta vì sao phải cám ơn ngươi? Nữ nhân mặt tròn liếc mắt nhìn Dương Khai, nói châm chọc:

- Ngươi có chỗ nào đáng để ta cảm ơn!

Dương Khai nói tỉnh bơ: - Tự nhiên có, nếu không nhờ ta cản trở, cô nương sẽ không nhìn ra La sư huynh quan tâm tới cô nương!

- La sư huynh quan tâm ta? Nữ nhân mặt tròn nhíu mày to, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên một tia đỏ ửng, dậm chân nói: - Chớ có nói bậy, La sư huynh hắn... một lòng dồn vào trên võ đạo, không quan tâm tới ta đâu... Dừng một chút, nàng lại đầy cõi lòng mong đợi hỏi:

- Ngươi nói xem, La sư huynh quan tâm ta... thế nào...?

Dương Khai vẫn chưa trả lời, Tần Ngọc lại mỉm cười, nói: - Vị cô nương này, chỉ sợ là người trong cuộc nên luôn mê muội. Vừa rồi dưới một kích của Cao Sơn hộ pháp kia, cô nương có bị thương chút nào không?

- Không có! Nữ nhân mặt tròn lắc lắc đầu.

- Là ai bảo vệ cô nương? Tần Ngọc hỏi tiếp.

Nữ nhân mặt tròn nghe vậy, đôi mắt đẹp từ từ sáng lên, vốn vẻ ai oán trước đó lập tức biến thành hư không, thần thái trở nên sáng láng, dường như được thưởng cái gì to lớn, nét mặt buông lỏng hẳn lên.

Tần Ngọc nói: - Nếu vị La sư huynh kia thật không quan tâm, thì thời khắc này nhất định cô nương đã bị thương nặng rồi!

- Huynh... huynh ấy chỉ là... chỉ là thuận tay làm, không có quan tâm tới ta đâu! Nữ nhân mặt tròn cúi đầu, vò vò vạt áo, hai má đỏ ửng, tâm ý người con gái nhỏ nhìn một cái không sót gì. Tuy nói như vậy, nhưng mặc cho ai cũng nhìn ra, nội tâm của nàng phỏng chừng là ngọt ngào dường như ăn đường.

- Nhưng... cô nương không lo lắng cho La sư huynh sao? Hai lão Cao Sơn, Lưu Thủy kia tuy rằng... có chút vấn đề, nhưng họ cũng không dễ đối phó! Dương Khai bỗng nhiên cười híp mắt hỏi, đưa tay gõ một cái trên đầu của mình.

Nữ nhân mặt tròn nói: - Có gì mà lo lắng, hai vị kia, đợi lát nữa khẳng định là bị đánh phải kêu cha gọi mẹ!

Nàng thật có lòng tin to lớn đối với La Nguyên.

Nói đến đây, nàng lại chuyển đôi tròng mắt đẹp, cười tủm tỉm nói: - Ngươi còn ở đó nói những thứ này? Tốt hơn là trước tự lo lắng cho mình đi!

- Ta có gì mà lo lắng... Dương Khai lạnh lùng cười, quét mắt nhìn bốn phía, khinh thường nói: - Một đám rác rưởi mà thôi!

- Ngươi nói cái gì!

- Tiểu tử quá kiêu ngạo, phải dạy cho hắn một bài học mới được!

- Tiểu tử nhà ai, lại nói vô lễ như vậy, trưởng bối nhà ngươi không dạy cho ngươi hai chữ lễ phép hay sao?

Võ giả bốn phía lập tức kêu lên.

Ba người mạnh nhất nơi này đã rời đi, những người còn lại dĩ nhiên là không cố kỵ gì, mỗi người đều ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Bách Vạn Kiếm trên tay Dương Khai, trong lòng tự tính toán làm cách nào đoạt lấy.

- Khà khà khà... Một lão già hơi lớn tuổi bỗng nhiên cười quỷ quyệt, nhìn Dương Khai ôn hoà nói: - Tiểu huynh đệ, kiếm này là từ đâu có?

- Ngươi nói cái này à? Dương Khai đưa ngang thanh Bách Vạn Kiếm ngay ngực, rồi búng một cái, lập tức kiếm quang tỏa ra bốn phía, hắn cười nói: - Nhặt trên đường!

- Đó nhất định là vật của lão phu bị mất mấy ngày trước, không trách nhìn quen mắt như vậy. Tiểu huynh đệ mau trả lại cho ta!

Lão già kia vội vàng nói.

Một đám võ giả bốn phía đều trố mắt líu lưỡi nhìn lão già, trong lòng thầm nghĩ: "Lão già này cũng quá không biết xấu hổ đi? Cho dù là muốn cướp đoạt bảo bối, cũng nên tìm cái cớ hợp lý một chút chứ, dùng cái cớ này... đúng là không ổn, dù là kẻ ngốc cũng không tin tưởng!"

- Ta nhặt được chính là của ta, dựa vào cái gì đưa cho lão? Dương Khai sắc mặt trầm xuống, trực tiếp thu Bách Vạn Kiếm vào trong cơ thể.

Lão già kia nhìn thấy cảnh này, lập tức nuốt nước miếng một cái, vội nói tiếp: - Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi nguyện ý trả lại kiếm kia cho lão phu, lão phu nhất định bảo đảm ngươi một đời vinh hoa phú quý! Ngươi có thể không biết, lão phu chính là Khúc Hoài Nhân phó cốc chủ Tà Nguyệt Cốc, nói ra nhất định giữ lời!

Dương Khai trừng mắt nhìn lão, nói: - Ta không tin!

- Ngươi không tin cứ hỏi bọn họ xem, bọn họ có thể làm chứng cho lão phu! Lão già quýnh lên, chỉ vào võ giả bốn phía nói.

Võ giả bốn phía nghe vậy cười lạnh, mỗi người đều làm ra thái độ chuyện không liên quan tới mình.

- Nhìn này, bọn họ cũng không tin! Dương Khai chế nhạo: - Khẳng định là lão muốn lừa lấy bảo bối của ta!

Khúc Hoài Nhân khẩn trương, trong mắt lóe lên ý tàn khốc, hừ lạnh nói: - Thôi được, tiểu tử ngươi nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thì đừng trách lão phu ra tay tàn nhẫn!

Lúc nói chuyện thân hình lão nhoáng lên một cái, cả người như đại bàng giương cánh bổ nhào tới hướng Dương Khai, một tay thò ra phía trước như năm móng vuốt đại bàng, trông rất dữ tợn.

- Lão... lão muốn làm gì! Dương Khai làm ra vẻ hoảng loạn, không ngừng lui về phía sau.

- Khà khà... Tiểu tử muốn trách, chỉ trách mạng ngươi không tốt! Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nhỏ nhoi cũng dám giữ kỳ bảo trong mình, quả thực tự đào mộ cho mình... Kiếp sau nếu đầu thai làm người, phải ghi nhớ đạo lý "thất phu vô tội hoài bích có tội" đấy!

Lão nói với ý vị sâu sắc, động tác trên tay lại không mảy may dừng lại, sát niệm như nước thủy triều đè ép tới Dương Khai.

- Ta... Ta liều mạng với lão! Dương Khai gầm lớn một tiếng, giống như đất bằng dậy sấm, trong tai mọi người vang lên tiếng ông ông. Các võ giả vây xem kia vốn thấy lão già ra tay bất thình lình, ai nấy đều biến sắc, cũng có mấy người thầm thúc dục nguyên lực, dường như đang đợi tới khi lão già đụng độ với Dương Khai lập tức có hành động.

Mà trong tiếng gầm giận dữ của Dương Khai này, mọi người đều không khỏi chợt dừng lại một chút.

Mà vị trí chỗ Dương Khai đứng, lại hào quang nhoáng lên một cái, Đế Bảo Bách Vạn Kiếm lần nữa bị hắn tế ra, múa may một trận như luống cuống tay chân, không có chương pháp gì để nói, làm như bị khí thế của Khúc Hoài Nhân chấn nhiếp, không thể phát huy ra thực lực.

- Cầm đến đây đi! Khúc Hoài Nhân thấy thế, tất nhiên là quá đỗi vui mừng, liền đưa tay chụp tới hướng Bách Vạn Kiếm, trên mặt đầy ý phấn chấn, dường như thấy được một màn trọng bảo lọt vào tay mình, từ nay về sau tiếu ngạo thiên hạ.

"Vù..."


"Phốc..."


Có năm đoạn ngón tay, ứng tiếng bay ra, có máu tươi đỏ sẫm phun tung toé.


- Ái... Khúc Hoài Nhân đứng ở trước mặt Dương Khai cách không xa, thân hình như cố định tại chỗ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Dương Khai, dường như còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ cảm giác trên tay và nơi ngực mình truyền đến một chút lạnh lẽo, đồng thời còn hơi đau đớn.


Ngay sau đó, lão nhìn thấy Dương Khai nhếch khóe miệng nổi lên vẻ mỉm cười châm chọc, vẻ mỉm cười này không khỏi khiến lão rùng mình, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
04 Tháng mười hai, 2023 09:18
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 6009 chương ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK